Nhân viên Lục thị trước nay đều là những người ưu tú trong ưu tú, nổi tiếng là kín miệng trên giới thương trường phủ đầy mưa máu gió tanh lẫn cạm bẫy này.
Thế nên việc Lục Bách Phàm kết hôn cũng chỉ có một số ít nội bộ công ty biết được, không truyền ra bên ngoài.
Lục thị, mười hai giờ đêm.
Lục Bách Phàm vừa kết thúc một cuộc họp đột suất ở công ty. Gần đây thị trường trong nước biến đổi không ngừng khiến các doanh nghiệp trở tay không kịp, Lục thị cũng vì điều này mà bị ảnh hưởng ít nhiều.
Giải quyết xong việc của công ty, Lục Bách Phàm bảo Phong Tín chạy dọc theo đường bờ biển Thành Đô, nơi này vào ban đêm hầu như rất ít có xe di chuyển, sẽ có thể trở về nhà nhanh hơn.
Đi theo Lục Bách Phàm nhiều năm, gặp phải không ít chuyện, có cả những lúc cận kề cái chết thế nên Phong Tín vẫn luôn rất nhậy bén trong việc cảm nhận nguy hiểm.
Anh ta biết, có người đang theo dõi bọn họ!
Khẽ đưa tay chỉnh lại gương chiếu hậu, ánh mắt bình tĩnh lạnh lùng của Lục Bách Phàm ngay lập tức hiện lên.
Dù không nói lời nào nhưng Phong Tín biết, anh muốn đi tiếp.
Nhận được mệnh lệnh, chiếc Ghost biển số ngũ quý tiếp tục tiến vào màng đêm.
Rất nhanh sau đó, thứ mà bọn họ chờ đợi cũng đã đến.
Một chiếc xe không có biển hiệu chạy ngược chiều đột ngột xuất hiện, tăng ga nhấm thẳng vào bọn họ.
Phong Tín cũng nhấn ga, đem xe phóng như bay về phía trước. Chỉ trong tích tắc tưởng chừng hai chiếc xe sẽ đâm sầm vào nhau thì đột nhiên bẻ tay lái, chiếc Ghost thành thạo leo lên bờ đá bên cạnh sau đó kéo một khoảng dài rồi tiếp đất an toàn.
Phong Tín tài giỏi có thừa nhưng với con đường ven biển có địa hình đặt thù này, thoát được một lần không có nghĩa sẽ có lần tiếp theo. Hơn nữa, dựa vào tình hình hiện tại, bọn người này vốn đã có chuẩn bị từ trước.
Tiếng súng đinh tai nhức óc không ngừng vang lên phía sau, những viên đạn bắn về phía hai người ngày một nhiều. Bây giờ dù có muốn gọi chi viện thì khi bọn người Tiêu Hạo tới được đây e rằng cũng đã quá muộn.
Màn rượt đuổi kéo dài chưa được bao lâu thì từ ngọn đồi phía trước, một tảng đá có kích thước không nhỏ đang lau nhanh xuống. Phong Tín khẽ trừng mắt thở hắt ra một hơi, nếu tiếp tục tiến lên bọn bọ căn bản sẽ bị đè nát!
Lục Bách Phàm một chút cũng không mất bình tĩnh, anh đưa mắt nhìn người trợ lý đã đồng hành nhiều năm, biết rõ tiếp theo anh ta sẽ làm gì.
Chỉ trong thoáng chốc, Lục Bách Phàm liền lấy điện thoại ra bấm gọi cho một người. Chỉ tiếc là, điện thoại còn chưa kịp kết nối thì Phong Tín đã lái xe bay ra khỏi rào chắn.
Tại một biệt thự cao cấp Thành Đô.
Sau khi dỗ Tiểu Bảo ngủ say Tử Hi liền quay trở lại phòng khách, cô muốn chờ Lục Bách Phàm trở về.
Khi nãy cô có cảm giác bất an vô cùng lớn, lớn đến mức cô muốn nhìn thấy anh ngay lập tức. Trong lúc thất thần, điện thoại bên cạnh đột nhiên đổ chuông, nhìn thấy người gọi đến tim Tử Hi bất giác run lên.
Cô đưa tay nhận cuộc gọi, chỉ là còn chưa kịp lên tiếng thì bên tai đã vang lên một tiếng “rầm” đến đinh tai nhức óc, sau đó là một tràng những tiếng “tít” không đầu không đuôi.
Khoảnh khắc đó, Tử Hi cảm thấy bản thân đến hít thở cũng khó khăn.
Cô một chút cũng không kịp suy nghĩ, ngay lập tức quơ lấy chìa khóa rồi lau ra khỏi nhà.
Chiếc xe phóng như bay trên đường, thời điểm Lục thị bắt đầu xuất hiện trong tầm mắt Tử Hi mới có thể bình tĩnh lại được một chút.
Thế nhưng tòa nhà cao tầng tráng lệ là thế, vậy mà giờ đây lại không có một ánh đèn. Tử Hi lấy điện thoại ra, bàn tay không ngừng run rẩy tìm kiếm vị trí của Lục Bách Phàm.
Nhưng từ đầu đến cuối đều nhận được ba chữ “không tìm thấy”.
Đúng lúc này, điện thoại lại lần nữa reo lên, người gọi tới là Lục Hàn Đông.
Lục Hàn Đông: “Vịt thối, giờ này bà chạy ra ngoài làm gì?”
Sở dĩ cậu ta hỏi như vậy là vì lúc Tử Hi lái xe khỏi cổng, cậu ta ở phòng ngủ đã nhìn thấy ánh đèn phát ra từ ô tô.
“Lục Hàn Đông…Bách Phàm xảy ra chuyện rồi…”
“Tịch Tử Hi…bà, đang khóc sao?” tiếng nức nở trầm thấp truyền đến từ điện thoại khiến Lục Hàn Đông sửng hốt.
Quen biết nhiều năm như vậy, số lần cậu ta nhìn thấy người con gái này khóc ít đến thảm thương, biết có chuyện không hay xảy ra, cậu ta ngay lập tức phản ứng: “Gửi định vị cho tôi!”
Sau khi gửi định vị cho Lục Hàn Đông, Tử Hi cũng không chờ đợi mà tự mình lái xe đến con đường ven biển cách đó không xa. Lúc điện thoại vừa được hết nối, cô đã nghe thấy tiếng sóng biển dù chúng rất nhỏ nhưng bấy nhiêu đó cũng đủ để cô biết được nơi cần đến.