Nợ Em Một Đời Hạnh Phúc

Sớm hôm sau, khi tỉnh dậy, Thư Cầm phát hiện Thịnh Phương Đình đang đứng trước cửa sổ hút thuốc. Đây là lần đầu tiên cô bắt gặp anh hút thuốc. Chỉ thấy khi anh đứng giữa ánh nắng mai, thân hình mơ hồ mà mông lung, ánh mặt trời ban sớm khắc họa nên bóng dáng anh, trông thật xa vời và lạ lẫm. Cô không biết phải trò chuyện với anh bằng giọng điệu nào nữa. Từ khi rời khỏi Mỹ, hai người đều có cảm giác xa lạ trước tình cảm này, rất nhiều lúc họ giống như đối tác chứ không phải người yêu. Cô đã quen với việc đáp ứng một số yêu cầu của Thịnh Phương Đình, thậm chí bao gồm cả việc gắng sức tiếp cận và chăm sóc Nhiếp Vũ Thịnh. Có lúc cô cũng hoảng hốt tự hỏi, rốt cuộc mình vì cái gì đây? Chỉ vì Thịnh Phương Đình là bạn trai cũ của cô thôi sao? Chẳng lẽ tình yêu cũng có quán tính, khiến cô không thể phanh lại được ư? Nghe tiếng động, Thịnh Phương Đình quay lại, bình thản nói: “Chào buổi sáng!” “Chào buổi sáng.” “Chúng ta bắt đầu lại đi.” “Tại sao?” “Gần đây em thường xuyên hỏi anh vì sao, trước đây em đâu có như vậy.” “Trước đây em đã quen với việc anh làm gì cũng không nói rõ với bất kỳ ai, thậm chí với em anh cũng không nói quá nhiều, nhưng bây giờ em muốn biết vì sao.” “Anh thấy chúng ta ở bên nhau vẫn thích hợp hơn. Thư Cầm, bất luận em có tin hay không, nhiều năm qua, anh thấy không ai tốt hơn em cả, hoặc có thể nói, bao nhiêu năm qua, anh đã quen với việc em ở đó, chu dù em nói chúng ta nên chia tay, anh cũng đồng ý với em. Nhưng bây giờ anh vẫn cảm thấy anh yêu em. Anh hy vọng mình sẽ có thêm một cơ hội nữa.” Thịnh Phương Đình nói: “Theo quy định của công ty, giữa đồng nghiệp không được yêu nhau, bất kể em tin hay không, thì đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến anh từ chức.” Thư Cầm bật cười, vẻ như có tâm sự, nhưng cô không nói thêm gì nữa, chỉ hỏi anh: “Bữa sáng anh muốn ăn gì?” “Ra ngoài ăn đi, chẳng phải em còn phải đi làm sao?” Thư Cầm có thói quen tắm vào buổi sáng, vì thế liền bước xuống giường đi tắm. Điện thoại của Thịnh Phương Đình hết pin, anh lấy pin dự phòng ra thay xong mới nhìn thấy có một cuộc gọi nhỡ của Đàm Tĩnh. Anh nhìn cửa phòng tắm đang đóng chặt, qua cánh cửa có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng nước chảy, nhưng anh vẫn ra ngoài ban công gọi lại cho Đàm Tĩnh: “Sao vậy?” “Thật ngại quá, Giám đốc Thịnh, sớm thế này đã làm phiền anh rồi. Hôm qua bạn tôi tới giúp tôi trông Tôn Bình nửa ngày, chiều qua lúc tan làm, người của cơ quan Vệ sinh phòng dịch đột nhiên tới, nói tiệm của cô ấy không đủ tiêu chuẩn vệ sinh, bắt phải chỉnh đốn lại, còn yêu cầu nộp phạt nữa.” “Thịnh Phương Đình nhìn đồng hồ, thấy mới tám giờ sáng, liền hỏi: “Bạn cô mở tiệm gì thế?” “Tiệm bánh ngọt, bán bánh gato, tất cả thủ tục đều làm đầy đủ rồi, đột nhiên nói không đạt tiêu chuẩn vệ sinh, phải chỉnh đốn lại, còn bị phạt hai mươi nghìn tệ nữa. Có phải…Có phải chuyện của tôi làm liên lụy đến cô ấy không?” “Đoàn luật sư của Nhiếp Đông Viễn chắc chắn đã điều tra tỉ mỉ toàn bộ quan hệ xã hội của cô, dù bạn cô không tới bệnh viện giúp đỡ thì cũng sẽ bị lôi vào chuyện này thôi. Chuyện tiệm bánh gato không đạt tiêu chuẩn vệ sinh thì quá dễ dàng rồi, chỉ cần phát hiện chỗ nào chưa dọn dẹp sạch sẽ là có thể nói không đủ tiêu chuẩn ngay, Chuyện này không thể đấu với bọn họ được đâu, tiêu chuẩn vệ sinh vốn xê xích rất nhiều, cơ quan hữu quan nói không hợp lệ thì là không hợp lệ thôi.” “Vậy tôi nên làm gì bây giờ?” “Đây chỉ là bước đầu tiên thôi, nếu như cô không chịu khuất phục thì vẫn còn những thủ đoạn lợi hại hơn đang đợi cô. Hoặc là nhẫn nhịn, hoặc là nhận thua, chỉ vậy thôi.” “Bạn tôi khó khăn lắm mới mở được tiệm bánh đó, hai người bọn họ đã dốc hết tiền tiết kiệm ra rồi… Nếu thật sự không cho bọn họ mở cửa kinh doanh thì chẳng mấy ngày sẽ không chịu nổi tổn thất…” “Đàm Tĩnh, hoặc là nhận nhịn, hoặc là chịu thua, không có con đường thứ ba đâu. Trong tay cô không có lá bài nào cả, con bài duy nhất chính là thằng bé, cô có thể bảo thằng bé nói với ông nó: “Ông ơi, ông đừng làm hại bạn của mẹ cháu được không?” Đàm Tĩnh im lặng một lúc, đoạn nói: “Tôi không muốn dạy Tôn Bình làm như vậy, chuyện của người lớn không có liên quan gì đến thằng bé.” “Ok. Vậy cô có thể đi nói với Nhiếp Vũ Thịnh rằng bố anh ta đã làm những chuyện này lại tiếp tục im lặng. “Cô chỉ có hai lá bài, một lá là con trai của cô, Nhiếp Đông viễn muốn có thằng bé, hơn nữa cũng thật lòng yêu thương nó, nhưng cô lại không muốn đứa bé tham dự vào chuyện này, đúng vậy, thế giới người lớn rất đáng sợ, đúng là không cần thiết để nó biết những việc này. Vậy, lá bài còn lại chính là Nhiếp Vũ Thịnh, nhưng cô cũng không chịu dùng. Vì thế chỉ còn lại hai con đường, một là nhẫn nhịn, hai là chịu thua.” “Nhiếp Vũ Thịnh đã vì tôi mà xích mích với bố anh ấy một lần. Tôi không muốn có lần thứ hai nữa. Tôi không phải là Nhiếp Đông Viễn, tôi không muốn lợi dụng tình cảm của người khác để đạt được mục đích.” Thịnh Phương Đình cười: “Đàm Tĩnh, cho dù cô không chịu thừa nhận thì cô vẫn yêu Nhiếp Vũ Thịnh. Chỉ có yêu mới không muốn lợi dụng anh ta.” Đàm Tĩnh im lặng giây lát rồi hỏi: “Giám đốc Thịnh, có lẽ anh nói đúng. Nhưng tôi không có tư cách để nói yêu hay không yêu nữa rồi.” Đàm Tĩnh ngắt điện thoại, cô cảm thấy mình thật bất lực, nhưng cũng không có cách nào tốt hơn cả, giờ đây, ngay đến Thịnh Phương Đình cũng không thể giúp đỡ cô. Cô ở luôn trong bệnh viện với Tôn Bình, Tôn Chí Quân đã mấy ngày không tới, cũng không gọi điện đến. Lần đầu tiên Đàm Tĩnh cảm thấy lo lắng, Tôn Chí Quân không xảy ra chuyện gì chứ? Nếu đúng như những gì Thịnh Phương Đình nói, Nhiếp Đông Viễn sẽ cho người điều tra triệt để các mối quan hệ xã hội của cô, vậy thì kẻ mấy lần vào công an như Tôn Chí Quân, nhà họ Nhiếp muốn làm khó anh ta, chẳng phải rất dễ dàng ư? Đàm Tĩnh gọi điện cho Tôn Chí Quân nhưng không được, anh ta tắt máy. Cô cũng mệt rồi, không nghĩ được cách nào khác nữa. Đàm Tĩnh đã nhẩm tính lại một lượt tất cả họ hàng bạn bè của mình. May mà những người thân đều đã rất lâu không liên lạc, bặt cả thư từ, chắc hẳn nhà họ Nhiếp cũng sẽ không làm gì họ. Còn về bạn bè, cô chỉ có hai người bạn là Vương Vũ Linh và Lương Nguyên An mà thôi. Sáng sớm khi kiểm tra phòng bệnh, Nhiếp Vũ Thịnh đã theo Chủ nhiệm Phương tới một lần. Buổi sáng anh rất bận, chương trình CM lại khởi động, lần này là một bệnh nhân có động mạch dị tật bẩm sinh, trái với Tứ chứng Fallot, độ khó của ca phẫu thuật này rất thấp, nhưng tình trạng của bệnh nhân lại phù hợp với chương trình CM hơn. Để chắc chắn, Nhiếp Vũ Thịnh đã dựa vào bản chụp X-quang tim và huyết quản sửa đi sửa lại phương án phẫu thuật đến mấy lần, cố gắng hoàn thiện cả những chi tiết nhỏ nhặt nhất. Tình trạng phục hồi của Tôn Bình sau phẫu thuật rất tốt, điều này khiến Nhiếp Vũ Thịnh yên tâm hơn nhiều. Vì bị thương ở tay, cộng thêm của Tôn Bình mà anh gần như đã bỏ bê công việc của chừng một tuần, vợ bác sĩ Đồng vừa mới sinh em bé nên anh cũng nghỉ mấy hôm nay không đi làm. Hai đệ tử đắc lực nhất của Chủ nhiệm Phương mấy ngày liền không tới phòng phẫu thuật khiến ông mất hai phụ tá mẫn cán, cứ bận rộn liên tục, đến nỗi huyết áp cũng tăng cao. Nhiếp Vũ Thịnh thấy áy náy trong lòng, nên đã chủ động đòi giúp đỡ, tận dụng triệt để hai ngày nay sắp xếp thời gian phẫu thuật, anh muốn san bớt gánh nặng cho Chủ nhiệm. Cả ngày anh bận từ sáng tới tối, ban đêm còn đến trông Tôn Bình, mặc dù Đàm Tĩnh không giáp mặt anh, nhưng nửa đêm thường xuyên nghe thấy y tá tới gõ cửa phòng khe khẽ gọi: “Bác sĩ Nhiếp”, sau đó là tiếng Nhiếp Vũ Thịnh bật dậy khỏi sofa, sột sà sột soạt, rồi rón ra rón rén ra ngoài mổ cấp cứu. Có khi trời sắp sáng anh mới quay lại, nằm một lát lại dậy đi giao ban, có lúc trời sáng rồi vẫn chưa thấy quay lại. Đàm Tĩnh thấy Nhiếp Vũ Thịnh quá vất vả, mấy hôm nay, anh đã gầy tới nỗi lưỡng quyền nhô hẳn lên. Dần dần các y tá trong bệnh viện đều biết Tôn Bình là người thân của Nhiếp Vũ Thịnh, có người còn nói như đinh đóng cột rằng, Đàm Tịnh là em họ xa của Nhiếp Vũ Thịnh nên thi thoảng những cô y tá trẻ cũng thích nói chuyện với Đàm Tĩnh, bởi bác sĩ Nhiếp đối xử với mọi người xung quanh rất tốt. Nhờ vậy, Đàm Tĩnh mới biết Nhiếp Vũ Thịnh đang bận việc gì, cô nói với Nhiếp Vũ Thịnh, để anh buổi tối về nhà nghỉ ngơi, không phải đến nữa, vì tình trạng của Tôn Bình hiện giờ cũng đã rất ổn định. Nhiếp Vũ Thịnh không nói gì cả, nhưng ban đêm vẫn lặng lẽ tới ngủ trên sofa. Nửa đêm Đàm Tĩnh thức dậy đi vệ sinh, thấy anh vẫn đang ôm laptop đọc kết quả chụp X-quang tim mạch của bệnh nhân. Khi đọc phim X-quang, anh hay có thói quen cau mày, nhìn bóng ngọn đèn đổ lên trán anh, Đàm Tĩnh bỗng nhận ra vầng trán phẳng phiu rộng rãi trong ấn tượng của mình giờ đã lờ mờ những nếp nhăn. Anh không còn là chàng thanh niên áo trắng trong ký ức của cô nữa, mà đã trở thành một người đàn ông trưởng thành chững chạc. Xa cách bao năm, rất nhiều chuyện đã thay đổi, có điều khi nhìn thấy anh nghiêm túc làm việc, Đàm Tĩnh lại nhớ trước đây, lúc giảng bài cho cô, anh cũng chăm chú như thế này. Quãng thời gian ấy thật đẹp, nỗi lo lớn nhất cũng chỉ là sợ thầy giáo và bạn bè phát hiện ra mối quan hệ giữa họ mà thôi. Đàm Tĩnh vốn định nói với anh về chuyện cửa hàng của Vương Vũ Linh nhưng lời ra đến miệng lại bị nén xuống. Nói với Nhiếp Vũ Thịnh thì có ích gì? Để anh lại trở mặt với bố mình sao? Anh đã rất mệt mỏi rồi, hơn nữa ông Nhiếp Đông Viễn vẫn đang bị bệnh, áp lực công việc, áp lực gia đình, tất cả đều dồn lên vai Nhiếp Vũ Thịnh. Cô quyết định tự mình giải quyết vấn đề này. Cô nói với luật sư rằng mình có thể đồng ý để Nhiếp Đông Viễn lấy lại cổ phần, chỉ hy vọng ông sẽ không làm phiền đến những người xung quanh cô nữa. Luật sư của nhà họ Nhiếp căn bản không thèm để ý đến lời đề nghị này, nhưng luật sư Kiều lại đích thân gọi điện cho cô: “Cô Đàm, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Cô việc gì phải khăng khăng giữ thằng nhỏ bên mình, trong khi không thể tạo điều kiện tốt nhất cho nó? Ông Nhiếp thật lòng thương nó mới nhất quyết muốn giành quyền giám hộ. Cô còn có điều kiện gì không yên tâm về ông Nhiếp sao? Ống ấy sẽ đem lại tất cả những gì tốt nhất cho thằng bé. Dù cô không tin ông Nhiếp thì cũng phải tin cậu Nhiếp chứ, cậu ấy là cha thằng bé, chẳng lẽ lại xử tệ với nó ư? Cái nhà họ Nhiếp cẩn chỉ là quyền giám hộ thôi, cô vẫn có thể đến thăm thằng bé bất cứ lúc nào, sao cứ phải cố chấp theo ý mình? Chọc giận ông Nhiếp thì có lợi gì cho cô chứ?” Đàm Tĩnh chỉ thoáng dao động rồi nói: “Ông Nhiếp quý mến cháu, tôi rất cảm kích. Nhưng tôi cũng chỉ muốn giành quyền giám hộ, ông Nhiếp vẫn có thể đến thăm cháu bất cứ lúc nào, tại sao chúng ta không thể thỏa hiệp với nhau?” Khi câu nói này đến tai Nhiếp Đông Viễn, ông chỉ cười: “Đúng là loại phụ nữ vừa mắt thằng con tôi, ngây ngô ấu trĩ như nó!” Luật sư Kiều thấy bộ dạng vừa buồn cười vừa giận dữ của ông liền hỏi: “Ta lại tiếp tục dồn ép chứ ạ?” “Đánh rắn phải đánh giập đầu, đừng để ý mấy chuyện nhỏ nhặt. Thời gian cấp bách như thế, hành động nhất định phải nhanh, phải tìm được điểm yếu thực sự của đối phương.” Nhiếp Đông Viễn nói, “Thứ Năm này tôi phải đi họp ở Hồng Kông, tôi đã đảm bảo với các cổ đông lớn rằng tuyệt đối không để sự việc vượt ra ngoài tầm kiểm soát. Trước khi thu mua doanh nghiệp khác, không được phép xảy ra chuyện. Chậm nhất là sau khi từ Hồng Kông trở về, tôi phải cầm được bản thỏa thuận từ bỏ quyền giám hộ của Đàm Tĩnh. Lão Kiều, ông liệu mà làm đi.” Luật sư Kiều hiểu rõ tính khí Nhiếp Đông Viễn, nghe ông nói vậy, chỉ cảm thấy trọng trách trên vai dường như đi nặng thêm mấy phần. Luật sư Kiều thu xếp giấy tờ, tính toán tới việc bàn bạc lại với cấp dưới của mình ở phòng luật sư, còn Nhiếp Đông Viễn cũng chuẩn bị bay đến Hồng Kông. Vốn dĩ Nhiếp Vũ Thịnh cũng sang Hồng Kông cùng Nhiếp Đông Viễn, nhưng hiện nay chương trình CM khởi động lại, tình trạng bệnh nhân không ổn, cần phải nhanh chóng phẫu thuật nên anh không thể đi được. Nhiếp Đông Viễn lại nghĩ rằng, thay vì đưa anh sang Hồng Kông, chi bằng để anh ở lại đây chăm sóc Tôn Bình, tuy Đàm Tĩnh không giở trò gì được nhưng Nhiếp Đông Viễn cũng lo cô thừa cơ Nhiếp Vũ Thịnh không có ở đây mà làm thủ tục xuất viện, bỏ đi biệt tích, đến lúc đó biển người mênh mông, sự việc sẽ càng phức tạp thêm. Vì thế khi Nhiếp Vũ Thịnh đề nghị bác sĩ khác cùng Nhiếp Đông Viễn sang Hồng Kông, ông liền Nhiếp Vũ Thịnh cứ ngỡ rằng bố anh chỉ không yên tâm về Tôn Bình nên cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều. May mà tình trạng phục hồi của Tôn Bình rất suôn sẻ nên Nhiếp Vũ Thịnh có thể dồn hết tâm sức để giải quyết chương trình CM. Gần đây, riêng các thí nghiệm trên động vật anh cũng thực hiện không dưới mười mấy lần, lại liên tục mở các cuộc họp với các cán bộ chủ chốt trong khoa, cuối cùng Chủ nhiệm Phương mới quyết định ngày hôm sau sẽ thực hiện ca phẫu thuật CM đầu tiên. Vì hôm sau có ca mổ quan trọng nên tối hôm đó, lần đầu tiên Nhiếp Vũ Thịnh về nhà ngủ. Trước lúc tan làm, anh vẫn đến thăm Tôn Bình như thường lệ. Tôn Bình đã có thể xuống giường đi lại, Nhiếp Đông Viễn mua quà cho cháu đến thành nghiện, ngoài các loại đồ chơi liên tục được mang tới, trước khi đi Hồng Kông, ông còn dành tặng riêng cho đứa cháu cưng một chiếc máy tính bảng để hai ông cháu tiện trò chuyện qua webcam. Khi Nhiếp Vũ Thịnh tới phòng bệnh, Đàm Tĩnh đang dỗ Tôn Bình: “Đừng chơi game nữa, con đã chơi một tiếng rồi, con hứa với mẹ thế nào hả?” Tôn Bình hơi phụng phịu nhưng vẫn trả lại máy tính cho Đàm Tĩnh. Đàm Tĩnh vừa đặt máy tính sang một bên, ngẩng đầu lên đã thấy Nhiếp Vũ Thịnh. Vì cửa phòng bệnh không đóng nên anh đứng ngay ở ngoài cửa, cũng chẳng biết đã đứng bao lâu. Trông thấy Nhiếp Vũ Thịnh, Tôn Bình vô cùng mừng rỡ: “Chú Nhiếp!” Gần đây Nhiếp Vũ Thịnh ngày nào cũng tới rất nhiều lần, Tôn Bình cũng quen dần, không còn sợ anh như trước nữa, ngược lại còn có phần thân thiết lạ thường. Bởi vì chú Nhiếp thực sự quý cậu, trẻ con thường rất nhạy cảm với sự chân thành, người nào thực sự tốt với nó, thực sự yêu thương nó, nó có thể nhận cảm nhận được. Nhiếp Vũ Thịnh vừa tới, Tôn Bình đã bò dậy, vươn tay ra đòi anh bế. “Để chú xem nào.” Nhiếp Vũ Thịnh kiểm tra các thiết bị theo dõi trên người Tôn Bình rồi mới ôm lấy cậu. Tôn Bình rúc vào lòng anh nhõng nhẽo: “Chú Nhiếp, sao buổi chiều chú không đến thăm cháu?” “Buổi chiều chú Nhiếp phải đi họp.” Nhiếp Vũ Thịnh lại hỏi nó, “Buổi tối cháu muốn ăn gì nào?” “Mẹ cháu nấu cơm rồi.” Phòng bệnh VIP có một gian bếp nhỏ, đủ cả những đồ dùng như lò vi sóng, nước nóng cũng sẵn. Từ khi Tôn Bình có thể ăn, người giúp việc nhà họ Nhiếp ngày ngày đều đưa cơm đến, Đàm Tĩnh cũng thường xuyên xuống bếp làm những món ăn mà Tôn Bình thích. “Ồ” Nhiếp Vũ Thịnh ngẩng đầu lên nhìn Đàm Tĩnh, nói: “Buổi tối anh không tới nữa, ngày mai có ca phẫu thuật lớn “Chú Nhiếp ăn cớm với mẹ con cháu đi!” Tôn Bình bắt đầu nũng nịu, “Mẹ cháu làm thịt bò kho, ngon lắm ạ.” “Cơm mẹ cháu nấu không đủ…” Nhiếp Vũ Thịnh thuận miệng dỗ Tôn Bình, “Chú sẽ ăn ở nhà ăn, nhà ăn có cơm…” Nào ngờ Đàm Tĩnh đột ngột lên tiếng: “Đủ cơm mà.” Nhiếp Vũ Thịnh lại ngẩng đầu lên nhìn cô nhưng Đàm Tĩnh đã đi lấy nước rửa tay cho Tôn Bình. Đàm Tĩnh nấu hai món, đều là thứ Tôn Bình thích ăn, may mà buổi trưa người giúp việc nhà họ Nhiếp đã mang tới một nồi canh sườn, lúc trưa Tôn Bình uống có một bát, buổi tối Đàm Tĩnh đun lại, đầy một nồi sườn, không sao ăn hết được. Có điều ở đây chỉ có hai bát, Đàm Tĩnh đơm đầy một bát cơm cho Tôn Bình, còn một bát để cho Nhiếp Vũ Thịnh, bản thân cô ăn cơm bằng đĩa. Nhiếp Vũ Thịnh nhận ra chiếc đĩa đó, nhưng không nói gì. Sau bấy nhiêu năm mới lại được ăn cơm Đàm Tĩnh nấu, khi gắp miếng thức ăn đầu tiên đưa lên miệng, anh chợt thấy hình như vị giác của mình có vấn đề, chua ngọt đắng cay, mọi hương vị đều đủ cả. Tôn Bình ăn rất ngon lành, cách nó cầm đũa giống hệt người lớn, lúc uống canh cũng không gây ra bất cứ tiếng động nào, đủ thấy Đàm Tĩnh dạy con thật khéo, không vì gia cảnh bần hàn mà bỏ qua những chi tiết nhỏ này. Ba người lặng lẽ ăn cơm, Đàm Tĩnh ăn bằng đĩa rất bất tiện, không thể dùng đũa gắp những hạt cơm vương vãi lung tung trên đĩa. Ăn được một nửa, cô đứng dậy xuống bếp định lấy thìa, vừa tìm được thìa thì Nhiếp Vũ Thịnh cũng bước vào, nói: “Anh ăn xong rồi, để anh rửa bát cho em dùng.” Dứt lời, anh vặn vòi nước rửa bát, Đàm Tĩnh không muốn tranh với anh nên đứng đó nhìn. Anh xắn tay áo lên thật cao, đúng tư thế rửa tay tiêu chuẩn của bác sĩ, đến rửa cái bát cũng như sợ có vi trùng, còn phải lấy nước rửa bát rửa đi rửa lại mấy lần, lại dùng nước sạch tráng đi tráng lại, mới quay người đưa cái bát sạch bong cho cô. Đàm Tĩnh không cầm, chỉ nói: “Em cũng ăn xong rồi.” “Thế thì đưa đĩa trả anh đây.” Anh nói: “Trong nhà thiếu một cái đĩa.” “Nhiếp Vũ Thịnh.” Đàm Tĩnh cố dặn lòng, “Anh đừng vờ vịt nữa được không? Tôi đã nói rồi, chuyện về con tôi thấy không lỗ đi đâu cả, anh không cần phải áy náy. Anh suốt ngày ngâm một đĩa đậu, như thế rất ấu trĩ. Anh có thể đừng lôi cái bộ dạng ấy ra được không? Tiếp tục đợi chờ là điều không cần thiết, mà cũng không thể. Chúng ta không thể trở lại như trước đây được nữa, chuyện giữa anh với bạn gái, tôi rất xin lỗi. Có lẽ anh đã từng yêu tôi, nhưng tô hy vọng…” “Anh biết em hy vọng cái gì.” Nhiếp Vũ Thịnh ngắt lời cô, giọng rất bình thản, “Đợi hay không là chuyện của anh, yêu anh không cũng là chuyện của anh. Em không yêu anh nữa, năm đó vì sao em lại rời xa anh, hoặc trước nay thật sự em chưa từng yêu anh, cũng không sao cả, điều này không ảnh hưởng đến anh. Có điều em nói sai rồi, không phải anh từng yêu em, mà anh vẫn luôn yêu em, từ trước tới giờ, thậm chí cả sau này cũng thế.” Đàm Tĩnh ngây người, đứng sững ra như trời trồng, không thốt nên lời nào. Nói xong câu ấy, Nhiếp Vũ Thịnh cũng không nhìn cô thêm lần nào nữa, quay người bước ra. Đàm Tĩnh đứng đó, nghe thấy tiếng anh ở ngoài đang dỗ Tôn Bình uống canh, sau đó lại lấy khăn giấy lau tay cho Tôn Bình, tiếng hai người nói chuyện với nhau cứ từng đợt từng đợt truyền đến, lúc xa lúc gần. Cô chợt cảm thấy muốn khóc òa lên hoặc mở cửa lao ra ngay ngoài. Nhưng cô chỉ yếu ớt tựa lưng vào cánh cửa, như không muốn đối mặt với mọi thứ. Khi Nhiếp Vũ Thịnh lái xe về nhà, trong lòng anh rất bình lặng. Anh cũng lấy làm lạ, chẳng hiểu sao sau khi nói với Đàm Tĩnh những lời đó anh lại thấy như trút được gánh nặng. Trước kia anh kiêu ngạo cho rằng, có chết cũng không thể để mất thể diện trước người con gái đã từ bỏ mình như vậy, nhưng giờ đây anh lại thấy, hà tất phải như thế? Yêu là yêu, mình đã không thể thay đổi được sự thật rằng vẫn còn yêu cô ấy, thì cứ thẳng thắn mà thừa nhận thôi. Anh về nhà tắm rửa rồi ngủ một giấc, từ trước tới nay anh chưa hề ngủ ngon như vậy, thậm chí còn không mộng mị gì cả, có lẽ bởi dạo này anh quá mệt. Ngày hôm sau, anh tự nhiên tỉnh dậy theo đồng hồ sinh học, nhìn đồng hồ đúng sáu giờ rưỡi, vừa vặn vệ sinh cá nhân xong xuôi là đi làm. Chủ nhiệm Phương hôm nay cũng đến rất sớm, vừa chạm mặt, ông đã quan sát từ đầu xuống chân anh: “Ồ, hôm nay trông tinh thần cậu tốt đấy.” Bệnh nhân đã được đưa đến phòng phẫu thuật gây mê. Nhiếp Vũ Thịnh đến phòng phẫu thuật trước, chẳng mấy chốc Chủ nhiệm Phương cũng tới. Mặc dù là ca đầu tiên nhưng ca phẫu thuật hôm nay rất thuận lợi, được một nữa thời gian thì Chủ nhiệm Phương nhận được một cuộc điện thoại, liền gọi Nhiếp Vũ Thịnh: “Cậu thay tôi.” Sau đó ông ra ngoài. Nhiếp Vũ Thịnh không hề hoang mang, tất cả các thí nghiệm trên động vật đều do anh thực hiện, phương án phẫu thuật cũng do một tay anh nghiên cứu, sửa đi sửa lại đến từng chi tiết, có nhắm mắt anh cũng biết bước tiếp theo nên làm gì. Khi ở trong phòng phẫu thuật, anh vô cùng tập trung, không hề nghĩ tới điều gì khác, chỉ chăm chú hoàn thành ca mổ, xong xuôi mới nhớ ra hỏi y tá: “Chủ nhiệm đâu?” “Ng nói bên văn phòng bệnh viện tìm ông có việc, vẫn chưa quay lại.” “Ồ.” Bệnh nhân được đưa đến phòng Hồi sức, Nhiếp Vũ Thịnh không đi mà cùng bác sĩ gây mê chờ đến lúc bệnh nhân tỉnh lại rồi mới theo phương án đã chuẩn bị, đưa bệnh nhân đến khoa Chăm sóc đặc biệt. Xong xuôi mọi việc ở đây, anh mới đi rửa tay thay quần áo. Vừa khoác áo blouse lên, anh chợt nghe Tiểu Mẫn ở bên ngoài gõ cửa: “Nhiếp sư huynh, lão yêu tìm anh, điện thoại của anh tắt máy!” “Ra ngay đây!” Mỗi khi có ca mổ, Nhiếp Vũ Thịnh đều tắt điện thoại, bằng không Chủ nhiệm Phương nghe thấy sẽ trách mắng. Hôm nay do quá bận nên ra khỏi phòng phẫu thuật anh cũng quên chưa mở điện thoại. Anh vội vàng cài khuy áo vừa bật điện thoại vừa đi đến phòng chủ nhiệm. Chủ nhiệm Phương đang chờ anh trong văn phòng, anh tưởng chủ nhiệm sẽ hỏi chuyện của ca mổ nên chỉ báo cáo qua phần sau của quá trình phẫu thuật và tình trạng bệnh nhân sau phẫu thuật. Chủ nhiệm Phương gật đầu bảo anh: “Lát nữa tôi sẽ đến bệnh viện thăm bệnh nhân. Tiểu Nhiếp, có một chuyện, cậu phải chuẩn bị tâm lý.” Tim Nhiếp Vũ Thịnh đột nhiên chùng xuống, anh linh cảm có thể bệnh tình của bố mình có chuyển biến gì đó, sau đó lại lập tức nghĩ đến Tôn Bình, nhưng tình trạng phục hồi của Tôn Bình vẫn rất tốt anh lo lắng hỏi Chủ nhiệm Phương: “Sao thế ạ?” “Luật sư của bố cậu vừa gọi điện tới nhưng cậu tắt máy nên văn phòng bệnh viện gọi cho tôi. Họ nói bố cậu bị Ủy ban Giám sát trị trường chứng khoán điều tra, tạm thời không thể rời khỏi Hồng Kông.” Nhiếp Vũ Thịnh sững ra mất mấy giây rồi hỏi: “Ủy ban Giám sát trị trường chứng khoán ạ?” “Ủy ban Quản lý chứng khoán Hồng Kông, còn tình hình cụ thể cậu mau gọi điện hỏi đi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui