Nam Kinh Luân bật cười, một nụ cười tự nhiên trong vô thức, không còn bất kì ngụy trang nào, cực kì chân thật, cũng vô cùng đẹp đẽ, khiến cô nhìn đến ngây ngẩn.
“Bảo bối sờ cũng sờ rồi, trách nhiệm em phải chịu.”
Lúc này cô mới giật mình nhận ra bản thân đang làm những hành động đồi trụy, liền nhanh chóng rút tay ra: “Trách nhiệm gì, sờ mấy cái thôi, cũng có phải cường đoạt anh đâu.”
Thấy cô bưng ra vẻ mặt tra nam kéo quần không nhận người, hắn càng lưu mạnh hơn đem tay cô dí thằng vào vị trí vải hơi cộm lên giữa hai chân mình: “Xem đi, em phải có trách nhiệm làm nó mềm xuống.”
Đầu An Nhiên thiếu chút nổ tung, cả người đều giật bắn lên: “Ôi mẹ ơi!”
Cánh tay cô nhanh như chớp rụt lại, cảm giác trong lòng bàn tay vẫn còn lưu lại nhiệt độ nóng bỏng ấy, giống như có một dòng điện lưu xẹt qua, thật tê dại, thật kì lạ.
Bây giờ cô chỉ muốn vùng dậy bỏ chạy, thế nhưng hắn lại kìm chặt hai chân cô, khiến cô không cách nào thoát ra được, chỉ có thể yếu thế xin xỏ: “Kinh Luân, muộn rồi, mai em còn phải tới trường…”
Nam Kinh Luân rõ ràng nghe thấy, nhưng lại cố tình để ngoài tai, hôn hôn lên má cô: “Ừm, mai anh cũng phải đi làm.”
“Cho nên… chúng ta trước tiên đi ngủ đi, có gì ngày mai lại nói.”
Lời của cô nói ra bị những động tác ngày càng lớn mật của hắn nhấn chìm.
Cả người cô bây giờ gần như không có gì che chắn, da thịt trắng nõn lộ ra trong không khí, có chút lạnh.
Thế nhưng bàn tay to lớn đang dùng lực lúc mạnh lúc nhẹ miết trên ngực cô thì không giống vậy, mang theo nhiệt độ ấm áp, lôi kéo người ta rơi vào bẫy rập.
An Nhiên mất tự nhiên cản động tác tay của hắn: “Đừng sờ nữa.”
Hắn không vì lời của cô mà dừng lại, thậm chí còn xấu xa nắn mạnh hơn: “Lúc nãy bảo bối cũng sờ anh.
A, thơm quá.”
Cô ngượng chín mặt nhưng lại không thể phản bác, tùy tiện để hắn ôm để hắn ôm, nhưng miệng vẫn cố đưa đẩy: “Kinh Luân, em buồn ngủ lắm.”
Nam Kinh Luân liếm sau tai cô: “Em ngủ đi.”
Cảm giác nhột nhột ở cổ và tai cứ không ngừng ùa tới khiến cô càng thêm không tỉnh táo nổi, toàn bộ tay chân đều muốn nhũn cả ra, sức lực để đẩy hắn cũng không còn nữa: “Nhưng anh thế này em ngủ không được.”
Người đàn ông đột nhiên đặt tay lên đùi cô, làm động tác nâng lên: “Chúng ta vận động chút sẽ dễ ngủ ngay thôi.”
An Nhiên vội vàng đưa tay chặn hắn lại, thành công cứu được mảnh vải cuối cùng trên cơ thể mình thoát khỏi số phận bị lột xuống: “Kinh Luân à, em…”
Hắn ngước lên nhìn thẳng vào mắt cô.
Ánh mắt ấy không bao hàm bất kì cảm xúc gì, cũng không có dò xét, lại càng không phải cảnh cáo, chỉ đơn giản là hắn đang nhìn vào mắt cô.
Nhưng cũng chính vì không có mục đích gì cả nên cái nhìn ấy khiến cô cảm thấy rất mất tự nhiên.
Giống như hắn đang tủi thân, giống như đang hờn dỗi.
Cuối cùng Nam Kinh Luân thở hắt ra một hơi, mặc lại quần áo cho cô, dịu dàng in lên trán cô một nụ hôn: “Ngủ đi, anh sang phòng bên cạnh.”
Hắn vừa mới bước một chân xuống khỏi giường, cổ tay đã truyền đến cảm giác mềm mềm, ấm ấm, kèm theo đó là âm thanh dè dặt: “Sao lại muốn sang phòng bên cạnh, anh ngủ ở đây đi.”
Đôi mắt của hắn híp lại, bên dưới con ngươi đen đặc lóe lên những tia sáng nguy hiểm: “Em xác định?”
An Nhiên không khỏi rùng mình một cái, bất giác nhìn xuống nơi nào đó của người nào đó đang ngóc đầu, quả quyết buông tay: “Anh ngủ ngon.”
Một ánh mắt mang theo khinh bỉ rơi xuống đầu cô, hừ, không có chính kiến.
Hắn ‘nạnh nùng’ rời đi.
-------------------------
Cô thật sự không thể hiểu nổi, nháo tới muộn như vậy, sao người đàn ông này sáng sớm còn có thể dậy làm hết mọi việc, còn lôi cô dậy cùng nói tập thể dục với lí do phi thường chính đáng.
“Tăng cường sức khỏe dần dần đi, sau này trên giường anh cũng không muốn em chỉ biết nằm kêu khóc.”
An Nhiên vừa mới ngủ dậy vần còn gà gật: “…” khinh thường ai chứ! Còn nữa, trên giường chỉ biết kêu khóc là cái gì?.
Cho dù trong lòng có phản đối kịch liệt hay phất cờ khởi nghĩa thì cô vẫn phải chấp nhận đi vệ sinh cá nhân, thay một bộ đồ thể thao rồi cùng hắn chạy bộ quanh chung cư.
Nam Kinh Luân đứng như một bức tượng, vẻ mặt không thể nói là đặc sắc, thế nhưng xem như khá khó coi nhìn cô gái mới chạy được hơn một vòng đã bắt đầu lê lết tàn tạ đằng sau hắn.
“Nhanh chân lên nào.”
Cô phồng má ngồi bệt xuống đất thở dốc: “Không muốn, không chạy nữa, anh đi mà chạy một mình.”
Hắn thở dài sải bước quay lại, cúi xuống nhẹ nhàng đỡ cô dậy, cầm khăn lau đi lớp mồ hôi mỏng trên trán cô, vừa cưng chiều vừa bất lực: “Thôi được rồi, từ từ quen dần rồi sẽ tăng cường độ lên, hôm nay đến đây thôi.”
An Nhiên tê chân không muốn đi, trực tiếp đu lên người hắn để hắn ôm mình về, còn không khách khí mà cười hi hi ha ha.
Lề mề trong phòng tắm nửa buổi, lúc cô bước vào giảng đường thì vừa sát giờ chuông reo, trên tay là một túi giấy nhỏ đựng mấy cái bánh bao và một chai sữa đậu nóng.
“Nhiên Nhiên, vừa kịp lúc, đây là tiết của lão Lý đó, cậu dám tới muộn xem ông ấy có vặt cổ cậu xuống không.”
Bách Hòa nghe thế cũng chen vào: “Số chúng ta thật khổ, vì sao lão Lý chỉ nhắm vào chúng ta chứ?”
An Nhiên ngồi xuống, lấy bánh bao ra gặm: “Có thể là do tớ quá ưu tú, các cậu được hưởng ké hào quang.”
“Không cần, cảm ơn.”.