Part 5
[Còn lại…. Năm nước]
…. Tôi là… Sora, tuổi…. quên mất rồi.
….. Em gái mà mình vẫn luôn tự hào là… Shiro, mười một tuổi, một tiểu mỹ nhân với mái tóc trắng tuyền và đôi mắt đỏ rực.
Không sao cả, vẫn còn nhớ.
“Shiro, em có đó không?”
Cảm giác như có ai đó gật đầu. Tuy ý thức, thân thể, ký ức đều đã tan vỡ, vụn nát, nhưng vẫn có thể miễn cưỡng nhận ra được, cảm giác gật đầu đó tới từ Shiro.
“.... Shiro, em vẫn ở đó đấy chứ?”
Một lần nữa lại cảm thấy có người gật đầu, chỉ có cảm giác mong manh ấy chống đỡ cho bản thân lúc này.
Dù đã mất đi phần lớn ký ức nhưng vẫn hiểu rõ được một chuyện.
Đó chính là....điều này vượt xa sự tưởng tượng của mình.
Thị giác đã bị cướp đi từ lâu rồi, tay chân cũng không còn cảm giác nữa.
Tuy nghe thấy vô số tiếng nói... nhưng đó là giọng của ai? Nơi đây là đâu? Tất cả những chuyện ấy đều không thể nhớ ra được nữa.
Mất đi tất cả không ngờ lại đáng sợ đến vậy, lúc trước mình căn bản không thể tưởng tượng ra được.
“Shiro... chắc là anh sắp sửa..... nếu như vậy....”
Cảm thấy sự tồn tại ấy giống như đang cố gắng kìm nén một tình cảm nào đó, gật đầu lần thứ ba.
Rồi một âm thanh nhỏ bé truyền tới... Em biết rồi...
Nghe thấy vậy, Sora khẽ cười khổ, thốt lên như van vỉ.
“Có thể nhờ em một chuyện không? Tay anh... đã không còn cảm giác gì nữa... Ha ha.”
Trong tiếng cười gượng gạo nhưng lại như đã bất chấp tất cả, cậu nói tiếp.
“Ở đâu cũng được, em có thể nắm lấy chỗ nào anh vẫn còn cảm nhận được không.... Để anh không phát điên.”
Cảm thấy trên vai như bị nắm chặt, Sora hơi cảm thấy yên tâm, khẽ thở phào một tiếng.
Tiếp đó... đặt quân cờ đang ngậm trong miệng xuống bàn cờ.
Part 6
Shiro nhìn chằm chằm vào không trung, nhịp tim vẫn tiếp tục tăng lên không ngừng.
.... Hãy sắp xếp lại tất cả thông tin nào.
Anh từng nói.... [Hai người luôn là một].
Vậy tức là mình cũng tham gia vào trò chơi này.... Không, nếu như trò chơi vẫn chưa kết thúc thì có nghĩa là vẫn còn đang tham gia.
Anh từng nói... [Luôn giành chiến thắng từ trước khi trò chơi bắt đầu].
Tức là tình huống này hoàn toàn nằm trong dự tính, cũng có nghĩa, cố ý để nó xảy ra như vậy.
Anh từng nói.... [Chúng ta không phải nhân vật chính trong manga shounen].
Nhân vật chính trong manga shonen... sẽ dần dần trưởng thành.
Tình huống này nếu như là trong manga shounen thì sẽ là flag để Shiro trưởng thành.
Cô bé sẽ trở thành dù không có Sora cũng có thể độc lập… Nhưng anh trai đã phủ định rõ ràng tình tiết như thế.
Anh từng nói…. [Chúng ta kết hợp lại vì lời hứa].
Chúng ta… Hai người hợp lại mới là một người, hai người cùng nhau mới là sản phẩm hoàn thành.
(…. Sản phẩm, đã… hoàn thành… sẽ không, có chuyện…. trưởng thành nữa!)
Bộ não nhỏ bé bắt đầu đau thắt lên từng chặp, nhưng Shiro mặc kệ cơn đau, tiếp tục thầm hét lên.
Tiếp tục, tiếp tục suy nghĩ nhiều hơn…..!
Suy nghĩ xem tại sao lại buộc phải tạo ra tình huống như thế này.
Anh từng nói…. [Chúng ta đi lấy mảnh ghép cuối cùng để thôn tính Liên Hiệp Đông Bộ.]
Anh trai đáp ứng ván cược này để giành lấy mảnh ghép cuối cùng có thể giúp cuộc đấu với Liên Hiệp Đông Bộ thêm thuận lợi…
(…. Vậy thì…. Đối thủ… là ai?)
Trong ký ức cuối cùng còn lại về anh trai, anh đã để lại những lời nói như câu đố.
Lúc ấy, người anh đã thấy, đã nói chuyện khi đang ngồi trên ngai vàng…. Là ai?
Dù đã lục đi lục lại trong ký ức…. [vẫn không thể nhìn thấy] đối phương.
Tại sao lại không thấy? Tại sao lại sử dụng ma pháp xóa bỏ hình ảnh, chỉ để anh trai trông thấy? Là ai?... Nếu như vậy thì Jibril phải…. Trong ký ức…. còn có gì nữa… chỉ có… nên là....
(.... Tiếp tục.... Tiếp tục, tiếp tục, tiếp tục suy nghĩ đi!!)
Mạch đập, nhịp suy nghĩ của Shiro không ngừng tăng tốc.... thậm chí đến mức chiếc đồng hồ trên tường giống như ngừng lại.
..... Dù đến như vậy vẫn không thể lần theo được suy nghĩ của anh trai.
Hành động của anh trai luôn ẩn chứa hai tầng, ba tầng.... thậm chí có lúc là mười tầng, hai mươi tầng ý nghĩa.
Anh trai sử dụng phương pháp mình không bao giờ tưởng tượng ra nổi, giống như từ kết quả suy luận ngược lên bước sắp xếp chiến thuật.
Muốn theo dấu sức sáng tạo như thế, phương pháp suy nghĩ lật đổ mọi tiền đề như thế, không thể đi theo đường tắt được.
(Vậy thì... Shiro, chỉ có thể... cố gắng, hết sức.... bằng cách, của Shiro!”
Nhiệt độ cơ thể càng tăng cao, đầu đau đớn như bị kìm bóp chặt, mồ tôi túa ra đầm đìa.
.... Đó là phương pháp cực kỳ kém năng suất nhưng có thể gọi là bạo lực cưỡng ép suy luận.
Ký ức còn lưu lại, các yếu tố cấu tạo nên tình huống, manh mối, đáp án dự bị, tài liệu phán đoán.
Hàng nghìn hàng vạn khả năng có thể xảy ra, hàng triệu hàng tỉ những tình huống có thể sinh ra từ các khả năng nó đó được mô phỏng trong đầu.
..... Phương pháp suy luận bạo lực, lần lượt kiểm tra chọn lọc toàn bộ mọi tình huống giống như một chiếc máy tính.
Bộ não nhỏ bé có thể biến điều đó thành sự thực của Shiro giờ giống như muốn vỡ ra, bắt đầu tuôn đầy mồ hôi đau đớn.
Tiếp đó.... Khi kim giây phát ra tiếng dịch chuyển lần thứ hai...
Đối với Shiro lại giống như đã trải qua hàng tiếng đồng hồ, trong đầu cô bé nổi lên hình ảnh một người... đáp án đã xuất hiện rồi.
Do ký ức về người đó thật sự quá rời rạc nên không cần biết là dung mạo, vóc dáng hay là thanh âm, tất cả đều cực kỳ mơ hồ đến mức Shiro không thể nhớ ra được.
(... Người... từng, đối đầu... trong cuộc đấu lựa chọn quốc vương...)
Người vì chủng tộc loài người... không tiếc phải hợp tác với Elven Guld.
Một người như vậy, nếu biết anh trai muốn đánh cược quân cờ của chủng tộc loài người, sẽ làm thế nào?
..... Mảnh ghép tất thắng trong cuộc đấu với Liên Hiệp Đông Bộ.... Người giám sát tiếp nhận sự hỗ trợ của tộc Elf.
“.... Cla...my...!”
Bật thốt lên tên người giao đấu với anh trai, cảm nhận được tất cả manh mối đều đã kết nối lại.
Đồng thời giống như bánh răng vận chuyển quá mức bị bật văng ra.... Shiro ngã xuống bất tỉnh.
Part 7
[Còn lại... Tám nước]
Xác nhận lại một chút nào... Tôi là Sora.
Anh trai của Shiro, mười tám tuổi, trai tân, gặp vấn đề về giao tiếp, nghiện game.
Đến từ thế giới khác.... Khoan đã...
Sau khi chơi game chiến thắng Thần, đã cùng em gái tới nơi này... Sau đó thì sao?
..... Hóa ra là vậy, xem ra có vẻ ký ức từ sau khi tới thế giới này đã bị [cướp mất rồi].
Thế nhưng, tiếp theo mới là vấn đề.... Mục đích của trò chơi này là gì?
Nếu như ký ức đó [bị cướp mất].... tất cả sẽ kết thúc.
.........
..... Không sao cả, vẫn còn nhớ ra được.... [Vẫn còn thuộc về mình].
Có vẻ là độ quan trọng hoàn toàn giống như mình dự tính.
“.... Anh đang có ý đồ gì vậy hả?”
Một giọng nói sắc nhọn, giống như của một thiếu nữ, lên tiếng hỏi.
Đã mất đi thị giác nên không thể trông thấy hình dạng cô ta, nhưng mà.... đã từng nghe thấy giọng nói đó.
Còn nhớ tên cô ta là.... Clamy Djer.
Cô ta là gián điệp của quốc gia người Elf... Elven Guld, cũng là đối thủ trong trò chơi này.
“Hử, sao cơ?”
Tốt, vẫn còn, có thể nói ra tiếng.
“Đừng có giả bộ nữa. Anh đang... cố ý chịu thua có phải không?”
Hoàn toàn không nhìn thấy gì, chỉ có thể dựa vào âm thanh vang lên từ bàn cờ để xác định nước đi.
Có vẻ không có sai sót nào... tất cả, vẫn tiến hành thuận lợi.
“Đâu có? Tôi đang chuẩn bị để thắng đấy nhé.”
.... Hẳn là, vậy.
Bằng chứng để có thể tin tưởng chắc chắn đã trở nên quá mong manh.
Nếu hỏi là dựa vào cái gì thì cũng không thể trả lời chính xác được.
“..... Hóa ra là vậy. Mục đích của anh là muốn tôi đoạt đi ký ức của anh có phải không?”
Đúng thế.... đây chính là trò chơi như vậy.
Thứ gì mình mất đi sẽ được chuyển sang cho địch thủ.
Nếu mình đã không còn ký ức từ sau khi tới thế giới này thì có nghĩa là chúng đang ở chỗ Clamy.
“... Anh, [không phải là gián điệp của quốc gia nào cả]... Đúng vậy, tôi đã hiểu việc đó rồi.”
Mặc dù không biết là chuyện gì nhưng hình như là cô ta đã hiểu.
Nhưng thiếu nữ tiếp tục nói.
“..... Tiếp tục thế này anh sẽ thua, sự tồn tại sẽ bị đoạt mất, thậm chí ngay cả thực tế rằng anh đã từng tồn tại cũng sẽ biến mất. Trước khi đó, rút cuộc là anh có âm mưu gì?”
.... Chuyện ấy thì không thể cho cô biết được.
Bởi vì đó mới chính là mục đích thật sự của trò chơi này.
“Sao phải hỏi chứ? Chỉ cần đoạt luôn cả đáp án khỏi tôi là được mà.”
Đúng thế.... Bởi vì đây chính là một trò chơi như vậy.
“..... Tốt thôi. Vậy tôi sẽ như ý anh muốn, cướp hết tất cả của anh.”
Cạch, Clamy đặt một quân cờ xuống bàn.
Dựa vào âm thanh đó, hình ảnh hóa lại vị trí đối phương hạ cờ trong đầu.... Sora khe khẽ mỉm cười.
“.... Đây.... đây là cái gì!?”
Clamy bật thốt lên méo mó, không, gần như tiếng rên xiết, toàn thân cứng đờ.
.... Đồng thời trong lòng Sora cũng có thứ gì đó biến mất.
“Anh, anh.... rút cuộc là.... sao chứ!?”
Người vừa phát ra tiếng kêu rên, giờ đang gào thét về hướng này... là ai vậy?
.... Được rồi, xác nhận lại một lần nữa nào.
Tôi là.... Sora. Là anh trai của, Shiro... sau đó.... sau đó, thì sao?
“........!?”
Một cảm giác lạnh lẽo khó tả, giống như toàn thân đóng băng sắp sửa vỡ nát, tràn tới.
Tôi, là ai?
Đây là đâu? Tôi từ đâu tới? Vốn ở chỗ nào?
Bản thân dần dần không còn là chính mình nữa.... đó là một sự [đáng sợ] không thể diễn tả nổi.
Cho dù năm giác quan đã bị cướp đoạt đến mức chỉ còn mơ mơ hồ hồ thì vẫn có thể cảm nhận được bản thân không chịu đựng nổi sự sợ hãi, hai hàm rằng va chạm lách cách vì run rẩy.
Một nơi nào đó trong đầu đang hét lên.
[Đã biết trước là sẽ như thế rồi. Mọi chuyện đúng như dự tính. Cứ thế này là được.]
..... Cảm giác bản thân dần dần biến mất đáng sợ này là đúng như dự tính?
Đừng có đùa chứ, nếu như sự đáng sợ này là đã tính toán trước rồi thì mình đúng là không biết trời cao đất dày!
Trong cảm giác đáng sợ này, chẳng lẽ vẫn nghĩ tinh thần mình có thể duy trì được bình thường sao...
“... Anh...”
Thế nhưng sự lạnh lẽo thấu xương, hơi lạnh không độ tuyệt đối ấy...
“.... Shiro, ở đây...”
Lại chỉ vì vỏn vẹn hai câu nói mà nhanh chóng tan biến thanh hư vô.
“... Đúng... đúng rồi.”
Tôi là Sora.... anh trai của em gái đáng tự hào... Shiro.
Hiện tại... À phải, đang tham gia trò chơi.
Bây giờ thì đang thua, làm vậy là để có thể, chiến thắng.
Đó chính là tất cả, chỉ cần biết như thế là đủ rồi, không có vấn đề gì nữa.
Thầm nói với chính mình như vậy, cắn chặt răng, để cho cơn run rẩy ngừng lại.
Từ từ mở miệng... ngậm lấy quân cờ tiếp theo.