Bụng bầu năm tháng tuy không quá lớn nhưng cũng khá khó khăn trong việc di chuyển huống hồ lại là thai đôi.
Cô rất cẩn thận trong mọi tình huống.
Hai đứa bé là cả sinh mệnh và tinh thần của cô.
Về nhà liệu gặp lại nhau anh có vui không? Anh có nhớ cô và con không ? Hay anh quên cô rồi lại đang vui vẻ bên ai ?
Ha nực cười ! Tất nhiên là anh đã quên rồi nếu không sao bao lâu nay anh không hề tìm kiếm cô.
Chắc là anh ấy đang rất hạnh phúc bên cạnh người bạn thân thân ai nấy lo của cô rồi.
Nhìn khung cảnh bên vệ đường quen thuộc mà nhớ nhung.
Cũng có những thời điểm hai người từng hạnh phúc như bao cặp đôi khác.
Sáng thức dậy cùng nhau đi chạy bộ , cùng nấu ăn rồi cùng xem phim ngôn tình ...
Vô thức nước mắt đã rơi từ lúc nào không hay...
" Nhiên Nhiên con đang buồn sao ? Có gì nói với mẹ đừng cất giữ trong lòng , mẹ đau lòng lắm ."
Mẹ Long vừa nói vừa nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt ấy làm An Nhiên giật mình.
Gạt bỏ những suy nghĩ kia cô lại tươi cười nói chuyện
" Mẹ..con không sao chỉ là nhìn cảnh nhớ người thôi ..
hì."
Mẹ Long chỉ biết thở dài.
Đứa con dâu này từ lâu bà đã yêu thương như con bây giờ thấy nó khổ sở tất nhiên bà rất đau lòng.
Mà nguyên nhân cũng từ thằng con trai của bà mà ra.
Bà thầm nghĩ " phải dạy cho nó bài học mới biết chân trọng vợ hiền ".
Rất nhanh xe đã lăn bánh vào khuôn viên biệt thự Long gia .
Mọi thứ vẫn vậy chỉ là...!Những bông hoa cô tự tay trồng hình như đã nhiều hơn thì phải ? Ngày trước còn nhớ cô trồng ít mà.
Không lẽ nó đẻ ra?
" Tới rồi, tới rồi..haha
Xem tôi đưa ai về nè !".
Bố Long đi ra không khỏi giật mình.
Một mình con dâu ông đã tự chăm sóc bản thân và cháu ông mấy tháng nay hình như đã gầy đi nhiều rồi.
" Nhiên Nhiên vào nhà nghỉ ngơi đi con.
Phụ nữ mang bầu không nên đứng quá lâu đâu...!nào nào ..."
An Nhiên cũng không khách sáo vui vẻ chấp nhận.
" Dạ dạ con vào ngay."
Ông bố chồng lại nảy ra một ý nghĩ.
" Khoan con đứng im đây cho ta ."
Tất cả mọi người cứng đờ người, vài giây trước còn bảo vào nhanh , phụ nữ mang bầu không được đứng quá lâu.
Vậy bây giờ là sao ?
Nhìn ông quay lưng vào nhà một lúc sau rất nhanh đã đi ra còn..
kèm theo một người.
Trên khuôn mặt người ấy là sự lo lắng vô cùng..
" Nhiên...em...em về rồi sao?"
An Nhiên bối rối khi đối mặt với khuôn mặt đó ánh mắt đó.
" À..
thì em...!tôi về nhà chơi một chút rồi sẽ đi ngay.
Sẵn tiện mang đồ của mình về luôn."
Hai ông bà già hốt hoảng , cái thằng con trời đánh này.
Không phải ngày nào cũng nhớ người ta đến phát điên hay sao ? Ngày nào cũng uống rượu say bí tỉ lại khóc lóc đủ kiểu..Hazzz giờ gặp nhau lại nói mấy lời lạnh nhạt như thế ai mà chịu về hả ?
Mẹ Long vội vàng đánh anh một cái yêu thương và nhìn anh bằng ánh mắt âu yếm .
" Con đang chê cuộc sống này quá dài phải không? Hửm ?
Long Thần biết mình chọc phải tổ kiến lửa rồi.
" Mẹ à ! Con nào dám chê chứ.
Con còn phải sống để sản xuất thật nhiều cháu cho mẹ chăm chứ phải không nào?
Bố Long khẽ hắng giọng.
Lúc này mọi người mới chuẩn bị đi vào nhà .
" Ối...!.
An Nhiên đột nhiên kêu lên một tiếng.
Không ai kịp nói gì thì Long Thần đã bổ nhào đến lo lắng hỏi han.
" Em bị làm sao thế? Bị đau ở đâu?
" Con sao thế?.
Mẹ Long cũng không kém phần lo lắng.
An Nhiên mặt nhăn nhó có vẻ rất khó chịu.
" Con ...con bị ..tê..tê chân..