Vài ngày sau đó trôi qua rất yên ổn, tất nhiên chỉ là ngoài mặt.
Trong lòng cả hai đều có những suy tính và khúc mắc riêng, cho nên số lần giao tiếp cũng ít đi.
Nam Kinh Luân vốn công việc bận rộn cho nên ngày nào cũng đi từ rất sớm.
Còn cô, sau khi vết thương lành lại gần hết, mỗi ngày đều cố gắng nán lại trường lâu hơn một chút, hoặc là theo Quan Hiểu Đồng với Bách Hòa la cà quán xá, muốn tránh mặt hắn.
Cho nên bầu không khí giữa hai người vô cùng ngượng ngạp.
Tình trạng hắn về nhà không thấy cô đâu xảy ra thường xuyên, có khi tới tận tối muộn cô mới về nhà.
Hắn ngồi nghiêm chỉnh nhìn cô gái đang cúi mặt ăn cơm, đầu lông mày kéo vào nhau đến không còn khoảng cách: “Bảo bối, anh không muốn nói ra, thế nhưng em đang cố tình tránh mặt anh à?”
An Nhiên không thể hiện gì ra mặt, nhưng rõ ràng động tác của cô có hơi khựng lại.
“Anh nói đùa rồi, sao em lại tránh mặt anh chứ?”
“Em nhìn thẳng vào mắt anh mà nói.”
Cô im lặng một lát, rồi quả quyết ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt hắn: “Em…! Em… không phải…”
Hai người mắt đối mắt nhìn nhau, trong không khí dường như có tia lửa điện xẹt qua, giống như đang muốn ganh đua, ai rời mắt trước chính là người thua cuộc.
An Nhiên phát hiện ra, lời mà bản thân đã quả quyết muốn nói ra lại không thể thoát ra khỏi cổ họng được, cho nên dứt khoát không nói nữa, chỉ nhìn vào đôi mắt đen huyền ấy.
Ánh mắt của Nam Kinh Luân nhìn như bình thản, thế nhưng khi đối diện, cô lại cảm thấy như hắn có thể nhìn xuyên qua cả thân thể và suy nghĩ của cô, đem cô phơi bày ra ánh sáng, mọi tâm tư cùng tính toán đều không thể che giấu được.
Cuối cùng, dưới sự công kích tinh thần khủng bố đó, cô chột dạ quay mặt, né tránh ánh mắt của hắn.
Cô rời ánh mắt đi không có nghĩa là có thể thoát khỏi cái nhìn chòn chọc như thể muốn cắt cô ra thành từng khúc đó.
Nhất thời, bầu không khí vốn ngượng ngùng lại càng thêm khó xử.
Cơm canh đều đã nguội lạnh, hai người vẫn ngồi lặng im.
Không biết qua bao lâu, hắn đứng dậy trở về phòng.
An Nhiên không biết phải làm sao, chỉ có thể im lặng nghe tiếng đóng cửa vô tình ấy.
Lần này… hình như là thật sự tức giận rồi.
Phải, có là ai thì cũng sẽ tức giận thôi.
Suốt thời gian qua, hắn đã quan tâm, chăm sóc và yêu thương cô đến như vậy kia mà…
Trước đây, hắn chưa từng nổi giận với cô, cùng lắm chỉ nghiêm mặt dạy dỗ vài câu, nhưng trong giọng nói của hắn toàn là cưng chiều, không có một chút chỉ trích nào cả.
Cho nên cô mới cảm thấy, hắn lần này là giận thật rồi.
Còn không thèm nói một câu nào nữa mà quay đi.
Là do cảm thấy cô muốn tránh mặt hắn, nên mới giúp cô được toại nguyện sao?
An Nhiên siết chặt góc áo, trái tim… hình như có chút đau.
Cô đứng dậy, dọn dẹp bàn đồ ăn gần như nguyên vẹn, xong xuôi mới định trở về phòng.
Nhưng đứng trước cửa phòng rồi, cô lại lưỡng lự.
Lúc này có lẽ cô không nên đi vào đâu nhỉ.
Nghĩ như vậy, cô buông cánh tay đang đặt trên tay nắm cửa xuống, chuyển hướng đi tới phòng ngủ dành cho khách mà trước đây hắn vẫn dùng.
An Nhiên tắm rửa xong, theo thói quen mà ngồi lên giường chờ đợi.
Nhưng cô chợt nhớ ra, hôm nay sẽ chẳng có ai sấy tóc cho cô cả.
Cô ngây người một lát, rồi tự đi lấy máy sấy sấy tóc, sấy xong thì nằm lên giường.
Chăn rất dày, đệm rất êm, thế mà dường như đêm nay lạnh hơn những đêm trước.
Cô quấn chăn một vòng quanh người, lăn lộn qua lại trên giường cũng chẳng bớt đi được chút trống trải nào cả.
Đêm nay thiếu đi người ôm cô, thiếu đi người truyền hơi ấm cho cô…
------------------------
An Nhiên giật mình mở mắt ra, bên tai là tiếng sột soạt rất khẽ, tiếp đo là một cánh tay rắn rỏi vòng qua eo cô từ phía sau.
Cô theo phản xạ tự nhiên quay người lại, trong bóng tối, thứ duy nhất cô có thể nhìn thấy là đường nét gương mặt quen thuộc của người vừa chui vào trong chăn.
“Kinh Luân?”
Người kia không đáp lại, im lặng ôm cô, dụi đầu vào gáy cô, vai rụt lại như một đứa trẻ mắc lỗi.
Cô không thúc giục hắn, cũng im lặng chờ đợi.
Không biết qua bao lâu, hắn mới lên tiếng: “Bảo bối… anh xin lỗi, anh sai rồi.
Đừng… em đừng né tránh anh…”
Cô ngây ra.
“Em nói cho anh biết, anh không tốt chỗ nào, anh sẽ sửa mà… xin em đừng không để ý tới anh…”
Trái tim của cô nhói lên, dường như vừa bỏ lỡ một nhịp đập.
Một trận chua xót cùng đau lòng dâng lên, cuộn trào mãnh liệt.
Người đàn ông này, sao lại có thể… nhún nhường đến như vậy?
“Nam Kinh Luân.
Sao anh lại… yêu em nhiều đến như vậy?”
Hắn ôm cô chặt hơn, thì thầm: “Bởi vì em chính là ánh sáng của anh, quá khứ, hiện tại và tương lai, mãi mãi sẽ là như vậy.”
Ngừng một lát, hắn nói tiếp: “Bảo bối, anh sợ lắm.
Anh rất sợ mất đi em.”
An Nhiên quay người, ôm lấy hắn.
Cô rốt cuộc đang làm cái gì vậy chứ? Thế mà lại chỉ vì một chuyện mình còn không dám chắc, mà đối xử lạnh nhạt với hắn suốt cả tuần trời.
Một người đàn ông bình thường luôn ở bộ dáng cứng rắn và trưởng thành mà phải thốt ra chữ “sợ”, rốt cuộc đã phải bất lực và bất an đến nhường nào?
Bàn tay cô luồn vào mái tóc ngắn của hắn, đầu ngón tay khẽ vân vê.
Cô để hắn dựa đầu vào ngực mình, hôn một cái lên mi tấm hắn: “Em cũng xin lỗi.”.