Nô Gia Không Hoàn Lương

Lời còn chưa dứt, vị tanh tản ra giữa răng môi, bị cảm xúc mềm mại che đi.

Thân thể mềm mại của nữ tử mang theo nhàn nhạt mùi thơm riêng biệt, dùng lực một chút đem thân thể hắn áp phía dưới, nâng mắt, chỉ thấy một đôi mắt dịu dàng đầy nước, mị hoặc tựa như có chút ý cười, câu hồn đến cực điểm.

Khóe môi hắn từ từ cong lên, hứng thú nói: "Không ngờ ngươi lại sốt ruột như thế?"

Tô Thanh không trả lời, quần áo từ từ rớt xuống, cúi người cắn một ngụm vào bả vai hắn. Trong miệng vốn dính mùi máu từ trong miệng hắn lẫn với màu đỏ tươi của máu, lúc cắn xuống có thể cảm nhận được da thịt bỗng nhiên co rụt lại, sau đó cảm giác ôn nhuận nhẹ nhàng, ánh mắt mê ly.

Giống hắn, nàng nhẹ nhàng vươn đầu lưỡi liếm sạch những tia máu, vẫn chưa thỏa mãn mơn trớn khóe môi, dịu dàng ngước mắt, cười nhẹ: "Đây mới là thanh toán xong."

Bên môi nàng mơ hồ còn vết máu đỏ tươi, ánh mặt trời bên ngoài hơi chiếu vào phác họa lên khuôn mặt nàng tựa như nụ mai vàng nở rộ chói mắt. Nói xong, đầu ngón tay chậm rãi vén quần áo hắn lên, như có như không nhẹ nhàng trêu chọc trước ngực hắn, không khí ái muội kiều diễm càng thêm nồng nặc.

Toàn thân Cố Uyên bị nàng trêu chọc có chút nóng lên, Cố Uyên duỗi tay bắt lấy cổ tay Tô Thanh, thuận thế kéo lên, liền khiến nàng ngã vào lòng hắn. Nâng cằm nàng lên, trong ánh mắt hắn đã có vài phần nóng rực, thanh âm khàn khàn: "Chỉ như vậy đã thanh toán xong, sợ không đủ đi?"

Tô Thanh cứ như vậy nhìn gương mặt quen thuộc gần trong gang tấc này nhưng lại làm cho nàng không dám nhìn thẳng, trong chớp mắt cổ họng có chút căng lên, âm thầm nuốt một ngụm nước miếng, chỉ cảm thấy xuyên qua lớp quần áo mỏng manh, nhiệt độ cơ thể nóng bỏng cũng lặng yên tràn lên, đầu óc mơ hồ nóng lên.

Người trước mắt không phải Cố Uyên, nàng rất rõ ràng, nhưng người kia lại làm nàng rõ ràng chính là cái thân thể này thủy chung vẫn là Cố Uyên.

Nói cách khác, hiện tại nàng tính dùng miệng "hầu hạ" hắn, đem hắn ăn sạch sẽ, cũng giống như...

Dạng tình cảnh ái muội này, không khí mê say, cộng thêm khuôn mặt cười như không cười của Cố Uyên, Tô Thanh cảm thấy có một cỗ dục vọng cơ hồ không kiềm nén được cuồn cuộn trong người, gắt gao đè nén một tia lý trí cuối cùng còn sót lại.

Cuối cùng, đôi mắt nàng ngày càng mê ly, dùng tư thế phá lệ triền miên cúi người xuống, đầu ngón tay chậm rãi vuốt ve ngực hắn, xâm chiếm từng tấc da thịt, sau đó bị Cố Uyên mạnh mẽ túm lên, hai người dùng tư thế dị thường ái muội ôm nhau, răng môi triền miên.

Lúc đầu là mút vào từng chút từng chút, dần dần trở nên điên cuồng tùy ý hỗn loạn hôn, Tô Thanh cảm nhận quần áo trên người cũng hoàn toàn bị rút đi. Thân thể hai người giao triền cùng một chỗ, tiếng nam tử trầm trọng thở dốc trong ngực nàng, cảm giác sung sướng khiến nàng khẽ ngâm một tiếng hờn dỗi trầm thấp, liền nhất định muốn ngừng cũng không ngừng được.

Thân thể nóng rực ma sát, đem nàng ôm chặt trong lòng, tiếng thở dốc bên tai bỗng nhiên dồn dập.

Hơi thở rời rạc lướt qua thân thể nàng, môi hắn chậm rãi hôn qua mỗi một tấc da thịt, mỗi chỗ đi qua đều để lại dấu hôn. Khóe miệng lưu lại hơi thở khiến hô hấp của nàng cũng bắt đầu dần dồn dập.

Nàng bị nam tử một lần nữa ôm vào ngực, tay hắn mơn trớn sống lưng mịn màng, cảm xúc lạnh buốt mỗi lần hắn chạm vào lưu lại dư vị triền miên. Cuối cùng chỉ để lại một tiếng ngâm khẽ nhẹ nhàng.

Dục tiên dục tử, ý loạn tình mê.

Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh khiến Tô Thanh khẽ cau mày, trong chốc lát chỉ cảm thấy có người khẽ đặt lên trán nàng một nụ hôn.

Đôi môi có chút khô khốc, cảm giác vuốt ve cẩu thả.

Lông mi Tô Thanh mệt mỏi khẽ chạm vào, thời điểm ngước mắt nhìn không hiểu sao lại có cảm giác nhẹ nhàng thỏa mãn, tuy nói nữ tử đều coi trọng danh tiết, nhưng đối với Tô Thanh mà nói, lúc này nàng chỉ có một ý niệm trong đầu - nàng thế nhưng thật sự làm Cố Uyên ngủ...

Nàng ngẩn người trong chốc lát, sương mù trong mắt chậm rãi tản đi, vừa ngẩng đầu đúng lúc chống lại một đôi mắt thâm thúy, hoàn toàn không nhìn ra hỉ nộ, càng không thể nhìn ra suy nghĩ trong đầu hắn, thần trí nháy mắt lại tản ra lần nữa.

Trong lúc mông lung, có một bàn tay chậm rãi nâng cằm nàng, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má nàng, sau đó đột nhiên dùng sức ôm nàng vào lòng.

Tô Thanh sửng sốt, thân thể bỗng nhiên cứng ngắc.

Gió từ từ thổi qua, cứ giữ tư thế như vậy không nhúc nhích không biết qua bao lâu, cho đến khi xương cốt có chút cứng ngắc, mới cảm thấy cái ôm buông lỏng ra vài phần. Nhưng Tô Thanh vẫn vùi đầu trong ngực hắn như cũ, nhiệt độ cơ thể nóng rực đan xen lẫn nhau, chỉ cảm thấy người kia khẽ cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên tóc nàng.

Bên cạnh tràn đầy hơi thở nam tử, Tô Thanh chậm rãi hít vào một hơi, cơ hồ dùng thanh âm không thể nhỏ hơn được nữa hỏi: "Ngươi, là ai?"

Lúc nghe được những lời này, nàng rõ ràng có thể cảm thấy vòng tay ôm nàng nháy mắt cứng ngắc.

Lúc này hai người đều khỏa thân, lúc trước hai người vì ý loạn tình mê mà phá lệ tùy ý, đến giờ phút này, nàng có chút không dám ngẩng đầu nhìn nhiều.

Lồng ngực Cố Uyên hơi phập phồng, hơi thở cũng bình tĩnh lại, yên tĩnh một lúc lâu, thanh âm hắn cuối cùng cũng chậm rãi truyền vào tai: "Ta là Cố Uyên."

Chỉ đơn giản bốn chữ, phảng phất giống như trước kia, lại không hiểu sao khiến trong lòng Tô Thanh giật mình, bỗng nhiên ngẩng đầu chống lại một đôi mắt lạnh tới cực điểm.

Khóe môi Tô Thanh khẽ run lên, thời điểm mở miệng lại phát hiện thanh âm mình có chút khàn khàn: "Người kia... đi rồi?"

Cố Uyên duỗi tay dùng chăn bao nàng lại, nhặt quần áo bên cạnh khoác lên người, động tác từ từ chậm chạp mặc xong, ngồi một hồi bên giường, mới thấp giọng nói: "Hắn thật vất vả mới có thể đi ra, không đi dễ dàng như vậy." Nhìn khắp phòng một đống bừa bộn, trong mắt hắn khẽ rung động.

Tô Thanh cũng không ngờ được mình thật sự có thể đem Cố Uyên "ngủ" trở về, xem ra cái người chiếm thân thể Cố Uyên nói chuyện giữ lời, ít nhất hắn không gạt nàng. Mà phản ứng của Cố Uyên hiện tại khiến nàng cảm thấy như có một chậu nước lạnh dội từ đỉnh đầu xuống, sau khi kịp phản ứng mình vừa rồi làm những gì, tuy nói lý do là "cứu người" nhưng một chút cũng không đoán ra thái độ của Cố Uyên sẽ thế nào.

Nửa ngày vẫn không được đáp lại, Tô Thanh cảm thấy toàn thân còn khó chịu hơn bị lăng trì, nghẹn hồi lâu cuối cùng không nhịn được, quyết định tự mình tìm thống khoái: "Lão gia, chuyện vừa nãy quả thật là ta không đúng... nhưng ta cũng không có biện pháp khác, còn thỉnh lão gia..."

"Sau khi hồi kinh ta sẽ nói hoàng thượng tứ hôn."

Ngữ điệu bình thản nói một câu, triệt để chặn lại những lời nàng đang thao thao bất tuyệt.

Nếu không phải còn nhớ rõ mình bây giờ chưa mặc quần áo, Tô Thanh nghe được câu này thiếu chút nữa nhảy dựng lên, một loại tình cảm xông lên đầu, nghẹn họng nửa ngày cũng không thể nói được câu nào.

Cố Uyên quay đầu nhìn nàng: "Có ý kiến?"

Tô Thanh vô thức lắc đầu.

Cố Uyên bình tĩnh từ trên cao nhìn xuống quan sát nàng một phen, khóe môi ngoéo một cái, lúc này mới lộ ra đường cong ý vị sâu xa giống như trong trí nhớ: "Bộ dáng vừa rồi so với ngày thường đáng yêu hơn nhiều, A Thanh."

Tô Thanh nghe vậy sững sờ, sau khi hiểu hàm nghĩa trong lời nói của hắn, trên mặt lộ vẻ phiền muộn, giận dỗi ném cái gối bên cạnh qua. Toàn thân nhịn không được quẫn bách, đem chính mình bao lại như cái bánh chưng, hết sức ai oán nhìn hắn.

Lại nói, nàng cũng vừa mới biết thì ra người trước mắt từ đầu đến cuối đều biết rõ mục đích nàng lưu lại.

Nhớ đến lúc trước mình làm đủ loại chuyện thủy chung vẫn bị người ta xem như con hát, tâm tình Tô Thanh cảm thấy phức tạp khó nói nên lời, ngẩng đầu trừng mắt hắn, nhịn không được bướng bỉnh nói: "Nếu ta nhớ không lầm, hình như lão gia vừa mới nói, bảo ta đi càng xa càng tốt, phải không?"

Cố Uyên nhìn nàng một hồi, đột nhiên nâng cằm nàng lên, hạ xuống một nụ hôn, không nặng không nhẹ nói: "Nếm qua hương vị, hối hận."

Hắn nói rất hời hợt nhưng lại làm cho Tô Thanh cảm thấy hắn giống như chẳng biết xấu hổ.

Không biết làm thế nào, nàng lại không phản bác được. Dù sao, cái người này đang khen hương vị nàng tốt nha...

Hai người cứ không hề chớp mắt nhìn nhau một lát, Tô Thanh chậm rãi lui sang bên cạnh, rất tự nhiên dựa vào lưng hắn, ngữ điệu đột nhiên yên tĩnh trở lại: "Vừa rồi ngươi nói "hắn" không dễ dàng đi như vậy, rốt cuộc là có ý gì?"

Thân thể Cố Uyên khẽ cứng đờ, lông mi rũ xuống, nói: "Ta cũng không xác định."

"Không xác định?" Tô Thanh cắn môi, "Ý ngươi là hắn còn có thể trở ra?"

Xung quanh nhất thời sa vào một mảnh trầm mặc, Cố Uyên đột nhiên duỗi tay ôm nàng vào lòng, tư thế có chút khẩn trương vì không xác định mà mê mang. Hít một hơi thật sâu, phun ra một câu thật nhẹ đến nỗi cơ hồ chỉ có mình hắn nghe được: "Có khả năng bất cứ lúc nào."

Vốn là năm đó người này triệt để đè nén, đã dùng hết toàn bộ ý chí mà nỗ lực, nhưng hiện tại, dược hiệu của loại thuốc kia lại tăng thêm, lúc uống hắn cũng đã có một cảm giác trong cơ thể thủy chung có cái gì tích góp lại, cuối cùng đã không phải một mình hắn có thể khống chế... Nhưng mà có một điểm càng khiến hắn kinh hãi hơn là, có lẽ dùng thân thể hắn quá lâu, cái loại tình cảm của người đó đối với Tô Thanh làm hắn bất ngờ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui