Ngay sau đó, viện trưởng Trịnh khoác áo blouse trắng, mắt đeo kính, cổ treo ống nghe bước vào.
Ông quan sát tình hình của cô, đồng thời thực hiện vài câu trắc nghiệm để kiểm tra lại tinh thần của cô, ghi chép vào bản báo cáo sức khỏe.
Xong xuôi, ông đưa cho hắn một hộp gỗ chứa những lọ thuốc hình trụ dài làm bằng thủy tinh trong suốt, căn dặn: “Mỗi ngày uống ít nhất 3 viên, sau mỗi bữa ăn đều phải uống.
Nếu thấy đau đầu hoặc có biểu hiện gì lạ cũng uống 1 viên, để đề phòng thì lúc nào cũng phải đem bên mình không được tách rời.”
Nam Kinh Luân vừa nhận lấy vừa xoa đầu cô gái đang tò mò nhòm ngó: “Nghe thấy rồi chứ?”
Cô gật đầu lia lịa, bám tay hắn đứng dậy cùng nhau đi về, nhưng hắn lại gỡ tay cô ra: “Em ra ngoài kia đợi anh một lúc nhé.”
An Nhiên nhanh nhạy phát giác ra chuyện tiếp theo cô không nên nghe, nên nghe lời đi ra ngoài đóng cửa lại.
Cửa vừa đóng, viện trưởng trịnh hạ giọng xuống nói với hắn: “Việc thôi miên bóp méo kí ức mặc dù hiệu quả cao, nhưng lại có một điểm yếu chí mạng.
Đừng để vợ cậu bị kích thích lớn, nhất là những chuyện có liên quan mật thiết hoặc gợi nhớ tới kí ức trước kia, nếu không cô ấy sẽ lập tức nhớ lại.”
Nam Kinh Luân cẩn trọng gật đầu: “Tôi hiểu rồi.”
- - - - - - - - - - - -
Hai người trở về nhà khi trời vừa tối, không bao lâu sau thì có một vị khách tìm đến.
“Bảo bối, giúp anh mở cửa nhé, anh đang dở tay.”
An Nhiên ngậm miếng snack trong miệng lạch bạch chạy ra mở cửa.
Cô bất ngờ khi đứng trước mắt cô là một cô gái trẻ trung xinh đẹp, thoạt nhìn vô cùng dịu dàng.
Cô ấy mặc trên người thiết kế giới hạn, tay xách chiếc túi đắt tiền, gương mặt trang điểm hết sức tinh tế.
Khi nhìn thấy cô, người vừa mới tới kia cũng bất ngờ không kém, đôi mắt đẹp cô ta mở to, bàn tay đưa lên che miệng, biểu cảm hết sức ngạc nhiên, gần như kinh hãi và không thể tin nổi: “A… sao lại có thể, Annie, em… em…”
Cô ngu ngơ nghiêng đầu, không hiểu cô gái ấy vì sao lại kinh ngạc đến thế: “Xin chào.”
Cùng lúc đó, Nam Kinh Luân cũng vội vã đi ra.
Vừa nhìn thấy cô gái ăn mặc trang trọng đứng trước cửa, sắc mặt lập tức chuyển từ dịu dàng sang giông bão.
Hắn bước nhanh tới kéo cô vào trong, còn mình thì đi ra ngoài, đóng cửa lại.
An Nhiên bị đẩy vào bất ngờ, lao tới dán sát lên cửa: “Kinh Luân, Kinh Luân, sao anh lại… ”
Còn về phía hắn, hiện tại đang mất kiên nhẫn nhìn vị khách không mời mà tới kia.
Cô ta lắp ba lắp bắp hỏi: “Kinh Luân, sao lại… sao Annie…”
“Cô tới đây làm gì.”
Bị giọng nói lạnh băng của hắn cắt ngang, cô ta đơ ra một lát rồi chua xót cười: “Em chỉ muốn gặp anh thôi, dẫu sao cũng đã gần một năm rồi kể từ ngày hôm đó… á!”
Bàn tay hắn ghì chặt cổ cô ta: “Thứ nhất, đừng có gọi tên tôi.
Thứ hai, lần cuối cùng, không được nhắc lại chuyện đó.
Thứ ba, đừng có xuất hiện trước mặt tôi nữa.”
Cô ta nhăn nhó gương mặt đã tái mét: “Khụ… anh…”
Lực siết trên cổ cô ta mạnh thêm khiến cho giọng nói cũng không thể thoát ra khỏi họng.
“Những gì mà cô nhìn thấy, tốt nhất là quên sạch đi.
Nên nhớ, tôi không thích những trò đùa dai.”
Nói xong, hắn hất tay ra, lườm cô ta một cái rồi đi thẳng vào trong, đóng sập cửa lại.
Bên ngoài, cô gái kia vẫn còn đang một tay chống tường, một tay xoa lên vết tím bầm ở cổ, cố gắng hít thở như thể người sắp chết.
Gương mặt cô ta tái mét, nước mắt cũng giàn dụa khắp khóe mắt, đôi môi mím chặt vào nhau.
Nam Kinh Luân vừa mới bước vào đã nhìn thấy cô gái phụng phịu ngồi xếp bằng (khoanh chân) dưới đất.
An Nhiên phồng má: “Anh với cô ấy vừa nói chuyện gì đó, sao em không thể nghe?”
Bây giờ hắn mới phản ứng lại, lúc nãy quá vội vã ngăn cô tiếp xúc với người nọ, cho nên đã có những hành động khó mà giải thích được.
Hắn ân cần ngồi xuống bên cạnh, ôm cô đặt vào lòng mình, cằm gác lên đỉnh đầu cô: “Bảo bối đoán xem.”
Cô giãy đành đạch trên đùi hắn: “Có phải là tình nhân không, đúng không!”
Thấy cô đột nhiên giãy nảy lên như vậy vì cái lí do mà cô tự nghĩ ra, hắn bật cười: “Haha, bảo bối thật là giỏi suy diễn lung tung, thái độ đó của anh trông rất giống với thái độ đối với tình nhân sao?”
Cô vẫn phụng phịu, nhưng đã ngoan ngoãn ngồi dựa vào ngực hắn: “Ai mà biết được đàn ông các người bên ngoài như vậy bên trong thế nào.”
Nam Kinh Luân đặt tay đỡ sau gáy cô, cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi đang liên tục đóng mở.
Cũng vì vậy mà cả người cô cứng đờ trong giây lát, gương mặt bỗng chốc đỏ bừng cả lên, tay chân căng cứng như dây đàn, không biết nên đặt đâu cho phải.
Hắn dịu dàng mơn trớn hai cánh môi mềm mại, đợi khi cô đã thả lỏng ra một chút rồi, khẽ thì thầm: “Bảo bối, hé miệng ra nào.”
An Nhiên: “Hả… ưm…”
Nam Kinh Luân bắt đầu hôn sâu hơn, cuốn lấy chiếc lưỡi rụt rè của cô mà trêu chọc, cướp đi hết sinh khí trong lồng ngực cô, kéo cô đắm chìm vào một thế giới khác..