“Em xong sớm vậy à?”
An Nhiên ngồi vào trong xe, vươn vai một cái: "Vâng, cũng không quá gấp gáp."
"Vậy cùng anh tới siêu thị nhé, mua nguyên liệu nấu Sunday roast cho em."
"Được nha."
-----------------------------
Nam Kinh Luân kéo xe đẩy hàng, cô hớn hở chạy trước hết nhòm cái này lại ngó cái kia, hệt như một đứa trẻ hào hứng khi được đi chợ.
Còn chưa đi tới nơi cần tới, cô đã nhặt nhạnh rồi nhét đầy cả một xe đều là đồ ăn vặt.
Gương mặt của hắn không có vẻ gì là lo cho túi tiền của mình, luôn treo một nụ cười đầy sự cưng chiều: "Bảo bối, nhiều lắm rồi, ăn nhiều đồ ăn vặt không tốt đâu."
An Nhiên quay đầu nhìn hắn bĩu môi: "Mấy cái này đều là hàng ngoại mà, đâu có không tốt."
Hắn đi tới, giành lấy gói snack trong tay cô, cùng với mấy loại đồ ăn khác có vị cay và hai hộp kem trong xe đẩy, ném hết lại chỗ cũ.
Cô hoảng hốt kéo tay hắn: "Anh làm gì a, sao lại trả về giá để chứ"
Nam Kinh Luân không hề dao động gõ một cái lên trán cô: "Em đang đến tháng đấy.
Đồ cay, đồ lạnh, đồ chua đều không được phép ăn."
Nói xong, hắn kéo tay cô đi nhanh qua nơi bán đồ ăn vặt, tới gian đồ tươi sống.
An Nhiên đi ba bước lại ngoái đầu lại nhìn một lần, ủy khuất mếu máo thể hiện sự tiếc nuối và lưu luyến với các bé đồ ăn tội nghiệp không được cô giúp đỡ tiêu thụ: "Tạm biệt, mấy đứa nhớ rơi vào giỏ hàng của người tốt nhé… Mặc dù mai là chị hết kì rồi… vĩnh biệt huhu…"
Nam Kinh Luân: "…" cũng không mới mẻ gì cho lắm.
Hắn dắt cô quay trở lại, cầm một gói snack có vị không quá cay cho vào giỏ hàng, vẻ mặt vừa bất đắc dĩ lại vừa cưng chiều: "Chỉ được ăn thế này thôi, trời vẫn còn lạnh, kem không được."
Cô vui mừng như chú cún được cho ăn, nhảy bổ lên lưng hắn: "A, yêu anh nhất."
Hai người tới siêu thị để mua nguyên liệu làm bữa trưa, đáng ra chỉ có thịt bò, một vài loại rau xanh và khoai tây.
Thế nhưng tới lúc trở về thì lại tay xách nách mang gần mười túi đồ, và gần như toàn bộ đều là đồ ăn vặt của cô.
An Nhiên vui vẻ bơi trong đống đồ ăn vặt nhập ngoại đắt tiền, miệng tủm tỉm cười.
Thấy cô như vậy, trong lòng hắn cũng rất nhẹ nhõm, nếu cuộc sống cứ trôi qua nhẹ nhàng thế này, hắn sẽ không cần phải lo lắng cô sẽ nhớ ra chuyện trước kia nữa.
Sắc mặt hắn bỗng chốc xấu đi, con dao sắc bén trong tay hạ xuống cực mạnh chẻ củ khoai tây làm hai nửa.
Sẽ càng tốt hơn… nếu Rasline đó không bao giờ tới làm phiền hắn.
Lúc hắn bình tĩnh lại, thì thấy bên cạnh, cô gái xinh đẹp đang cắn ngón tay trỏ với vẻ mặt hơi sợ hãi: "Anh làm sao thế?"
Nam Kinh Luân giật mình buông dao xuống: "Sao em lại vào trong này, anh sắp nấu xong rồi."
Cô gượng gạo cười cười nhìn vết cắt cực ngọt đã bổ củ khoai ra làm đôi: "Em… muốn giúp anh."
Hắn gạt con dao ra một phía, đặt mấy miếng khoai tây vào một cái khay nhỏ: "Vậy thì bảo bối giúp anh làm khoai tây bỏ lò nhé."
"Được thôi."
.
.
.
.
.
.
"Oa, thơm quá đi."
Trước mặt cô là một đĩa đồ ăn vô cùng thịnh soan.
Sunday roast là một bữa ăn kiểu Anh thường được dùng vào buổi trưa ngày chủ nhật, bao gồm thịt bò áp chảo, khoai tây bỏ lò, một số loại rau như cà rốt, bông cải xanh… kết hợp với loại sốt sền sệt đặc biệt chế biến từ đậu nành, khoai tây nghiền và phô mai.
An Nhiên đang cầm dao nhỏ chọc chọc miếng beefsteak trong đĩa của mình thì đột nhiên cả dao và đĩa đồ ăn trước mặt đều bị cướp lấy.
"Kinh Luân, sao anh cướp đồ ăn của em!"
Nam Kinh Luân liếc cô một cái, sau đó chậm rãi cắt thịt bò thành từng miếng nhỏ vừa ăn rồi đưa lại cho cô: "Anh không bỏ quế vào thịt lúc áp chảo đâu.
Rau thơm với hành cũng không bỏ."
Cô ngượng ngùng nhận lấy đĩa của mình, gật gù cầm nĩa lên, xắn một miếng khoai tây, xiên vào thịt bò đưa lên miệng, rồi đến một miếng cà rốt rất nhỏ quệt sốt phô mai.
"Ngon quá, chồng em đúng là số một!"
---------------------------------
An Nhiên đang ngồi chơi game trên sofa thì hắn đã rửa bát xong và đi tới ngồi xuống bên cạnh.
"Bảo bối, cuộc thi của em đến khi nào thì xong?"
Cô vô cùng tự nhiên dựa vào người hắn, tay vẫn thao tác, nói: "Có lẽ là hai tuần nữa bọn em sẽ hoàn thành sản phẩm, 4 ngày sau khi hoàn thành là cuộc thi sẽ diễn ra."
Hắn cầm lấy điện thoại của cô: "Đừng chơi nữa, nào, đi ngủ trưa đi."
"Ơ, anh trả đây, em đang chơi mà!"
Nam Kinh Luân không nhiều lời, để điện thoại của cô xuống, bế cô lên đi vào phòng ngủ.
Thấy hắn bắt đầu cởi áo ra rồi tiến đến, cô cảnh giác lùi lùi về phía sau: "Anh tính làm gì đó?"
"Em dồi dào năng lượng như vậy, nên vận động một chút để tiêu hao bớt đi."
"Vận động cái… ưm…"
Nụ hôn của hắn bất chợt ập đến như vũ bão, mạnh mẽ càn quét trí não của cô khiến nó loạn cào cào cả lên.
Đôi môi màu anh đào bị ngậm lấy, cắn mút không thương tiếc.
Hắn một tay ôm ở hông cô, một tay giữ lấy ót cô khiến nụ hôn càng thêm sâu hơn.
Môi lưỡi giao nhau, ánh nắng nhẹ ấm áp bị chặn bên ngoài rèm của tối màu, chỉ có vài đốm sáng li ti rơi trên nền đất, nhuộm cho căn phòng một bầu không khí mờ ám..