Mà mọi người ở đây cũng bị sự xuất hiện của cô dọa cho sợ không nhẹ. Bọn họ rõ ràng không gọi phục vụ lại càng không nghĩ tới cô gái với dáng vẻ bạch liên hoa trước mặt này lại là phục vụ.
Điều quan trọng hơn hết là quán bar được Lục thị mở ra này không hề tồn tài loại hình kinh doanh như vậy, cô gái này từ đầu tới cuối đều rất đáng ngờ.
Cũng không thể trách được, bọn họ đều là thương nhân, trong phi vụ làm ăn chắc chắn đắc tội không ít người, cô gái kia rất có thể là sát thủ được bọn họ cử đến.
Tử Hi không biết được suy nghĩ của bọn họ, cô cố lấy lại ý thức đưa tay lần mò tìm lại cánh cửa vừa mở nhưng đến khi đã chạm được vào ổ khoá vậy mà cánh cửa nhẹ như bông lúc nãy giờ đây lại chẳng có cách nào mở được.
Đúng lúc này, cả người cô bị một lực mạnh kéo vào, Tử Hi vẫn chưa kịp hoàn hồn thì đã nằm gọn trong lòng ngực ai đó. Cô đưa mắt nhìn người đang ôm mình sau đó nhìn thấy người nọ đưa tay vặn nắm cửa rồi nhẹ nhàng kéo ra.
Phía trước liền xuất hiện chiếc hành lang thẳng tấp lúc nãy.
Tử Hi: “...” hoá ra là kéo vào chứ không phải đẩy ra nha!
Mọi người trong phòng: “...” cô ta có thật là sát thủ không vậy? Đây là chiêu dương đông kích tây đúng không?
Trong lúc mọi người vẫn còn đang chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân, thì Tử Hi lần nữa được nhấc bổng lên, cô theo bản năng đưa tay ôm lấy cổ người kia.
Đến khi ra khỏi phòng, mùi hương quen thuộc cùng với gương mặt tuấn tú của người đàn ông làm cho cô bừng tỉnh. Đây chẳng phải ông chủ của cô - Lục Bách Phàm hay sao!
Lục Bách Phàm đưa mắt nhìn người trong lòng, vừa nãy khi nhìn thấy cô bước vào anh thật sự đã cho rằng bản thân vì nhớ nhung quá độ mà sinh ra ảo giác, chỉ đến khi tận mắt chứng kiến cô suýt chút nữa đá bay cửa phòng để thoát ra ngoài anh mới biết đó không phải là mơ.
Vốn hôm nay Lục Bách Phàm cùng bạn bè lâu ngày gặp mặt tụ họp một hôm, vậy mà thật sự không ngờ lại có thể nhìn thấy một màng này.
Chỉ là anh vẫn có chút thắc mắc, vì sao cô lại một mình đến đây còn uống đến say khướt như vậy?
Đúng lúc này, cánh cửa bên cạnh đột nhiên mở ra.
Lục Hàn Đông vừa mở cửa đã nhìn thấy Lục Bách Phàm ôm Tử Hi đứng trước mặt, cơn say nhất thời cũng theo gió bay đi mất.
Vẻ mặt Lục Bách Phàm đen lại, giờ thì biết anh vì sao rồi: “Còn! Không! Mau! Đi! Lấy! Xe!"
Lục Hàn Đông nhận được mệnh lệnh nào dám chậm trễ, nhanh chân giữ lại một mạng.
Chỉ là, diễn biến sau đó còn tệ hơn...
Tử Hi ngồi trên đùi Lục Bách Phàm, hết nhéo má lại vuốt tóc.
"Lục tiên sinh, anh sao lại đáng yêu thế này a ~”
"Xem hai cái má mềm mại chưa này~~"
"Sếp đại nhân, tôi chính là bị nhan sắc này của anh làm cho mờ mắt rồi!”
Nghe đến đây, giọng nói của Lục Bách Phàm có chút bất đắc dĩ nhưng lại vô cùng cưng chiều: “Ngoan, đừng làm loạn."
Tử Hi nào chịu dừng lại, cô đưa tay ôm lấy mặt anh, sau đó nhanh chóng hôn lên một cái thật kêu...
Moah ~
Lục Bách Phàm bị nụ hôn này làm cho hóa đá, mà Lục Hàn Đông thì bị dọa cho chút nữa tông vào lề đường.
Mịa nó! Con nhóc này, biết là anh của cậu ta đẹp trai rồi nhưng lấy lý do say để cưỡng hôn người ta thì quá mất mặt đi!
Lục Bách Phàm liếc cậu ta một cái: “Tập trung lái xe."
Tập trung cái con khỉ! Hai người như vậy bảo em tập trung thế nào, mù mắt chó ông rồi!
Sau khi an toàn về đến nhà, Lục Hàn Đông vừa vào đã nhìn thấy Tiểu Bảo ngồi ở phòng khách thì lên tiếng trách móc: "Con có biết bây giờ là mấy giờ rồi không?”
Mà Tiểu Bảo nào có chú ý đến ông chú đáng thương của mình, nhóc đi đến bên cạnh Lục Bách Phàm, nhìn thấy Tử Hi say đến không biết trời đất thì làm ra vẻ kinh thiên động địa.
Lục Bách Phàm hiểu ý con trai liền mách lẽo: “Không phải ba, là chú Hai của con."
Nhận được câu trả lời, Tiểu Bảo đi vào bếp lấy ra một cây chổi, quét túi bụi vào người Lục Hàn Đông: “Sao chú Hai lại để mẹ Tiểu Hi uống thứ đó!"
Bị cháu trai hất hủi, cậu ta liền than trời kêu đất: "Con là cháu của chú không phải cháu của cô ấy, con bênh cô ấy cái gì!"
Lục Hàn Đông bị thằng cháu của mình hạ gục trong một câu duy nhất: "Tiểu Bảo là con của mẹ Tiểu Hi!"
Bị đánh đuổi về nhà, Lục Hàn Đông giận đến đỏ mặt nhưng không thể làm được gì.
Lục Bách Phàm để cô lên giường, sau đó đi lấy một chiếc khăn ấm.
"Ba, để con."
Nhìn thái độ thành khẩn của con trai, anh bất đắc dĩ đưa chiếc khăn trong tay cho thằng bé.
Tiểu Bảo cởi giày bò lên giường đến bên cạnh Tử Hi, nhẹ nhàng lau mặt cho cô, sau đó là cổ rồi đến tay, một bộ vô cùng tỉ mỉ, hiếu thảo.
Nhìn dáng vẻ của con trai, Lục Bách Phàm chỉ biết lắc đầu chán nản. Con trai có mẹ rồi liền vứt người ba này đi.