Khi tỉnh lại anh đã ở trong bệnh viện rồi.
Mẹ anh bảo có người đã đỡ đạn thay anh nên anh đã không bị nguy hiểm, mẹ anh còn đưa cho anh cái lắc tay nữa.
Nghe mẹ kể lại bảo lúc mọi người tới nơi thì đã không còn ai chỉ còn lại mình anh cùng chiếc lắc tay.
Và từ hôm đó anh ngày nào cũng cho người tìm cô bé ấy.
Tìm theo tên khắc trên chiếc lắc tay, biết được cô bé đang là học sinh cấp ba học lực giỏi , lại có vẻ ngoài rất dịu dàng và đáng yêu.
Anh nhìn đống ảnh anh chụp trộm được , một mình tự cười tủm tỉm.
Anh đã nghĩ ra một cách để trả ơn đó là "dùng thân báo đáp",anh thật sự rất vui mỗi khi nhìn vào nụ cười ấy.
Vào một ngày đẹp trời anh cùng người bạn thân của mình là Tần Khang đi chơi ở gần trường cấp ba ấy.
Cả hai vô tình như hữu tình gặp được Đường Hân và Tiêu Nhiên cũng đang ra đó chơi.
Vì ở gần trường có khu vui chơi và cả công viên nước rất đẹp nên hầu như thời gian rảnh rỗi hai cô bé đều tới đây.
Cả bốn quen nhau như thế ,anh cứ thế mà đem lòng yêu thương Đường Hân , âm thầm dõi theo bảo vệ cô ấy; mà không biết rằng cũng đã có một cô bé mười lăm mười sáu tuổi ấy cũng đang rất nỗ lực để bảo vệ anh.Trong khi đó Đường Hân và Tần Khang cũng đang có tình cảm với nhau.
Anh cứ say đắm trong tình đơn phương ấy cho đến khi cô ấy nói rằng mình sắp kết hôn.
Lúc đó anh biết mình thực sự thua rồi.
À không , phải nói là anh chưa từng có cơ hội mới đúng.
Mà cho dù có anh cũng không đủ dũng khí để nói lời yêu,anh sợ bị từ chối rồi lại gây khó sử cho cả hai .
Trở về hiện tại...
Anh cũng đã nghĩ thông suốt ,anh biết bây giờ mình phải từ bỏ đoạn tình cảm ấy đi.
Để có cơ hội anh sẽ trả ơn cứu mạng cũng được .
" Khi nào thì có thể gặp?"
Bố mẹ anh như không tin vào tai mình, mẹ hỏi lại cho chắc chắn:
" Con chắc chắn muốn gặp người ta chứ ? Vậy thì quyết định rồi nhé ."
Anh dựa lưng vào ghế sofa tay bóp bóp trán :
" Không thì thế nào? Bố mẹ lại bỏ qua cho con à? Hay lại tìm cách khác ?"
Mẹ anh mới dịu dàng đứng lên ngồi cạnh con trai :
" Con nói gì lạ thế ,con là con trai mẹ chứ có phải người ngoài đâu mà mẹ phải ép con làm điều không muốn.
Phải không ? Haha...Con cứ gặp con bé đi rồi biết.
Con bé vừa xinh đẹp lại giỏi giang.
Quan trọng nhất là nó vẫn chưa có người yêu haha..
ừm mẹ khẳng định con nhất định sẽ thích nó.
Lúc ấy lại cảm ơn mẹ không ngớt ấy chứ ông nhỉ..haha ".
Bố anh cũng lên tiếng :
" Nhà ta với nhà họ Tiêu bao năm chơi thân với nhau.
Về sau sẽ lại càng thân thiết hơn haha.
Chút phải gọi điện báo cho hai ông bà ấy mới được ."
Mẹ anh cũng lên tiếng hùa theo chồng :
" Hazz ..Con bé xinh đẹp lại tài giỏi , mới 20 tuổi mà đã làm một giám đốc công ty rồi.
Đúng là bố mẹ tài giỏi con còn giỏi hơn.
"
Anh nghe thấy thế thì nhăn mày khó chịu:
" Mẹ cũng đừng nói quá lên như thế.
Đầy người làm được chứ có phải mình cô ta làm được..Con lên phòng đây."
Thấy con trai đi lên lầu mẹ anh mới lại lên tiếng :
" Tội nghiệp con bé An Nhiên, mới 20 tuổi đã phải gồng gánh cả sản nghiệp bố mẹ để lại.
Cũng may có hai ông bà Tiêu chăm sóc , chứ không biết bây giờ con bé ra sao rồi.
Chỉ mong con trai mình hiểu chuyện có thể bảo vệ được con bé mãi về sau."
Ông thấy vợ mình tâm trạng không tốt lại gần ôm lấy bà vào lòng :
" Chúng ta nợ vợ chồng An Tĩnh và nợ con bé An Nhiên rất nhiều.
Chúng ta sẽ cố gắng bảo vệ con bé khỏi nguy hiểm.".