Tử Hi dùng khăn lau tay sau đó nói: “Về thôi.”
Lục Hàn Đông trả lời một tiếng “được” rồi lại cấm mặt vào điện thoại.
Ban nãy khi quay lại cửa hàng, cậu ta đúng lúc thấy được cảnh Lâm Trạch Diễn nắm lấy tay Tử Hi, thế là tiện tay chụp một bức ảnh.
Lục Hàn Đông rất nhanh đã đem bức ảnh đó gửi cho anh trai yêu quý của mình.
Một lúc sau, điện thoại vang lên hai tiếng “ting ting", Lục Bách Phàm gửi đến một bức ảnh chụp chiếc máy chơi game mới nhất hiện nay.
Móa! Lục Hàn Đông còn cho là mình nhìn nhầm, xem đi xem lại mấy lần rồi mới trả lời:
Lục Hàn Đông: [Anh Hai, anh định làm gì tên tiểu tử họ Lâm đã ức hiệp chị dâu?]
Lục Hàn Đông gửi xong tin nhắn vẫn không thấy người bên kia trả lời. Nhưng chỉ một lúc sau, Lục Bách Phàm lại gửi cho cậu ta ảnh của một bộ máy chơi game khác kèm theo một chữ “tuỳ”.
Tức là tuỳ tâm trạng mà xử lý, thế nhưng Lục Hàn Đông vẫn cảm thấy có điều gì đó không đúng, sao hôm nay anh Hai có thể hào phóng tặng cậu ta hai máy chơi game như thế?
Nhìn lại đoạn tin nhắn vừa rồi, cuối cùng cậu ta cũng phát hiện vấn đề nằm ở hai tiếng “chị dâu" kia.
Lục Hàn Đông: [Anh thật sự thích con Vịt thối đó???]
Lục Bách Phàm: [Không cần nữa?]
Đệch! Vừa chê một câu thôi mà đã lập tức trở mặt!
Tử Hi vừa đi vừa thấy gương mặt Lục Hàn Đông biến hoá từ bất ngờ sang thỏa mãn rồi lại chau mày thì khó hiểu lên tiếng: “Làm sao?”
Lục Hàn Đông cất điện thoại, nở ra một nụ cười hiếm thấy: “Không có gì.”
Nhìn thấy nụ cười đó, Tử Hi đột nhiên lạnh sống lưng. Có cảm giác…hình như bản thân vừa bị bán đứng.
Sau khi trở về, hai người túi lớn túi nhỏ đi vào nhà.
"Tịch Tử Hi, bà có nhà sao không ở lại chạy sang nhà anh tôi thế này, đến chìa khóa nhà cũng có?"
"Cái gì mà chạy sang, tôi chỉ muốn đem thứ này tặng cho Sếp đại nhân và Tiểu Bảo bảo bối thôi! Nhưng sao không thấy hai người họ nhỉ?"
Lưu quản gia từ vườn đi vào vừa hay nghe được cuộc nói chuyện giữa hai người, kính cẩn nói: "Nhị thiếu gia, cô Tử, Đại thiếu gia và Tiểu thiếu gia vẫn chưa về."
Lưu quản gia đã làm việc cho nhà họ Lục hơn năm mươi năm. Ông là người chăm sóc hai cậu chủ từ lúc lọt lòng cho đến tận bây giờ.
Ban đầu khi thấy Đại thiếu gia chuyển sang một căn nhà nhỏ hơn ông đã rất bất ngờ, về sau mới biết hóa ra cậu chủ là đang theo đuổi một cô gái.
Lần đầu nhìn thấy Tử Hi, vì cô quá đẹp khiến ông sinh ra cảm giác đề phòng, lo sợ cậu chủ sẽ bị lừa. Nhưng tiếp xúc dần ông mới biết hóa ra cô gái này rất lễ phép lại hòa đồng, đôi khi còn có chút...tùy tiện nữa.
Đại thiếu gia không thích sầu riêng, cô chỉ cần có tiền liền mua sầu riêng ăn.
Đại thiếu gia không thích đồ ăn có mùi, cô một tuần liền ba ngày ăn đậu hủ thối.
Thậm chí Nhị thiếu gia và Tiểu thiếu gia còn ăn theo cô, hại ông dở khóc dở cười.
Tử Hi nghe vậy thì hơi thắc mắc: “Sao hôm nay về muộn thế nhỉ?"
Lưu quản gia thấy cô vò đầu bứt tóc thì nói: “Hay cô Tử thử gọi cho Đại thiếu gia xem.”
A! Hóa ra còn cách này!
Điện thoại vang lên hai tiếng thì đã có người trả lời.
"Tôi đây.”
"A! Sếp đại nhân...hôm nay anh và Tiểu Bảo về muộn sao?”
"Lúc đón Tiểu Bảo thì công ty có chút chuyện nên quay lại xử lý."
Vì Tử Hi mở loa ngoài nên Lục Hàn Đông cũng nghe thấy, cậu ta nhanh miệng nói: "Thật uổng công cô mua quần áo cho anh và cháu tôi, thế mà hai người họ lại không về được!"
Cậu ta cố ý nói rất lớn bảo đảm ai kia nghe xong dù cách nửa vong trái đất cũng bay về cho bằng được.
“Chờ tôi một chút."
Thấy chưa!
Mà ở Lục Thị lúc này.
Đám nhân viên trong công ty không khỏi kinh hồn bạc vía.
Ông chủ cao cao tại thượng lạnh lùng ngàn năm của bọn họ thế mà đang lao như bay ra khỏi công ty, khoé môi còn khẽ cong tạo thành một nụ cười.
Đến cả Tiểu thiếu gia không màng sự đời vạn năm mặt lạnh cũng đang mọc cánh bay theo.
Thật là hiện tượng hiếm có!
"Lễ tân Kim, cô nói xem có phải gần đây Lục Tổng của chúng ta có gì lạ không?"
Trưởng phòng Lâm cũng đang có mặt ở đây, bất ngờ lên tiếng trước: "Mấy người không biết đấy thôi, tháng này Tổng giám đốc cười hai lần rồi!”
"Thật sao! Thật sao?"
Lễ tân Kim cũng chen vào: "Biểu hiện này sao tôi thấy cứ giống người đang yêu!"
Nói tới đây cả đám bất chợt rùng mình một cái, sau đó tiếng bàn tán xôn xao bắt đầu vang lên.
Rốt cuộc là thiên kim nhà nào? Chỉ với một cuộc điện thoại đã có thể khiến ông chủ của bọn họ ngoan ngoãn bỏ lại công việc mà chạy về?