No Game No Life


Part 3
.... Được rồi, vẫn theo lệ cũ, do vấn đề phân cấp độ tuổi mà tiêu tốn rất nhiều gỗ.
Ở phía sau lớp màn hơi nước dày đặc kia chắc hẳn là một thiên đường rộng mở.
Trong phòng tắm, mặc dù dưới sự giúp đỡ của dầu gội đầu bí ẩn với [công thức hòa trộn nước tinh linh] do Jibril mang tới, tình hình đã có đôi chút cải thiện, nhưng Shiro có vẻ vẫn rất không thích tắm rửa.
Steph đang giúp Shiro gội đầu thì chợt trông thấy Clamy bước vào nhà tắm.
“Ủa, Clamy, dáng người cậu đẹp thế à?”
“Ưm, người tôi là kiểu trông nhỏ hơn khi mặc quần áo đấy thôi....”
Không ngờ Clamy vừa bị trêu chọc lúc trước lại có vóc dáng lý tưởng như người mẫu thế này, điều đó khiến Steph vô cùng kinh ngạc.
Ngoài ra, Jibril và Fii chắc hẳn cũng có mặt.
Đúng thế, chắc hẳn là có.
Bởi vì khi đi tắm.... trên người đương nhiên là không mặc gì cả.
Nhưng Sora đang mặc nguyên quần áo, ngồi quay lưng về phía mọi người thì không thể nhìn thấy gì.
“Trông cậy cả vào các cậu đấy.... Camera của hai điện thoại di động và một máy tính bảng, tôi tin tưởng các cậu!”
Để không quay vào hình khỏa thân của Shiro.... trẻ vị thành niên, camera được bố trí tại ba vị trí khác nhau.
Thầm cầu mong lần này sẽ có thể chụp được những cảnh đẹp nhất, Sora cố đè nén ý muốn quay đầu lại, đột nhiên.
“.... Master, chuyện này đã nằm trong dự tính của người sao?”
Nghe Jibril ở sau lưng hỏi, Sora gật đầu đáp.
“[Tất nhiên rồi.]”
Tuy không thể quay đầu lại, nhưng Sora vẫn thử hỏi vọng về phía sau.
“Fii.... À không, Feel-sama?”
“Ara~? Có việc gì mà phải cung~ kính như vậy~”
May quá, có vẻ là đang ở gần chỗ này, nghe thấy Fii đáp lời, Sora tiếp tục nói.
“Ma pháp ngụy trang trên ngực Clamy là ảo ảnh? Hay là thật sự khiến cỡ ngực thay đổi vậy?”
“Là khiến kích cỡ ngực thay đổi đó~, với cả....”
Fii nở một nụ cười hiền hòa, quay sang phía Clamy, nói.
“Clamy, đã bị lật tẩy rồi, gặp gỡ trần trụi mà vẫn còn dùng ngụy trang, chị cũng cảm thấy như vậy là bất lịch sự lắm đấy~”
Chợt nghe một âm thanh như tiếng nút bấc rượu bật mở vang lên, ma pháp trên người Clamy biến mất, cô lập tức trở lại với hình dáng ban đầu.... ngực lép.
“Đừng có dễ dàng thừa nhận thế chứ Fii~, biết vậy từ đầu đã không làm gì cả luôn còn tốt hơn.”
Không biết tại sao, thấy bộ dạng bị trêu đùa của Clamy, Steph bỗng có một sự đồng cảm kỳ lạ.
“..... Không sao đâu, chỉ cần tiếp tục kiên cường, mọi điều tốt đẹp nhất định sẽ tới.”
“Đừng có nhìn tôi với cái ánh mắt ấy! Tôi vẫn còn đang lớn tiếp đấy nhé!”
Có vẻ Clamy đã hiểu nhầm lời an ủi của Steph thành nói về ngực cô, Fii ở bên cạnh nói.
“Vậy thì anh muốn ma pháp như thế nào~?”
“Ưm.... Cô hiểu nhanh vậy thì tốt quá.”
Thấy Fii nắm bắt chính xác ý đồ của mình vậy, Sora gật đầu lia lịa, nói.
“..... Có thể giúp tôi [biến thành phụ nữ] không!?”
Một gã con trai hô lên như vậy, khí thế tỏa ra sau lưng.
Giống như gọi tới một luồng thần phong, làm màn hơi nước dày đặc cũng phải thoáng lay động...
“Như vậy sẽ có thể thấy được thiên đường ở sau lưng rồi! Nếu là cùng giới tính thì dù ai nhìn vào cũng sẽ chỉ thấy hành vi hoàn toàn lành mạnh, giả sử như vậy là R-18 thì nhà tắm công cộng và suối nước nóng cũng sẽ bị coi là R-18! Cho nên đây là hành vi lành mạnh hoàn mỹ!"
“Tôi nghĩ là nếu dục vọng sôi sục trong lòng mà không thay đổi thì~, không phải về bản chất vẫn như cũ sao~?”
“Không có chứng cứ gì để chứng minh suy nghĩ trong lòng là thế nào!”
“Thật tuyệt vời thưa Master! Người có thể ngạo nghễ nói ra những lời như vậy thật khiến em cảm thấy quá xúc động!!”
Và câu trả lời của Fii là....
“Có thể được đấy~!”
“Thật sao!?”
Cột sống theo phản xạ muốn quay đầu lại nhưng bị lý trí ngăn cản làm cơ thể thiếu chút nữa thì trẹo cả hông.
Ô ô.... ô~, nữ thần đang ở ngay trước mắt.... à không, ở ngay sau lưng!
“Nhưng mà sẽ không thể khôi phục lại như cũ đâu~, như vậy có được không~?”
..... Hả?
“Giới tính được quyết định bởi hai yếu tố ma lực~. Nếu như hai yếu tố đó giống nhau thì sẽ là phụ nữ, khác nhau thì sẽ là đàn ông, nếu sử dụng ma pháp để đồng hóa yếu tố khác biệt thì sẽ có thể biến thành phụ nữ nhưng mà không thể khôi phục lại như ban đầu đâu~”
.... Tại sao đã đến thế giới ảo tưởng rồi mà vẫn còn phải nghe giải thích nhiễm sắc thể XY vậy?
Shiro đang được Steph giúp gội đầu, trả lời thay Sora.
“..... Phủ, quyết....”
Sora ngước nhìn lên trần nhà.... mà không, là ngước nhìn lên bầy trời không trông thấy được, hai dòng lệ tuôn trào.
“Ê này, thế giới ảo tưởng, hoạt động hăng hái lên chứ.... Tại thế giới có Minh ước, thậm chí có cả ma pháp, chỉ là thay đổi giới tính thôi mà cũng không làm được là sao hả!? Không phải mi quá lười nhác rồi đấy chứ? Thế giới! Năng động lên đi chứ!!”
Sora gào lên đau khổ, chỉ có thể ngồi tưởng tượng về thiên đường tuyệt diệu ngay sau lưng mình.
Tin tưởng vào sức mạnh mà con người đã xây dựng nên.... Khoa học. Giao phó tất cả cho ba ống kính camera.
Part 4
Hoàng cung Elechia.... Phòng đọc sách.
Tắm rửa xong, Sora và Shiro liền tới thẳng chỗ này.
Shiro dùng khăn bông quấn lấy mái tóc ẩm, chú tâm viết vẽ gì đó lên một tấm bảng đen.
Ở bên cạnh, Sora vừa thao tác trên máy tính bảng vừa ngồi vạch bút trên vô số tờ giấy.
Mặt trời dần chìm về phía tây, chỉ có ánh nến bập bùng cùng ánh sáng từ màn hình máy tính bảng của Sora chiếu sáng trong căn phòng.
Vẻ mặt hai người cực kỳ nghiêm túc, hoàn toàn không có chút cảm giác đùa cợt nào như vừa nãy.
“................”
Muốn chào hỏi một chút trước khi trở về, Clamy dừng lại trước cửa phòng.
Chỉ thấy trên sàn vô số giấy rác nằm bừa bãi, có tờ bị vò lại thành một cục, có tờ bị gạch một dấu X lớn.
Không cần biết là những ký hiệu nằm la liệt trên bảng đen, hay là những đường nét mà Sora vẽ nên.
Dù đã có ký ức của Sora thì Clamy vẫn không thể hoàn toàn hiểu được đó là những gì.
Nhưng mà.... đại khái cũng có thể đoán được. Clamy hít sâu một hơi, bước vào trong phòng.
“.... Đây là, chiến lược để đánh bại Liên Hiệp Đông Bộ?”
“Ừm, cảm phiền đừng bắt chuyện với Shiro.... Mà có nói chuyện với em ấy thì em ấy cũng không có cảm giác gì đâu.”
Có lẽ là hoàn toàn không cảm nhận được hai người đang trao đổi với nhau.
Shiro hai mắt không hề di động, giống như một cỗ máy, viết nên vô số công thức trên bảng đen.
“Nói thật thì, [đến đây] là lĩnh vực sở trường của Shiro rồi, tôi chẳng hiểu gì hết, chỉ có thể ngồi hỗ trợ thôi.”
Sora nói như vậy, những thứ tay phải viết ra, theo như Clamy thấy, dù nhìn thế nào cũng giống như sơ đồ chiến thuật.
Nhưng hình ảnh cậu đang thao tác bằng tay trái trên máy tính bảng lại là....
“Ô kìa, sao tôi lại đi xác nhận hình ảnh tắm rửa vừa nãy vậy?”
“..... Nếu anh nghĩ tôi sẽ phản ứng giống như Stephanie Dora thì sẽ chỉ phí công thôi.”
“Vậy sao phải đỏ mặt, hai tay che ngực thế?”
..... Không được, mình sai lầm rồi, tại sao lại muốn nói chuyện nghiêm túc với cái tên này cơ chứ?
Nghĩ vậy, Clamy chuẩn bị quay người rời đi nhưng bỗng bị Sora gọi lại.
“Cô tới để hỏi tôi [thật sự có thể chiến thắng sao?] đúng không?”
.... Lúc này Clamy đã có thể xác định, mình thật sự không thạo việc ứng phó với gã thanh niên này.
Làm loạn ý đồ của người khác đã trở thành [thói quen] của anh ta rồi.
Từ sau khi tiếp thu ý thức của Sora cô đã hiểu rõ chuyện đó. Nhưng mà.... Chính vì như thế.
Có một việc làm Clamy cứ canh cánh mãi.
“... Phải, đúng là vậy.”
“Chắc cô phải biết câu trả lời rồi chứ? Cô có ký ức của tôi cơ mà.”
“Cho dù như thế thì vẫn có điểm tôi chưa rõ.”
Đúng thế, cô không thể hiểu nổi.
Chiến lược hai người Sora, Shiro xây dựng quả thực là rất tuyệt vời, khiến người ta phải bội phục.
Nhưng mà... nhìn đâu cũng thấy có sơ hở.
Nhưng Sora biết rõ là có sơ hở.... vậy mà lại vẫn cảm thấy [không có vấn đề gi].
Clamy tìm khắp trong ký ức của Sora cũng không thấy lý do để cậu có thể tự tin chắc chắn như vậy
“Về lý thuyết thì đúng là có thể, nhưng đó chung quy cũng chỉ là lý thuyết mà thôi...”
Không cần biết là khi đấu cờ vua hay cờ Othello với mình.... Mà không.
Theo như những gì cô thấy trong ký ức của Sora, tất cả những trò chơi mà Sora từng tham gia tới nay đều có một điểm chung, đó chính là...
“Chỉ cần đi sai một nước là sẽ rơi xuống tận đáy vực. Đó có thể gọi là [tất thắng] vậy.”
.... Đúng thế, trong ký ức của Sora, vô số trận đấu đều kết thúc bằng thắng lợi.
Nhưng tất cả đều là những thắng lợi xây dựng trên tình cảnh hiểm nghèo, giống như đang đi trên dây.
Tại sao như vậy lại được gọi là [tất thắng]....
Thế nhưng ánh mắt Sora nhìn Clamy tựa hồ thực sự cảm thấy ngạc nhiên.
“Đi sai một bước là sẽ không thể chắc chắn chiến thắng nữa, cho nên không thể đi sai một bước nào, đúng không?”
..... Chính là điều này, căn cứ để có thể khẳng định chắc chắn như thế. Dù đã tìm kiếm không biết bao nhiêu lần trong ký ức của Sora thì cũng không thể tìm được căn cứ đó.
“Anh dám khẳng định chắc chắn là sẽ không có sơ suất gì sao?”
Clamy nhìn trừng trừng vào Sora nhưng cậu lại bật cười, đáp.
“Ha ha ha, chuyện đó là không thể. Nếu chỉ một mình tôi thì chắc chắn sẽ thất bại.... Nhưng mà...”
Clamy nhìn theo ánh mắt của Sora.... ở phía đó là thiên tài màu trắng tuyết.
Thiếu nữ trắng ngần mười một tuổi, đang viết nên hàng loạt công thức toán học trên bảng đen.
“.... Nếu là 『  』 thì sẽ là chuyện khác. Cho dù tôi đi sai một nước thì sẽ vẫn còn Shiro.”
Trong ký ức của Sora tràn ngập một câu nói:
..... đối với 『  』 hai chữ [thất bại] không hề tồn tại.
Đến bây giờ, Clamy cuối cùng cũng phát hiện ra một sự thật mà mình đã bỏ quên.
Trong ván cờ Othello đánh cược sự tồn tại của bản thân.
[Ba] quân cờ đến cuối cùng vẫn không thể đoạt nổi.... Ba yếu tố còn quan trọng hơn cả sự tồn tại của bản thân.
Nếu là bây giờ thì cô cảm thấy mình đại khái có thể hiểu được ba yếu tố đó là gì rồi.
(... Hóa ra là vậy. Chỉ có ký ức của một mình Sora... Nên mới không cảm thấy có thể chắc chắn chiến thắng sao?)
Sự tồn tại của em gái.... Shiro, còn quan trọng hơn sự tồn tại của chính mình.
Đó là chiến thuật của game thủ hai người trong một.
Nếu như chiến thuật giống như đi thăng bằng trên một sợi dây nhỏ nối giữa hai bờ vực thẳm ấy có thể được gọi là chiến thuật tất thắng.
Vậy chừng nào mình còn chưa thể đoạt được sự [tin tưởng] ấy, thì sẽ còn không thể nào hiểu nổi sự tự tin của Sora.
Nhưng mà trong vô số lời mà Sora từng nói với Shiro.
Cùng vô số lời lẽ anh ta dùng để thuyết phục chính mình.
“.... Anh đã... tìm thấy [cánh] rồi phải không.”
“Ách?”
Tiếp đó, Clamy nhại giọng Sora, mỉm cười đắc ý, nói.
“..... [Này Shiro, người ta bảo con người có thể thay đổi, thật sự là vậy ư?].... phải không nhỉ?”
“Cái.....!?”
.... Đây rồi. Điều Clamy muốn thấy chính là cái vẻ mặt này của Sora.
Nhìn Sora đỏ mặt tía tai, Clamy bật cười vẻ hài lòng, tiếp đó quay người rời đi.
“Mặc dù rất là xấu hổ nhưng mà tôi cũng không ghét cách suy nghĩ như thế, anh có thể thoải mái mà tự hào.”
“Này, thôi đi nhé!”
“Có một cô em gái xuất sắc như vậy rất là vất vả đúng không? Dù sao cũng phải giữ thể diện mà.... O, ni, i, chan?
“Đáng ghét.... Mau đi về đi! Cô ở lại Elechia lâu quá sẽ bị nghi ngờ đấy!”
Trước lúc rời đi, rất nhiều chuyện lướt qua trong đầu Clamy nhưng cô kiềm chế để không nói ra.
Chỉ quay đầu.... bỏ lại một câu.
“.... Tôi tin vào.... [khả năng có thể] của con người.”
Câu trả lời nhận được tuy là cáu kỉnh, nhưng cũng khẳng định mạnh mẽ.
“Tất nhiên rồi. Cô cũng là con người cơ mà.”
Nghe cậu nói vậy, Clamy khe khẽ nhắm mắt lại, rời khỏi Elechia.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui