Tử Hi vịn bia mộ từ từ đứng lên. Phơi nắng khá lâu khiến đầu có chút choáng váng, mất một lúc mảng tối đen trước mắt mới biến mất.
Cô cuối xuống nhìn bia mộ lần nữa, khuôn mặt kia vẫn đang cười, nụ cười của nhưng năm tháng tươi đẹp nhất tưởng chừng như có thể bao dung cả thế giới tàn nhẫn này.
Tử Hi lấy ra một viên kẹo đường để xuống, mẹ cô vẫn luôn rất thích đồ ngọt…
Lượn lờ thêm vài vòng quanh thành phố, đến khi về nhà thì đã xế chiều.
Lúc này, cô đột nhiên nhận được điện thoại của Lục Hàn Đông: “Bar Dimple.”
Tử Hi lạnh lùng nói: “Không đi. Không rảnh.”
“Tôi bao!”
“Tới ngay~”
Đúng giờ hẹn, Tử Hi đã có mặt tại quán bar lớn nhất Thành Đô --- Dimple.
Nơi này chỉ dành cho giới thượng lưu, tuy nhiên có tiền cũng chưa chắc đã vào được. Hơn nữa, nó còn thuộc quyền sở hữu của Lục Thị.
Phòng cần đến là 108.
Vừa nhìn thấy cô, Lục Hàn Đông đã kinh hãy chửi thề.
"Mẹ kiếp! Bà ăn mặc kiểu gì thế kia, chọc mù mắt chó tôi rồi!"
Tử Hi nhìn lại mình, một thân váy trắng kính cổng cao tường, trên đầu là chiếc cài ngọc trai sáng lấp lánh: “Có gì bất thường sao?"
Lục Hàn Đông đanh mặt: "Được rồi, lại đây lại đây, anh em chúng ta nói chuyện!”
Uống được một lúc Lục Hàn Đông bất ngờ hỏi: "Vịt thối, bà có biết nhà thiết kế thần bí gì đó mà anh Hai tôi đích thân mời về không?"
"Chính là tôi nè!" Tử Hi không chút chần chừ thừa nhận.
Giọng Lục Hàn Đông run lên, tức giận quát: “Mẹ nó! Uổng công làm anh em mấy năm với bà vậy mà chuyện lớn thế này lại không nói với tôi?!"
"Chẳng phải ông là một trong những cổ đông lớn của công ty sao, còn là em trai của Lục Bách Phàm, chuyện thế này sao lại không biết?” Tử Hi nhìn chai rượu đã cạn sạch trong tay, mơ hồ nói.
Lục Hàn Đông câm nín, chính vì lần họp đó cậu ta đang đi nghỉ dưỡng chứ sao nữa!
Im lặng một lúc, cậu ta lại hỏi tiếp: “Bà...thật sự là đích thân anh tôi mời về?"
Với tài thiết kế của Tử Hi, Lục Hàn Đông chỉ có hai từ để diễn tả "xuất thần". Nhưng cậu ta cũng là người hiểu rõ anh mình nhất, dựa vào việc hôm vừa về nước đến việc đích thân tuyển chọn này, cậu ta chắc chắn một trăm lẻ hai phần trăm anh Hai nhà mình có ý với người ta.
Nghe đến đây Tử Hi không giấu được nụ cười đắc ý: “Tất nhiên rồi!"
Lục Bách Phàm thật sự ngỏ lời với cô trước. Cô chính là nói sự thật a~
Nhìn vẻ hùng hồn của ai kia, Lục Hàn Đông ngao ngán nói: "Đừng nói với tôi là bà vẫn ôm cái ước mơ đó đấy nhé?"
Tử Hi khó hiểu: "Ước mơ gì cơ?”
Lục Hàn Đông móc điện thoại ra, tìm kiếm trong đoạn ghi âm sau đó bật lên.
[...Anh trai tôi là thổ hào chính hiệu đấy, nắm trong tay huyết mạch kinh tế hùng hậu, còn có cháu trai bé bổng vừa đáng yêu vừa thông minh của tôi nữa!]
Nghe đến đây sắc mặt Tử Hi liền biến đổi, đoạn ghi âm lại tiếp tục vang lên.
[Haha, Lục Hàn Đông, tôi vừa có thêm một ước mơ nữa nhất định phải hoàn thành!
Tịch Tử Hi, bà lại muốn bài trò gì nữa?
Bài trò cái gì! Ước mơ lớn thứ hai trong đời tôi chính là "ôm đùi anh ông, gả cho anh ông, làm mẹ của cháu ông, bắt ông gọi tôi là chị dâu!
.....Đệch! Bà còn chưa biết anh tôi là ai mà đã muốn gả cho người ta...]
Lục Hàn Đông ngắt điện thoại, hất mặt về phía Tử Hi: "Thế nào, nhớ ra chưa? Nói cho bà biết vì đoạn ghi âm này mà ông đây đã không đổi điện thoại suốt hai năm đấy!”
Rắc! Rắc!
Tiếng bẻ tay vang lên, sau đó là một màng la hét thảm thiết của Lục Hàn Đông.
Hai người đánh nhau chán rồi thì lại quay sang uống rượu.
Vì uống quá nhiều thành ra...Tử Hi có chút mắc vệ sinh, cô mở cửa lảo đảo đi ra ngoài.
Đến khi giải quyết nỗi buồn cho bản thân xong, hành lang vốn thẳng tắp bây giờ lại cong cong quẹo quẹo khó đi chết được.
Đi một lúc, cô dừng lại trước một căn phòng.
Tử Hi khom người nhìn biển số trên cửa: "Có số một...ực...số..ực...tám...số không...”
Sau khi xác nhận xong cô liền đẩy cửa đi vào, có điều căn phòng ban đầu vốn chỉ có cô và Lục Hàn Đông bây giờ lại có rất nhiều người...