Con đường với những khối kiến trúc kiểu cổ, mang lại chút cảm giác hoài niệm cố hướng với hai người Sora.
Ánh đèn đỏ mờ huyền ảo giống như những dãy đèn lồng chiếu sáng khung cảnh xung quanh.
“... Sora-dono.”
“H~ả!? Ông bác, ông không định đến cản trở [sự nghiệp vuốt ve] của bọn tôi đấy chứ hả?”
Chậm hơn Izuna một chút, Ino đuổi kịp theo mấy người Sora.
Vừa tới nơi đã trông thấy Sora và Shiro đang vuốt ve một cô bé tai thỏ, nhất thời ông cũng không biết phải nói gì nữa.
“... Hành động của các vị đúng là nhanh đến đáng sợ, chắc là đã được sự đồng ý của đối phương rồi phải không?”
“Hử? À... Không biết tại sao, Izuna chỉ nói với cô bé đang đi qua đường có một câu [kỹ thuật vuốt ve của bọn họ quá~ được luôn, desu] là lập tức để cho bọn tôi vuốt luôn. Thế là sao vậy?”
Thấy cô bé tai thỏ khẽ rên lên “ư a...”, Ino thầm nghĩ.
..... Tôi biết là tại sao.
Bởi vì trước đây, chưa từng có ai có kỹ thuật vuốt ve đủ sức làm cho Izuna phải rên lên gừ gừ trong cổ họng.
Chuyện đó có thể coi là một giai thoại khá nổi tiếng ở Liên Hiệp Đông Bộ, mà còn để cho Izuna nói rằng [dễ chịu] thì....
“... Không, tôi có một việc khá là thắc mắc.”
Nhưng kể chuyện ấy ra thì lại càng khó chịu hơn nên Ino quay lại với vấn đề chính.
“À à, được, có gì thì nói nhanh lên đi, bọn tôi đang vội.”
Sora không hề dừng tay vuốt ve, đáp.
“.... Nếu như Miko-sama không chủ động khiêu chiến thì..... cậu định sẽ làm thế nào?”
.... Đó là vấn đề duy nhất chưa được giải đáp mà Ino vẫn canh cánh trong lòng.
Cho dù đã bị bủa lưới bao vây khắp chốn nhưng việc Miko dễ dàng chủ động tự mình khiêu chiến như vậy vẫn khiến Ino không thể chấp nhận nổi.
..... [Hãy cố gắng học tập, học tập ‘phương pháp của kẻ yếu’.]
Ino nhớ lại những gì Miko đã nói.
Quả thật, Ino cũng đã nhìn thấy [phương pháp không có ai phải chết] mà Sora đã nói với Izuna.
Nhưng thấy Sora chuẩn bị một cách chu đáo như vậy, Ino cũng không phải quá kém cỏi đến mức không hề nghi ngờ gì.
Đáng tiếc là ông cũng không tài năng được đến mức như Miko có thể hoàn toàn thấu hiểu ý đồ thực sự của Sora.
Nhưng Sora chỉ tùy tiện giải đáp câu hỏi của ông.
“Đến lúc đó thì... tôi chỉ có thể sử dụng thủ đoạn quấy rối đặc biệt cuối cùng đã chuẩn bị trước thôi.”
Đó chính là...
“Thực sự... báo với Elven Guld và Avant Heim nội dung chi tiết trò chơi.”
..... Nghe đến đây, sắc mặt Ino không thể giấu nổi vẻ cứng ngắc.
“Bên phía Elven Guld thì có Clamy, còn phía Avant Heim thì đã có Jibril. [Để bọn chúng cướp trước] sau đó bọn tôi đi cướp lại. Nhưng mà, như vậy thì Liên Hiệp Đông Bộ chắc chắn sẽ bị tổn hại rất nặng nên tôi hoàn toàn không muốn phải làm thế.”
Còn cả.... Cậu tiếp tục nói.
“.... Chính vì dự đoán được sẽ có nước như vậy nên Miko mới quyết phân thắng bại tại đây.”
.... Đúng thế. Đối với Miko mà nói, đã đặt giả thuyết rằng hai người Sora là gián điệp của Elven Guld thì hẳn là cô phải có nghĩ đến khả năng xấu nhất có thể xảy ra.
Cho nên nếu trước khi đến bước ấy mà vẫn không thể có được đủ lãnh thổ để đối kháng thì.... sẽ hoàn toàn rơi vào đường cùng.
“Này ông bác, ông biết [Checkmate] có nghĩa là gì đúng không?”
“[Checkmate] khác với [chiếu tướng] trong Shogi.... là thông báo [giết chết rồi].”
Và cậu nở một nụ cười khiến máu người khác như đông lại.
“Từ ngày tôi gặp ông lần tiên tôi đã nói là, các ông có làm gì cũng vô dụng thôi, có phải không?”
Ino vụt nhớ lại ngày hôm đó, những gì Sora nói khi đánh được Quân cờ chủng tộc của Imanity.
“Checkmate... rồi.”
... Đúng vậy. Tất cả mọi thứ.
Đã kết thúc từ ngày hôm đó.
(.... Miko-sama, người muốn tôi tin tưởng kẻ này ư?)
Đúng là, có thể nói gã thành niên này đã đưa ra quyết định có lợi cho Liên Hiệp Đông Bộ.
Nhưng hắn có thể lừa gạt chúng ta một cách dễ dàng, điều nghệ như thế....
(Vậy chẳng phải là... hắn có thể phản bội chúng ta bất cứ lúc nào sao...?)
Ino rơi vào nghi hoặc và mâu thuẫn, nhưng lúc này Sora bỗng thu lại vẻ nghiêm túc.
Cậu cúi xuống nhìn cô bé tai thỏ đã được vuốt ve suốt thời gian vừa qua, nói.
“Được rồi, mặc dù rất không muốn dừng nhưng mà chúng ta phải đi tìm chỗ ngủ tối nay thôi.”
“... Hẹn, gặp lại... Usamimi,-tan...”(*)
Cô bé tai thỏ nhìn hai người Sora với vẻ thật sự rất luyến tiếc rồi mới bỏ đi.
“Nào, Izuna-tan, đầu tiên phải lập một căn cứ đã. Gần đây có chỗ nào ở lại qua đêm được không?”
“....? Ngủ lại nhà Izuna là được chứ sao, desu.”
“... Event, ngủ lại... đến rồi...”
“Ở nhà Izuna nhất định là phải có trò chơi đúng không! Đương nhiên là có đúng không!”
“Có đầy luôn, desu. Lần này phải đấu cho đã nhé, desu?”
“Tất nhiên rồi! Vậy thì chúng ta chơi game đến sáng, sáng lại ra đường! À, Izuna-tan, dất nước này có trò chơi điện tử, vậy chắc là cũng có eroge phải...”
“.... Anh...”
“Sao nào! Len lén chơi trộm là được rồi chứ gì !?”
Lúc này, bên cạnh Jibril và Ino đang ở cách đó một đoạn, đứng nhìn ba người nói chuyện...
“Cuối, cuối cùng cũng đuổi kịp rồi! Hai, hai người... Vua không ở lại quốc gia thì biết...”
Rõ ràng là người chạy theo đầu tiên, nhưng lại bị tất cả bỏ lại sau, Steph thở hổn hển, nói không ra hơi, đuổi đến nơi..... Nhưng lại bị Sora.
“Jibril! Đưa Steph trở về Elechia! Sau đó quay lại đây!”
“Tuân lệnh.”
Jibril nhẹ nhàng nắm vai Steph.
Hoàn toàn tin tưởng rằng mình không có sức đâu mà phản kháng, sắc mặt Steph trắng bệch.
“À, luôn tiện đem cả ông bác này theo đi! Một mình Steph chắc là sẽ rất vất vả.”
Câu nói đó khiến Ino tức đến xanh mặt.
“Sao.... Lại, lại phải nghe cái âm thanh khó chịu ấy một lần nữa à!?”
“Chuyện đó không phải là vấn đề! Khoan, ế, không phải là thế chứ, đang đùa đấy....”
“Nào quý khách, để tôi đưa hai vị về lâu đài hoàng gia Elechia nhé ~~♪”
Chỉ bỏ lại một câu như vậy.
Một ngọn gió mạnh cuộn lên do khối lượng vật chất lớn biến mất thổi qua chỗ mấy người Sora.
Tiếp đó... Sora thở hắt ra một tiếng... có vẻ là thật sự cảm thấy mệt.
“... Nghỉ ngơi một chút chắc cũng không vấn đề gì đâu nhỉ?”
“.... (gật gật)”
Nào, Sora phấn chấn tinh thần nói.
“Vậy chúng ta tạm thời ở lại thiên đường Kemonomimi hưởng thụ thôi!”
.........
Steph và Ino bị vứt lại tại lâu đài hoàng gia Elechia.
.... Có quá nhiều chuyện cần phải suy nghĩ nên quyết định tạm thời không nghĩ gì nữa, trong đầu Steph đột nhiên hiện lên những lời Sora từng nói.
[Sẽ không có ai chết cả... chỉ là trò chơi mà thôi.]
Những lời Sora nói lúc trước khiến Steph nghi ngờ không biết đầu óc cậu có được bình thường hay không, bây giờ suy ngẫm lại, cô thầm nghĩ.
Anh ta sẽ chinh phục thế giới này.... Tất cả chúng ta, đều đã hiểu nhầm chuyện gì đó.
Từ việc đối phó với Liên Hiệp Đông Bộ, thực tế không hề gây tổn hại đã thôn tính đối phương, có thể thấy.
.... Chẳng lẽ là, anh ta thật sự muốn không đổ máu, chinh phục toàn thế giới?
Tất cả mọi chủng tộc.... cùng tồn tại và khiêu chiến với Thần?
..... Điều thứ mười trong [Mười Minh ước].
.... Mọi người hãy cùng chơi một cách vui vẻ hòa thuận nhé.....
“Cái, cái thứ đồ cổ ấy.... À không, cả cái tên ra lệnh ấy nữa, lần sau gặp ta thì nhớ coi chừng!?”
Nhìn Ino ôm tai, lăn lộn ở bên cạnh, Steph khẽ nói.
“.... Không lâu nữa, là sẽ quen thôi.”
Trong câu nói ấy ẩn chứa không biết bao nhiêu là hồi ức.
Bắt chước Steph, Ino nằm vật ra dưới đất, đáp.
“.... Cả hai chúng ta đều rất vất vả nhỉ, Stephanie-dono.”
“... Đúng thế, mà có vẻ sẽ còn phải mệt hơn nữa, Ino-san.”
Lúc này, ở đây, trong yên lặng.
Không ai biết rằng, hội hỗ trợ các nạn nhân của Sora đang dần dần được hình thành...
Chú thích:
(*) Usamini: usa trong "usagi"[兎] nghĩa là thỏ, mimi [耳] nghĩa là tai