Nợ Hồng Nhan (Yên Chi Trái)

Giang Thanh Lưu biết rõ có điểm khác thường nhưng vẫn lệnh người giám sát kỹ động tĩnh. Xe ngựa rẽ vào một khách quán, sau đó không rời đi nữa. Hắn biết mình không nên quan tâm lão tặc này còn sống hay đã chết, nhưng trong lòng lại lo lắng nhỡ nàng không thể kiềm chế, ngọc thạch câu phần cùng Âm Dương đạo. Chưa kể thân thể suy yếu của nàng hiện tại, chỉ bằng nơi này là sào huyệt của Âm Dương đạo, một khi động thủ, nàng có thể chiếm được lợi thế sao?

Nhưng khi hắn xông vào, nhận ra Bạc Dã Cảnh Hành vẫn xiêm y chỉnh tề, trên mặt vờ như kinh hãi, dáng vẻ lại chẳng giống đang bị hiếp đáp tẹo nào. Hắn lập tức hối hận. Nhưng hối hận thì cũng chẳng thể thay đổi, làm đã làm rồi.

Giang Thanh Lưu nhìn sang Bạc Dã Cảnh Hành, lưỡi đao kề sát khiến cần cổ nàng nhìn mong manh vô cùng.

"Á, Giang huynh! Ngươi cũng là người của Âm Dương đạo sao?" Bạc Dã Cảnh Hành chớp mắt đã có lựa chọn, dù sao Giang Thanh Lưu đã bại lộ, nàng cứ đơn giản giả ngu thôi.

Giang Thanh Lưu dĩ nhiên cũng nhận ra ý đồ của lão tặc này, có bao giờ nàng ta nghĩ tới hắn đâu. Hắn xông đến nơi này làm gì chứ? Nghĩ cũng nghĩ không thông, dù lão tặc này có chôn xác ở đây, đối với mình không những chẳng hại mà còn trăm lợi.

Sao cứ phải cố chấp xông đến?

Mà lúc này lưỡi đao kề ngay sát cổ, lão tặc kia vẫn giữ nguyên dáng vẻ không thèm đếm xỉa, khoanh tay đứng nhìn. Hắn nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng đành quyết đâm lao theo lao. Không chút do dự, trực tiếp tung chưởng về phía Tôn giả đứng sau người Bạc Dã Cảnh Hành.

Đâu ngờ, Tôn giả không chút cuống tay đẩy Bạc Dã Cảnh Hành ra trước đỡ đòn! Mắt thấy một chưởng sắp đánh trúng Bạc Dã Cảnh Hành, Giang Thanh Lưu cảm thấy tim như thót lại, hắn biết đây không phải lúc để mềm lòng, nếu không dồn toàn bộ lực vào một chưởng này, sẽ khó mà hạ được Tôn giả.

Tôn giả hừ một tiếng, kéo Bạc Dã Cảnh Hành theo tránh được đòn của Giang Thanh Lưu, y trầm giọng ra lệnh: "Bắt lại."

Nói xong, y động thủ phong bế một loạt đại huyệt của Bạc Dã Cảnh Hành.

Nơi này là sào huyệt của Âm Dương đạo, há có thể coi thường?

Tôn giả vừa ra lệnh, xung quanh nổi lên một làn gió mạnh, thoáng cái vô số bóng đen tuôn ra như kiến. Giang Thanh Lưu và Tề Đại kề lưng sát lưng, dù có công phu trác tuyệt cũng khó mà chống cự được lâu, thân mình còn lo chưa nổi.

"Dừng lại đi!" Thanh âm Tôn giả lạnh lẽo như băng giá, lưỡi đao đang kề trên cổ Bạc Dã Cảnh Hành của y xích lại một phân, chớp mắt máu tươi nhuộm đỏ lưỡi đao: "Giang minh chủ, buông vũ khí xuống, bằng không đầu của người này lập tức rơi xuống đất."

Động tác của Giang Thanh Lưu ngừng lại, cao thủ bao vây xung quanh đánh văng kiếm trong tay hắn. Phía ngoài lại truyền tới âm thanh huyên náo, Tôn giả không để chậm trễ, lập tức hạ lệnh: "Đem bọn chúng trói lại, rút lui."

Giang Thanh Lưu và Tề Đại bị trói lại như bánh chưng, sau đó cùng với Bạc Dã Cảnh Hành bị mang khỏi địa cung.

Đằng xa mơ hồ truyền đến tiếng người đánh nhau, có lẽ là binh lực của Giang gia đuổi tới. Bạc Dã Cảnh Hành thở dài, tình cảnh của nàng so với Giang Thanh Lưu và Tề Đại đỡ thảm hơn nhiều, Tôn giả quên mất chuyện trói nàng lại. Có lẽ y thấy dáng vẻ nàng trói gà không chặt nên chẳng thèm đếm xỉa.

Chỉ là vết cứa trên cần cổ trắng nõn khiến người ta có chút gai mắt.

Một đường bị thúc đi, thoáng cái đã sắp rời khỏi địa cung. Bởi sức ảnh hưởng của Giang Thanh Lưu, Tôn giả rút quân rất nhanh chóng, Bạc Dã Cảnh Hành một đường vừa đi vừa đánh giá địa hình.

Đường đi trong địa đạo, phương hướng rất khó xác định. Đi được chừng nửa canh giờ, Bạc Dã Cảnh Hành không lê bước nổi nữa. Tôn giả cũng không mấy để tâm, sai người vác nàng, cứ thế đi tiếp.

Sau một đoạn thềm đá rất dài, tiến vào một gian mật thất khác. Tôn giả vừa rút chạy vội vàng nhưng lúc này lại tỏ ra không chút hoảng loạn.

Giang Thanh Lưu, Tề Đại và Bạc Dã Cảnh Hành đều bị trói chặt vào tường, Bạc Dã Cảnh Hành nhìn bốn cọc gông sắt, bỗng trào lên một cảm giác quen thuộc. Không lâu sau, Tôn giả quay lại, đi sau lưng y là hai người áo đen bê theo một cái lò than.

Giang Thanh Lưu vừa nhìn thứ đó đã đoán được bọn chúng muốn làm gì.

Quả nhiên, Tôn giả phẩy tay, tên áo đen đem que sắt cấy vào lò than nung đỏ hừng hực. Trò này đúng thật là... chả có chút sáng tạo nào.

"Nói đi, hai ngươi có quan hệ như thế nào? Về Âm Dương đạo, ngươi tra được những gì?" Chất giọng âm u của Tôn giả cất lên, đương nhiên y đang hỏi Giang Thanh Lưu.

Giang Thanh Lưu còn chưa đáp, Bạc Dã Cảnh Hành đã nói chen: "Các ngươi đừng đụng đến hắn, có bản lĩnh gì đem ra dùng với ta đây này, ta mà nhíu mi một cái thì không phải hảo hán nữa!"

Tôn giả hừ lạnh, y đã lường trước những người này sẽ không ngoan ngoãn khai ra. Y cầm thanh sắt nung hươ hươ trước mặt ba người một hồi. Mỗi khi thanh sắt hướng lại phía mình, Bạc Dã Cảnh Hành đều tỏ vẻ vênh mặt hống hách, nhưng mỗi khi thanh sắt hướng sang Giang Thanh Lưu, nét mặt nàng lại biến thành biểu cảm kinh hãi, thống khổ.

Tôn giả đâu do dự nữa, lập tức sai người lột áo ngoài của Giang Thanh Lưu, lộ ra lồng ngực cường tráng, sau đó thanh sắt nung trong tay y và lồng ngực Giang Thanh Lưu lập tức trao nhau nụ hôn nồng thắm.

Giang Thanh Lưu mới khẽ rên một tiếng, Bạc Dã Cảnh Hành bên kia đã la ó thất thanh: "Á á á á á _ Tim người ta như bị cứa vào á _ Các ngươi mà làm như vậy nữa ta đầu hàng luôn á ____"

Giang Thanh Lưu: "..."

Tối đó, ba người bị nhốt trong thủy lao. Tề Đại chỉ là một tùy tùng, vậy nên hắn ta chẳng bị dùng tí cực hình nào. Nước bẩn trong thủy lao ngập ngang eo, lại còn lắm muỗi. Môi Giang Thanh Lưu trắng bệch nứt nẻ, vết bỏng trên ngực đã biến sắc.

Bạc Dã Cảnh Hành rướn cổ sang phía người hắn, Giang Thanh Lưu bực bội: "Làm sao? Ngươi muốn bú sữa chắc?"

Bạc Dã Cảnh Hành chậc lưỡi: "Dù sao ngươi cũng là Minh chủ võ lâm, tư duy ấm đầu như vậy, làm lão phu hoài nghi đầu óc ngươi đó."

Giang Thanh Lưu hừ lạnh: "Ta đã liên hệ với các môn phái khác, Mai Ứng Tuyết đã sớm mai phục thỏa đáng, lúc này có lẽ đã xong xuôi rồi. Bộ mặt thật của Âm Dương đạo sẽ bị vạch trần sớm thôi."

Bạc Dã Cảnh Hành gật đầu, Tề Đại bên kia vẫn còn lo lắng: "Trang chủ, vết thương của ngài sao rồi?"

Bạc Dã Cảnh Hành khinh khỉnh: "Hỏi thừa, hắn không chết nhưng không được bôi thuốc, vết thương tất nhiên là chẳng nguy cũng chẳng ổn."

Tề Đại không nhìn nàng: "Chúng ta bị nhốt ở đây như này, vẫn nên nghĩ cách trốn thoát trước."

Bạc Dã Cảnh Hành ngước nhìn xung quanh, trong thủy lao còn nhốt rất nhiều tù nhân bẩn thỉu, mỗi người đều bị trói trên một thanh cọc gỗ. Làn nước bên dưới đen đục, thỉnh thoảng còn có vật gì đó chuyển động.

Bạc Dã Cảnh Hành quay đầu, nàng và Giang Thanh Lưu bị trói trên cọc gỗ rất gần nhau, lúc này chỉ cần rướn cổ là có thể chạm đến tóc hắn. Giang Thanh Lưu sốt ruột nhìn sang: "Làm gì vậy?"

Bạc Dã Cảnh Hành cười hắc hắc, Tề Đại quay sang nhìn, chỉ thấy cơ thể của nàng càng lúc càng... mềm ra?

Đúng vậy, tay nàng mềm nhũn ra như mì sợi, dần dần, gông sắt xích tay nàng trở nên rộng thùng thình. Không lâu sau, tay phải nàng đã thoát khỏi gông xích. Giang Thanh Lưu nhìn vậy cũng thất kinh: "Súc cốt thuật? Lão tặc ngươi còn biết thứ này sao?"

Bạc Dã Cảnh Hành vẫn cười, tay trái nàng cũng được thoát ra, hai tay nàng nắm lấy dây xích quanh người, cạch một tiếng bẻ gãy. Làm xong xuôi, nàng móc trong ngực áo ra một cái lọ nhỏ, ngửa đầu đem chất lỏng bên trong uống sạch. Giang Thanh Lưu vừa ngửi thấy mùi hương đó liền biết, thứ nàng uống chắc chắn là Yên Chi lộ.

Bạc Dã Cảnh Hành thoát khỏi gông xích xong, cũng không vội giải thoát cho Giang Thanh Lưu. Nàng tỉ mỉ kiểm tra những tù nhân trong thủy lao. Những tù nhân này bị giam giữ không cùng thời gian, đầu tóc rối bù nhưng vẫn có thể loáng thoáng phân biệt. Có điều bị giam đã lâu, diện mạo ít nhiều cũng có thay đổi.

Bạc Dã Cảnh Hành lội giữa làn nước đục ngầu tiến về phía trước, thi thoảng lại gạt phải những tù nhân tóc tai dài ngoằng, bẩn thỉu. Ánh trăng lọt vào từ khe cửa nhỏ bên tường, đủ để nhìn loáng thoáng. Nàng sợ không đủ sáng nên gỡ dạ minh châu đeo trên cổ xuống để chiếu đường, quả nhiên lão tặc này đã có chuẩn bị trước.

Mỗi khuôn mặt bên dưới lớp tóc rối bù bẩn thỉu đều không giống nhau, có lúc sẽ gặp kẻ còn đủ ngũ quan hoàn chỉnh, nhưng không tránh được có lúc sẽ gặp phải những khuôn mặt đã hư thối, mục nát.

Tề Đại và Giang Thanh Lưu nhìn nàng gạt từng lớp tóc ra, khuôn mặt bên dưới lúc nhúc dòi bọ, không nén nổi cảm giác buồn nôn, ớn lạnh. Bạc Dã Cảnh Hành cũng có chút ghê người, lúc dòi bọ rớt trên tay nàng, rõ ràng nàng cũng tỏ ra hốt hoảng. Nhưng sau đó, nàng lại trở nên thờ ơ.

Mỗi khi gặp phải những kẻ không thể nhìn nổi, nàng đều dò hỏi kỹ càng: "Ngươi là ai? Sư môn ở đâu? Bị nhốt ở đây bao lâu rồi?"

Phần lớn không ai đáp lại, hư hoại thành bộ dáng như vậy, hiếm có người nào còn mở miệng nói được. Nhưng vẫn có một vài tù nhân chật vật đáp lại lời nàng.

Bạc Dã Cảnh Hành cứ vậy tra hỏi từng người từng người, Giang Thanh Lưu rốt cuộc hiểu ra: "Ngươi nghĩ rằng Hàn Âm cốc vẫn còn người sống sót sao?"

Bạc Dã Cảnh Hành lội nước mà đi, tiếng nước vỗ nặng nề, mang theo một mùi tanh tưởi khó mà diễn tả. Nàng lại gạt tiếp mớ tóc của một người, phát hiện người này đã chết cứng. Trên khuôn mặt tái đen là con ngươi chảy nước sắt rớt khỏi tròng. Bạc Dã Cảnh Hành cứ vậy tra xét một hồi lâu sau mới đáp lại Giang Thanh Lưu: "Khi trước Hàn Âm cốc bị diệt môn, thi thể của sư phụ ta, sư muội và một vài sư đệ không thể tìm thấy. Các sư bá của ta bị sư phụ trục xuất khỏi sư môn cũng không rõ tung tích. Khó nói được còn sống hay chết."

Giang Thanh Lưu liền hiểu tại sao nàng không lập tức giải thoát hắn và Tề Đại. Một khi bọn họ thoát được, chắc chắn sẽ thúc giục nàng rời đi. Dù gì đi nữa, tuyệt đối sẽ không để nàng tỉ mỉ dò hỏi từng tù nhân một như vậy.

Hắn bỗng cảm thấy mình không tài nào hiểu được tâm tư nàng: "Tại sao ngươi lại muốn tìm bọn họ? Ba mươi mấy năm rồi, có thể bọn họ đều đã chết."

Bạc Dã Cảnh Hành không quay đầu, mỗi một khuôn mặt khi vén lên đều mang biểu cảm tuyệt vọng đến ghê người, nàng lại càng chăm chú: "Cũng có thể còn sống."

Giang Thanh Lưu trầm mặc, một hồi lâu, bất chợt mở miệng: "Ngươi thả ta ra, ta cùng ngươi tìm."

Bạc Dã Cảnh Hành quay lại nhìn hắn, nhưng không bước qua: "Nước dơ lắm, vết thương của ngươi mà ngấm nước, chẳng khác nào tự tìm chết."

Giang Thanh Lưu ngẩn người, trong tâm loáng thoáng cảm thấy ấm áp, cho đến khi Bạc Dã Cảnh Hành nói tiếp: "Nhỡ mà ngươi chết, con trai ta không kế thừa được gia nghiệp Giang gia, chẳng bằng khi trước ăn quách nó cho xong."

....

Nàng vẫn tiếp tục lần tìm từng người từng người một trong thủy lao, nhưng tốn công thay, không một ai quen thuộc cả. Bạc Dã Cảnh Hành rẽ nước quay lại phía Giang Thanh Lưu, hai tay xuất lực bẻ đứt xích khóa trên người hắn, ngay lúc Giang Thanh Lưu sắp ngã xuống mặt nước, nàng lại ôm chặt hắn.

Giang Thanh Lưu chỉ cảm thấy người hắn căng cứng, cơ thể hắn từ từ được nâng lên cao. Hắn cúi đầu, nhìn Bạc Dã Cảnh Hành ôm chặt hông mình, bế hắn đi về phía trước bốn mươi thước, đặt hắn ở bên rìa tường thủy lao, nơi có hàng rào sắt vô cùng nhọn sắc, nhưng bằng khinh công của hắn, hoàn toàn có thể đặt chân.

Bạc Dã Cảnh Hành đưa hắn tới rìa tường rồi quay lại đi về phía Tề Đại. Mực nước cao không đến ngực nàng, đôi lúc có vài con chuột cống lội qua. Nàng dùng sức kéo đứt xích sắt trên người Tề Đại, Tề Đại không hề được đãi ngộ tốt như Giang Thanh Lưu, rơi ùm xuống nước, suýt nữa được ngụm nước bể.

Hai người cùng quay lại chỗ Giang Thanh Lưu, mắt thấy đã sắp rời khỏi thủy lao, đột nhiên phía sau truyền đến một thanh âm: "Ngươi thực sự là Bạc Dã Cảnh Hành sao?"

Bạc Dã Cảnh Hành quay đầu, chỉ thấy phía sâu cùng bên trong thủy lao có người đang cất tiếng. Người này nàng đã từng tra hỏi qua, nhưng y chưa từng mở miệng.

Nghe thanh âm đó, nàng lập tức khinh công vụt qua, chớp mắt đã dừng tại trước mặt y: "Ngươi biết gì sao?"

Người này không rõ đã bị giam tại thủy lao bao nhiêu lâu, ngay cả xương khớp cũng trở nên biến dạng, da thịt hư trầy thối rữa. Lúc này y luôn miệng lẩm nhẩm những lời không ai nghe rõ. Khi trước y không mở miệng, Bạc Dã Cảnh Hành còn nghĩ y không còn sức lực để lên tiếng.

Lúc này y yếu ớt cất tiếng: "Trước đây từng có một nữ nhân bị giam ở nơi này, nàng nói nàng là Phạm Tố Tố."

Bạc Dã Cảnh Hành vươn tay đặt trên ngực y, truyền cho y một đạo chân khí: "Hiện tại nàng đang ở đâu?"

Người ý lắc đầu, ý bảo nàng buông tay: "Ta không muốn có lại tri giác. Nàng chỉ bị giam ở nơi này một khoảng thời gian rất ngắn, bọn chúng đã thả nàng rời đi. Nghe nói.. nàng đồng ý gả cho Âm Dương đạo đạo chủ. Nhưng đó đã là... chuyện từ rất lâu trước."

Bạc Dã Cảnh Hành im lặng đứng trước mặt y hồi lâu, người kia nhận được một đạo chân khí từ nàng, cả người như bắt đầu sống lại. Y hít một hơi sâu: "Nơi này cách tổng bộ Âm Dương đạo còn rất xa, nếu ngươi muốn tìm nàng... phải đi tiếp về hướng Bắc, xuyên qua địa cung, vượt Thượng Vân đài. Trên đài có một Lâm Tiên các, nơi đó mới là... Âm Dương đạo."

Bạc Dã Cảnh Hành một mực nhìn vào con ngươi của y, con ngươi đó rất sợ ánh sáng, bởi lẽ người nọ đã bị giam giữ ở nơi tăm tối này quá lâu.

Khi bọn họ nói chuyện, Giang Thanh Lưu cũng đi tới, Tề Đại bứt vài tấm gỗ nổi thả trên mặt nước, hắn không đến nỗi phải ngâm mình trong thủy lao. Bạc Dã Cảnh Hành còn nhiều lời muốn hỏi, nhưng nói xong những câu đó, người nọ đã không còn khí lực mở miệng. Giang Thanh Lưu vừa nhìn đã bừng giận: "Ngươi biết rõ y lúc này sức tạn lực kiệt nhưng vẫn truyền nội lực mạnh như vậy, khác nào đẩy y vào chỗ chết?"

Bạc Dã Cảnh Hành hừ lạnh: "Y sống không bằng chết. Lão phu chẳng qua chỉ giúp y giải thoát."

Giang Thanh Lưu chưa kịp nói thêm gì, người nọ bỗng khạc ra một búng máu, gục đầu, im bặt.

Giang Thanh Lưu nhìn khuôn mặt y, anh khí giữa hai đầu chân mày còn chưa giảm, chắc chắn không phải chỉ là hạng vô danh tiểu tốt. Chỉ tiếc, người chết đèn tắt, tiếng xấu hay tiếng thơm cũng chỉ là lớp bì da đâu thể khoác mãi theo.

Giang hồ là như vậy, mười tám loại binh khí trên đường anh hùng lộ. Bao nhiêu đấng anh hào bừng bừng chính khí, đã từng phong thái hiên ngang phóng trên tọa kỵ, cụng ly ngày đêm sênh ca ngàn chén. Họ vẽ ra những trang đầu về một giang hồ hoa mỹ, nhưng lại chẳng hề nhắc đến kết cục.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui