Nợ Em Một Đời

#9

"Dịch tổng, làm ơn bỏ tay ra khỏi người phụ nữ của tôi."

"Không bỏ đấy thì sao?"

Tống Dịch nhìn nam nhân đang đen mặt kia, cười khinh miệt. Xong thuận thế ôm Đường Vi bế lên. Cô bất ngờ bị nhấc bổng mà sợ hãi ôm lấy hắn.

"Dịch tổng, tôi không nói lại lời thứ hai. Thả cô ấy xuống."

Sở Nguyên như muốn bóp nát ly rượu trong tay, anh nhăn mặt. Quanh khán phòng dạ tiệc như tập trung vào một màn trước mắt, tất cả đều lặng im.

Một người là lão đại tầm cỡ quốc tế, một người là doanh nhân tiếng tăm cả hắc, bạch đạo. Ai mà dám ho he khi hai người chuẩn bị đánh nhau. Mà hai nam nhân này lại đánh nhau vì một người phụ nữ sao?

Đám người có phần thắc mắc, song lại nhìn vẻ đẹp tuyệt mĩ của người phụ nữ đang đeo mắt nạ kia, họ chỉ thầm cảm thán một câu: Đáng!

Tống Dịch cười nhưng ánh mắt lại vô cùng lạnh lẽo, hắn cô thể cảm nhận cô gái trong lòng ngực mình cựa quậy không yên.

Đường Vi trắng bệch lí nhí: " Dịch tổng, anh nhận nhầm người rồi. Làm ơn thả tôi ra."

Tống Dịch không thèm để ý xung quanh, cúi xuống căn nhẹ lên tai Đường Vi, thì thầm.

"Tôi có chuyện muốn nói, chúng ta ra ngoài..."

Đường Vi liền lập tức cự tuyệt.

"Tôi không có gì để nói, anh mau thả tôi ra."


Hắn nhìn cô, ánh mắt thoáng ý cười.

"Vậy chuyện của cô nhi viện đành...."

Nghe thấy hai từ "Cô nhi viện", cũng đã quá lâu rồi. Đường Vi chợt run rẩy, nam nhân như Tống Dịch, có trời mới biết hắn sẽ làm gì.

Đường Vi cắn môi, véo tay hắn ý bảo thả mình xuống. Xong kiễng chân, không để ý mình có bao nhiêu ái muội mà thì thầm vào tai Tống Dịch.

"Được, tôi đồng ý nói chuyện."

Sở Nguyên ánh mắt ngày càng u ám, nhìn người con gái anh ta yêu thương đang thì thầm to nhỏ với người đàn ông kia. Lòng sôi trào lửa giận, anh ta tiến đến, dùng lực kéo Đường Vi vào lồng ngực mình.

"A..."

Vì bị kéo mạnh nên bả vai của Đường Vi trực tiếp đập vào lồng ngực rắn chắc của Sở Nguyên. Cô ấm ức chết mất, đang nhiên bị lôi đi dạ tiệc, xong còn bị một người là chồng cũ kiêm chú, một người là khách hàng kiêm người theo đuổi tranh giành.

Nhìn bộ dáng tủi thân của Đường Vi, trái tim hai nam nhân kia đồng thời nhói lên. Sở Nguyên dịu dàng xoa xoa vai cho cô, lên tiếng.

"Tiểu Vi, em nên nhớ hôm nay em là bạn gái của tôi."

Đường Vi nhìn Sở Nguyên đang ân cần bóp vai cô, lại nhìn khuôn mặt đang đen lại của ông chú, hắn mấp máy môi: " cô nhi viện".

Đường Vi khó xử, quay sang Sở Nguyên.

"Sở đại ca...."

Một tiếng "Sở đại ca" của cô làm cơn tức trong lòng Sở Nguyên vơi bớt, trái tim mềm nhũn. Thấy Sở Nguyên dịu đi, cô thủ thỉ.

"Tôi hiện tại thực sự phải đi cùng anh ta, anh... thật xin lỗi."

"Anh nghe rõ chưa? Tiểu Vi muốn theo tôi."

Tống Dịch cười đắc ý, nắm tay Đường Vi kéo đi.

Sở Nguyên đứng hình, quả nhiên Đường Vi là nịnh nọt mới gọi anh như thế, bình thường thì một lời, hai lời đều lạnh nhạt gọi "anh Sở". Lại nghe Đường Vi nói tiếp.

".... Vậy nên, anh nhớ trả tiền cho xưởng rượu đầy đủ nhé!"

"Em....." Người con gái chết tiệt! Tôi dính bùa mê thuốc lú gì lại yêu em cơ chứ?

Sở Nguyên nghiến răng nhìn hai người họ rời khỏi buổi tiệc.

[............]

Giữa màn đen tối đen như mực, một chiếc xe số lượng có hạn phóng vụt qua.

Lúc này trong xe có hai người, một nam một nữ. Khuôn mặt nam nhân kia vô cùng bình thản. Không khí im lặng bị phá vỡ bởi giọng nói của cô gái.


"Cô nhi viện làm sao? Anh nói đi."

"Không gọi tôi là chú nữa à? Không hỏi thăm người chú này sau khi em đi khổ sở ra sao à?"

Tống Dịch dù là bông đùa, nhưng vẫn có thể. nhận ra cảm xúc bi thương đến cực điểm trong câu nói đó.

Đường Vi, suốt mấy năm qua cái tên này như cấm địa trong lòng hắn. Lục tung khắp nơi, không thể nào tìm thấy cô, hắn như rơi vào lỗ đen của sự tuyệt vọng. Cho đến ngày hôm nay, không ngờ cô lại xuất hiện, mà lại còn ở bên nam nhân họ Sở kia, hắn vừa kích động, vừa ghen tuông cực điểm.

Cô nhi viện hắn không động một ngón tay vào, thậm chí còn cho người tu sửa và làm khu vui chơi cho trẻ em ở đó. Dù hắn nói dối Đường Vi cô nhi viện xảy ra chuyện, nhưng để cô ở bên mình, hắn buộc phải làm thế.

"Tôi và anh không quan hệ đã từ lâu rồi!"

Đường Vi có tránh ánh mắt của hắn, cô nhìn ra ngoài cửa kính.

"Hôm nay tôi đã rất vui khi gặp lại em, mà không ngờ lại tình cờ thấy em cùng tên đàn ông đó thân mật đùa giỡn..."

"Anh không có quyền quản tôi..."

"Không có quyền...?"

Tống Dịch nghiến răng, đạp ga xe, khiến chiếc xe lao về phía trước.

Đường Vi sợ hãi với tốc độ này, cô nắm chặt dây an toàn, cắn môi.

"Chậm lại đi, chậm lại...."

"Đường Vi, em gan lớn mật lớn lắm cơ mà, chạy trốn nhiều năm như thế, đã có chồng rồi còn tơ tưởng nam nhân khác..." Tống Dịch nhìn cô trắng bệch, chua xót buông lời tự giễu.

Hắn nghĩ lại cảnh cô và Sở Nguyên, hận không tung một đấm vào mặt anh ta.

"Vậy đừng trách người chồng này của em cho cô nhi viện kia bị phá hủy..."


"Cái gì? Anh nói cái gì hả tên khốn khiếp." Đường Vi hét lên, xong ôm đầu đau đớn:" Tại sao không buông tha cho tôi!"

Bỗng nhiên, Tống Dịch vốn đang phóng nhanh chiếc xe liền phanh gấp một cái, khiến Đường Vi đập mũi vào cửa xe, đau đớn phát khóc. Trông cô lúc này thật thảm hại.

"Anh..."

Cô nức nở, cảm giác uất ức cực điểm. Rốt cuộc cô nợ gì Tống Dịch, tại sao bao nhiêu năm rồi vẫn không thể buông tha cho nhau.

"Tiểu Vi..."

"Á...." Cơn đau ập tới, Đường Vi ôm đầu, tựa vào cửa xe, liên tục run rẩy, cánh môi trắng nhợt.

"Đường Vi, sao vậy? Tiểu Vi..."

Tống Dịch hốt hoảng ôm cô, tháo dây án toàn để cô dựa vào mình. Đường Vi ôm đầu, đau đớn đến ngất đi. Trước lúc mất ý thức, Tống Dịch đang phóng xe đến bệnh viện nghe cô thều thào.

"Tống Dịch, tôi hận anh, hận anh..."

"Tiểu Vi..."

Hắn đau khổ, vuốt ve khuôn mặt xanh xao.

"Em quả nhiên là rất vô tình. Vô tình đến độ nhẫn tâm khoét nơi trái tim tôi một lỗ, rồi bỏ mặc nó mãi cô độc không được lấp đầy...."

( Còn)

Lys: Vote cho Ly nào>


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận