Nô Gia Không Hoàn Lương

Tô Thanh đang trên đường trở về, xa xa nhìn thấy Đàm cô chống quải trượng ở trong sân phơi nắng, nhịn không được đi tới chào hỏi. Đàm cô mắt cũng không thèm mở, nhàn nhạt "Ừ" một tiếng, hiển nhiên không có nhiều phản ứng. Tô Thanh ngán ngẩm, nhịn không được mở miệng thăm dò: "Đàm cô, ngài ở trong phủ lâu như vậy, có biết khẩu vị của Vương gia không?".

"Ngươi nấu đồ ăn cho Vương gia?". Đàm cô lúc này mới đưa mắt lên nhìn, thấy nàng gật đầu liên tục, gương mặt đầy nếp nhăn khẽ nhéo một cái, hai mắt lại nhắm nghiền, giọng lười biếng: "Muốn biết Vương gia thích khẩu vị gì, nên nhìn tâm tình của hắn mà định ra".

Tô Thanh: "..."

Tốt lắm, vẫn nên tự mình trở về từ từ suy nghĩ.

Tô Thanh quay người trở về phòng bếp, khi chiều muộn mới từ trong đống củi chui ra, tranh thủ lúc rảnh rỗi đi đổi y phục. Trời chiều dần dần buông, bọn nha hoàn lục tục đến phòng bếp lấy đồ ăn cho 9 viện sau phủ, nàng làm vài món đơn giản, cũng đem bữa tối nấu cho Cố Uyên đưa đi.

Qua mấy ngày suy tính, Tô Thanh từ bỏ ý định dùng dung mạo mê hoặc Cố Uyên. Hết sức hiển nhiên, nam nhân này đối với tướng mạo của nữ nhân không một chút hứng thú, thậm chí, đối với nữ nhân cũng không có hứng thú nghiên cứu thêm tí nào, điều đáng mừng duy nhất là hắn có chút tưởng niệm tay nghề của nàng. So với ý muốn chứng thực giá trị nhan sắc mà nàng từ trước tới nay tự cao, chi bằng trêu chọc dạ dày hắn, nên biết, bắt được dạ dày nam nhân là có thể đại thắng bắt được trái tim hắn. Bởi vậy, bữa tối hôm nay nàng làm cho Cố Uyên là chế biến độc nhất, có thể nói là hạ đủ công phu.

Tô Thanh đi tới cửa, đúng lúc bắt gặp hai người trong phòng đi ra.

Lận Ảnh thấy nàng, mặt mũi lạnh lùng hừ một tiếng, lộ ra thần sắc chẳng thèm ngó tới như lần trước. Quý Loan bên cạnh, sắc mặt vốn cũng không thể nào đẹp mắt, nhưng sau khi chóp mũi hít hít vài hơi, đột nhiên tiến tới hộp cơm nàng cầm bên người hít hà: "Nữ nhân, bên trong đựng cái gì, ngửi thấy vẫn còn rất thơm".

Tô Thanh biết rõ tên tiểu tử xấu xa này không dễ chọc, vì vậy không thể không đưa hộp cơm ra bảo hộ sau lưng, đáp: "Đây là bữa tối cho Vương gia".

Quý Loan ngẩng đầu nhìn Tô Thanh: "Nghe nói ngươi tới sau phủ làm đầu bếp? Vậy thức ăn trưa nay trong phủ tiểu gia cũng là ngươi làm?".

Tô Thanh cảnh giác gật đầu.

Đôi mắt Quý Loan sáng lên, còn muốn nói gì đó, Lận Ảnh đã bình tĩnh véo lấy khuôn mặt hắn đi ra ngoài, ngữ điệu hiển nhiên không vui: "Trừ ăn ra còn biết cái gì, cút về làm chính sự!".

Quý Loan muốn phản kháng, lại bị Lận Ảnh trở tay một phen chế trụ, như một con mèo nhỏ giương nanh múa vuốt bị xách ra ngoài. Một thân khí lực giống như toàn bộ bị bỏ đi, ở trước mặt Lận Ảnh không thể chống đỡ. Đi một đoạn xa, nhịn không được rống lên: "Lận Ảnh,ngươi mau buông tay cho tiểu gia! Có tin ngày nào đó ta huỷ phòng ngươi không!".

Lận Ảnh lạnh lùng cười: "Nếu ngươi dám huỷ phòng ta, ta liền huỷ toàn bộ xương cốt ngươi và Yến Phù Sinh mang cho chó ăn".

Cũng không biết có phải thực sự sợ rồi hay không, Quý Loan thế nhưng thực không lên tiếng nữa. Không thể không nói, vỏ quýt dày có móng tay nhọn.

Tô Thanh tràn đầy hứng thú xem bọn họ đi xa, thoáng tĩnh lặng tâm thần, nhẹ gõ cửa: "Vương gia, bữa tối đến". Nghe Cố Uyên đáp rõ " Vào", mới đẩy cửa vào phòng.

Trên mộc án đặt hai giá nến, xung quanh là các giá sách chất đầy sách cổ xưa, thư hương kiều diễm. Cố Uyên đang ngồi bên bàn nhìn sổ con, thư từ bên hông gấp thật dày như một toà núi nhỏ, ánh nến phủ xuống, nửa khuôn mặt lúc sáng lúc tối càng khiến người ta khó có thể tìm tòi nghiên cứu. Thần sắc hắn lạnh nhạt, làm cho người khác không dám quấy rầy.

Tô Thanh vốn giỏi nhìn mặt nói chuyện, lúc này cũng không quấy rầy, rón rén đem thức ăn trong hộp từng món mang ra đặt trên bàn. Thấy Cố Uyên vẫn mím môi, bộ dáng suy nghĩ sâu xa như cũ, liền im lặng lui sang một bên.

Sắc trời dần tối, dựa vào vách tường, cảm thấy cả người mỏi mệt, nhịn không được có chút mệt rã rời. Trong lúc vô tình, Tô Thanh vừa ngẩng đầu, đúng lúc gặp Cố Uyên đứng dậy, cái ngáp đến bên miệng lập tức bị nàng nuốt trở vào. Vẫn cúi đầu, tư thái cung kính, chỉ là cố ý hướng bên hông lệch vài phân làm cho đường cong đẹp mắt trên thân thể vừa đúng lộ ra dưới ánh nến.

Ánh mắt Cố Uyên dừng trên người nàng như có điều suy nghĩ xẹt qua, nâng chén uống một hớp, nói: "Rượu này hơi nhạt".

Tô Thanh đáp: "Nô tì chuẩn bị bữa tối cho Vương gia chính là rượu trúc diệp thanh tốt nhất".

Cố Uyên hỏi: "Tức là thế nào?".

Tô Thanh cúi người, thay Cố Uyên rót một ly, ngón tay nhỏ nhắn như củ hành, nâng ly rượu tới trước mặt hắn, dịu dàng chỉ: "Vương gia không ngại thử bàn đồ ăn "Mênh mông mùi thơm" này xem".

Cố Uyên gắp một miếng, lại nhấp rượu nhạt, quả nhiên sảng khoái rất nhiều, cuối cùng nhìn nàng, ý tứ hàm xúc không rõ, cười một tiếng: "Có chút ý tứ".

Tô Thanh dưới ánh mắt chăm chú của hắn, cúi đầu, có vẻ thụ sủng nhược kinh đáp: "Buổi trưa nô tì nghe Bộ công tử nói Vương gia hôm nay không muốn ăn, nô tì trở về nghĩ, xác định là do uống quá nhiều rượu cho nên mới cả gan thử một lần. Chút đồ ăn này, thứ nhất có thể thanh tỳ thuận phổi, thứ hai có thể thay đổi thói quen uống rượu nhạt mà tránh rượu mạnh. Thân thể Vương gia vốn quanh năm suốt tháng mệt mỏi, nô tì nấu chút dược thiện công hiệu, nếu Vương gia ăn thường xuyên cực kì tốt".

"Nói như vậy, bản vương nên để Thục cô nương hảo hảo hỗ trợ điều trị". Ánh mắt Cố Uyên rơi trên gương mặt nàng, đầu ngón tay gõ nhẹ trên mặt bàn, khoé môi cong lên ý tứ sâu xa. Một người quen nhìn các loại nữ nhân đeo mặt nạ, giờ phút này, nữ nhân này thực sự đã khiến hắn sinh ra vài phần hứng thú.

Hôm nay Tô Thanh chẳng qua là muốn thu hút sự chú ý của Cố Uyên, thấy mục đích đã đạt được, liền ôn nhuận ở bên cạnh liễm mi thu tức, cười nhẹ không nói. Có nhiều chuyện, thường dục tốc bất đạt, đối với loại nam nhân có địa vị như Cố Uyên, càng phải như vậy. Nàng có thể cảm giác được ánh mắt hắn nhàn nhạt thoáng xẹt qua nàng, dưới sự tìm tòi nghiên cứu của hắn, gương mặt trang điểm của nàng càng lộ vẻ thu liễm.

Hai bên không nói gì, ăn cơm xong, Cố Uyên xem Tô Thanh thu dọn sạch sẽ chén đũa, lúc nàng cáo lui rời đi, đột nhiên mở miệng: "Tặc thổ phỉ trên núi ngoài thành tây, bản vương đã để Lận Ảnh mang người đi quét sạch sẽ".

Tô Thanh mới bước chân ra khỏi cửa, dừng lại một chút, quay đầu đúng lúc bắt gặp ánh mắt thâm thuý sắc bén của Cố Uyên, mi mắt rũ xuống, trong mắt chợt loé lên hoảng loạn, trên mặt trong nháy mắt hiện lên một vẻ giải hận thoải mái, nói: "Tạ Vương gia giúp nô gia báo thù rửa hận!". Chân thành khom người nói lời cảm tạ, vì muốn thêm chân thực còn cố làm ra vẻ ngẩng lên lấy tay lau lau khoé mắt khô khốc.

"Không khách khí". Cố Uyên giọng điệu bình thản:"Đêm đã khuya, Thục cô nương nếu như tiếc mạng, buổi tối không cần ở phía sau phủ đi lại khắp nơi mới tốt".

Câu nói sau cùng tựa hồ mang ý tứ sâu xa. Tô Thanh lại có chút không yên lòng, nhất mực cung kính mang hộp cơm ra ngoài.

Mới vừa ra khỏi tiểu viện, mặt mũi tràn đầy ưu tư trong chớp mắt quét sạch, vô cùng đau đớn chắp tay trước ngực, hướng lên mặt trăng liên tục bái lễ: "A Di Đà Phật, A Di Đà Phật, tặc thổ phỉ thành tây đại ca, hi vọng các ngươi có thể sớm siêu thoát! Tiểu nữ đích xác là vô tình hại đến tính mạng các ngài, oan có đầu nợ có chủ, giết các ngài là Cố Uyên, muốn báo thù nhớ đi tìm hắn, ngàn vạn đừng giận chó đánh mèo lên người ta...".

Nói thì nói thế, tuy nàng cũng không giết người nhưng dù sao người cũng vì nàng mà chết. Tô Thanh cúi người cung kính hành hai đại lễ, trong gió lạnh rụt cổ một cái, lòng mang theo sợ hãi đi về.

Quét sạch sẽ thổ phỉ thành tây. Lời này Cố Uyên nói ra lạnh nhạt hời hợt vô cùng, ai mà biết rõ sau lưng là một hồi gió tanh mưa máu thế nào? Số người bị giết chắc chắn không phải 80 thì cũng là 50, sinh mạng con người, máu chảy đầm đìa, từ miệng hắn nói ra bất quá chỉ là câu không hề gợn sóng: "Không khách khí".

Giả sử nàng hung hăng vứt bỏ nam nhân này một lần, nếu quả thật dùng loại phương thức trút giận lên sinh mạng người khác này của hắn, phỏng đoán, mặc kệ nàng chạy đến chân trời góc bể nào cũng đều bị hắn bằm thây vạn đoạn đi? Tô Thanh quả thực bị chính tình cảm vĩ đại quên mình này của bản thân làm cho cảm động phát khóc.

Một đường trở lại nhà tranh, trong đầu Tô Thanh đều là hình ảnh tặc thổ phỉ hi sinh, ở trong lòng cuồng niệm A Di Đà Phật. Đột nhiên từ trong góc tối nhảy ra một bóng người màu đen, chưa kịp hoàn hồn đã có một con dao nhỏ sáng loáng gác lên cổ. Lưỡi dao lạnh như băng trong đêm rét lộ ra ánh sáng lạnh làm cho nàng không khỏi có cảm giác thê lương. Không thể nào, báo ứng tới nhanh như thế?

Tiếng thở dốc của người này phá lệ trầm trọng, hiển nhiên là bị thương rất nặng, giọng nói trầm thấp sinh ra lãnh khí: "Ngươi có hai sự lựa chọn, dẫn ta ra ngoài hoặc chết ở đây".

Đổi lại nếu như bình thường, nàng nghiễm nhiên bị người này hù doạ đến mức mặt mũi thất sắc, nhưng lời kia vừa lọt vào tai lại khiến Tô Thanh hơi ngây người.

Thanh âm này sao nghe có chút quen thuộc?

Tạm thời nàng không dám bấu víu giao tình, liền chần chừ giật giật khoé miệng, hỏi thăm dò: "Vị tráng sĩ này, không phải ngươi từ Cô Xạ Thành đến chứ?"

Con dao nhỏ trên cổ nàng khẽ buông lỏng, nam tử nói giọng khàn khàn mang theo chút kinh ngạc: "Ngươi là ai?".

Là cái đại đầu quỷ nhà ngươi! Tô Thanh cố nén xúc động, mắt trợn trắng, quay đầu nhìn chằm chằm gương mặt bị che chỉ lộ đôi con ngươi đen kia, nhả ra từng chữ: "Có lầm không đấy! Người Cô Xạ Thành các ngươi là chó sao? Lão nương ở đâu cũng theo đến đó, có phải không, Mạnh Bàng Phi?"

"Tô... Tô cô nương? Sao ngươi lại ở đây?". Nam tử thấy rõ khuôn mặt nàng, tay buông lỏng, đao rớt xuống đất.

"Nhờ phúc của thiếu chủ nhà các ngươi mới khiến ta lưu lại nơi này, trừ bỏ nguyên nhân sẽ thu về một bó tiền lớn, còn có nguyên nhân nào khác sao?". Tô Thanh quan sát bộ dạng hắn một phen từ trên xuống dưới, nhịn không được vặn lông mày. Thở dốc lợi hại như thế hiển nhiên là bị thương rất nặng, mà nếu đã bị thương nặng đến mức này chứng tỏ hắn đã kinh động tới thủ vệ trong vương phủ.

Nghĩ một lát, Tô Thanh chậm chạp nâng một ngón tay lên, khoé môi cười dần dần đậm hơn: "Nể mặt thiếu chủ nhà ngươi ta tính rẻ một chút, một vạn lượng ngân phiếu cứu ngươi một cái mạng, có lời quá không?".

Nữ nhân trước mắt này cười lên thật xinh đẹp nhưng lại hắc tâm hắc phế, Mạnh Bàng Phi cảm thấy trong ngực cuồn cuộn một trận, miễn cưỡng phun ra một búng máu, bóng đen trước mắt áp đảo, liền triệt để ngất đi.

Tô Thanh nhìn nam nhân đã bất tỉnh nhân sự, bất đắc dĩ lắc đầu. Bất kể thế nào cũng coi như người quen cũ, coi như hắn đã chấp nhận cuộc giao dịch này đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui