Lục soát hết những gian phòng còn lại, xem ra đây là nơi giam giữ người sống để thử nghiệm dược vật.
Giang Lăng Nguyên đi theo ba người, lục tục nhắc đến một vài đầu mối: "Ở đây hàng ngày vào giờ tử (tý) và giờ ngọ sẽ có một cô nương đến ép chúng ta ăn dược.
Nghe nói thứ đan dược đó tên là Tử Ngọ đan, chúng dựa vào mức độ tương thích của cơ thể người để điều chỉnh liều lượng dược.
Rất nhiều người đã không chịu nổi mà chết, chỉ còn lại ta và một vài người còn sống."
Ông ta chưa nói hết, Bạc Dã Cảnh Hành bất chợt hỏi: "Cô nương đó là ai?"
Giang Lăng Nguyên cảnh giác động tĩnh tứ phía, đáp: "Là một cô nương dung mạo diễm lệ, luôn mặc y phục màu đỏ, mắt phượng, mặt trái đào, vô cùng khả ái.
Nhưng con người vô cùng ngoan độc, vô số kẻ đã chết dưới tay nàng ta.
Sau đó hai mắt ta mù đi, không còn nhìn rõ bộ dáng nàng ta nữa.
Nếu quả thật thời gian đã trôi qua hai mươi tư năm, chắc giờ nàng ta cũng có tuổi rồi."
Giang Thanh Lưu đã lờ mờ đoán được vị cô nương này là ai, hắn nhìn sang Bạc Dã Cảnh Hành, không hiểu sao trong lòng lại có chút nôn nóng.
Bạc Dã Cảnh Hành mở miệng: "Ông nói cứ giờ tý và giờ ngọ mỗi ngày nàng ta sẽ đến sao?"
Giang Lăng Nguyên gật đầu: "Nhưng không chỉ có một mình nàng ta, theo sau ít nhiều cũng phải có đến năm sáu tên lính gác."
Bạc Dã Cảnh Hành tính toán trong đầu: "Bây giờ vẫn chưa đến giờ tý."
Giang Thanh Lưu có chút không thoải mái, nhưng hắn chẳng thể nói được vì sao: "Ngươi sẽ ở đây chờ nàng ta đến sao?"
Trong mắt Bạc Dã Cảnh Hành có một tia chớp lóe hắn chưa từng thấy qua: "Đương nhiên."
Giang Thanh Lưu đưa Giang Lăng Nguyên về lại phòng giam, còn hắn và Tề Đại, Bạc Dã Cảnh Hành ba người mai phục ở bên ngoài.
Nơi đây có rất nhiều phòng ốc, vậy nên chỗ ẩn thân cũng nhiều.
Thời gian trôi như nhỏ giọt, Bạc Dã Cảnh Hành núp cùng một chỗ với Giang Thanh Lưu.
Nàng thọc tay vào ngực hắn, móc một hồi, lấy ra một bình Yên Chi lộ, đem uống.
Giang Thanh Lưu không hiểu sao tự dưng phát bực: "Ngươi nghe không rõ sao, tiểu dư muội của ngươi đã sớm lấy chồng rồi.
Lại còn gả cho cái gì đạo chủ Âm Dương đạo, bây giờ có khi cũng đã con đàn cháu đống!"
Bạc Dã Cảnh Hành bật cười, hiển nhiên tâm tình không tệ, không thèm so đo với hắn.
Thời gian đã gần đến giờ tý, ngay cả Giang Thanh Lưu cũng không còn tâm tư nói chuyện nữa.
Tiếng bước chân bên ngoài gần tiến lại, Tề Đại nép mình thật sát vách tường.
Quả nhiên đi trước là một nữ tử, một thân hồng y, nhưng tóc trên đầu toàn bộ bạc trắng.
Dáng người nàng ta mảnh khảnh, bước đi như cành liễu trước gió.
Dù nhan sắc đã mai mòn, nhưng vẫn có thể nhận ra dung mạo khuynh thành khi trẻ.
Giang Thanh Lưu bất giác thở phào _ may mà vị sư muội gả chồng này cũng đã già rồi.
Cả người Bạc Dã Cảnh Hành đứng sững, mãi đến lúc Giang Thanh Lưu và Tề Đại xông ra, chế trụ hai tên lính gác, nàng mới phản ứng lại, tơ đao trong tay vụt lên, nháy mắt ba đầu người rớt xuống.
Giang Thanh Lưu đoạt đao kết liễu nốt tên còn lại, dù sao cả ba người đều là cao thủ hiếm thấy, đối phó với đám lính canh này chỉ là chuyện cỏn con.
Nữ tử kia đầu tiên là cả kinh, bụi độc trong tay đang định tung ra, lại bất ngờ nhìn thấy sợi tơ đao đỏ rực.
Nàng ta như bị điểm huyệt, quay ngoắt đầu lại, nhìn thấy một người yên lặng đứng phía sau.
Bạc Dã Cảnh Hành vẫn đang mặc bộ giáp của thủ vệ, dáng người dong dỏng cao gầy, khóe môi khẽ nhếch, như cười như không nhìn nàng ta.
"Tố Tố." Thanh âm nàng như làn gió xuân chớm lạnh, Phạm Tố Tố bỗng quay người lại, đưa lưng về phía nàng: " Đại sư huynh."
Một câu đáp như nghe được tiếng nức nở, nàng ta cố kìm nén không để mình bật khóc thành tiếng.
Bạc Dã Cảnh Hành ôm lấy nàng ta từ sau lưng, gác cằm trên đầu vai nàng ta, vỗ vai nhè nhẹ: "Ta đến rồi."
Giang Thanh Lưu ngồi cạnh Giang Lăng Nguyên.
Giang Lăng Nguyên hỏi đến sự tình trong tộc, trong lòng hắn rục rịch, đáp câu có câu không.
Tiếng nức nở của Phạm Tố Tố nhỏ dần: "Đại sư huynh, sao giờ huynh mới đến, Tố Tố đã già rồi!"
Bạc Dã Cảnh Hành nhẹ nhàng xoa đầu nàng ta: "Tố Tố trời sinh lệ chất, già thêm nữa vẫn xinh đẹp."
Giang Thanh Lưu cảm thấy toàn thân nổi đầy da gà, hắn hừ lạnh: "Ra ngoài rồi ôn chuyện buồn nôn tiếp được không?"
Bạc Dã Cảnh Hành chẳng quan tâm, chỉ ôn nhu hỏi: "Ngày hôm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sư phụ và các sư đệ còn sống không?"
Hai tay Phạm Tố Tố bụm mặt, cố chấp không quay đầu: " Là Âm Dương đạo liên thủ với cao thủ trong cung diệt môn Hàn Âm cốc.
Sau đó sư phụ và các sư huynh bị Âm Dương đạo đem đi, còn ta bị nhốt ở nơi này.
Đạo chủ Âm Dương đạo tên Vệ Kiêu, hắn ép ta gả cho hắn, sau đó giúp hắn luyện đan."
Bạc Dã Cảnh Hành nắm hai đầu vai run rẩy của nàng ta, muốn để nàng ta xoay người lại, nhưng nàng ta vừa khóc vừa lắc đầu: "Tố Tố già thật rồi, xấu lắm rồi, sư huynh đừng nhìn."
Bạc Dã Cảnh Hành yên lặng, bất chợt hỏi: "Tố Tố bị giam trong thủy lao bao lâu?"
Giọng Phạm Tố Tố mang theo nghẹn ngào: "Một năm rưỡi.
Lúc được thả ra, ta không tìm thấy sư phụ và các sư huynh đâu cả."
Bạc Dã Cảnh Hành xoa đầu nàng ta: "Đừng khóc."
Phạm Tố Tố vẫn không xoay người lại: "Đại sư huynh, các người ...!vào đây bằng cách nào?"
Bạc Dã Cảnh Hành đáp qua loa: "Mặc y phục của thủ vệ, trà trộn vào thôi.
Vệ Kiêu ở đâu?"
Hai vai Phạm Tố Tố vẫn run rẩy, nàng ta quá gầy, hai bờ vai đã từng thon thả như ngọc giờ chỉ còn sự đơn bạc: "Ở ..
Phù Vân đài."
Bạc Dã Cảnh hành ôn nhu nói: "Mang ta tới đó, tung tích của sư phụ và các sư đệ, ta sẽ đích thân hỏi hắn."
Phạm Tố Tố thoáng do dự, cuối cùng vẫn gật đầu: "Đại sư huynh ..
các người đi theo ta."
Giang Thanh Lưu và Tề Đại mang theo Giang Lăng Nguyên đi theo sau, Bạc Dã Cảnh Hành bước ngay sau Phạm Tố Tố.
Phạm Tố Tố đi rất chậm, bước chân Bạc Dã Cảnh Hành phía sau vẫn trầm ổn như trước.
Xuyên qua một tòa điện đường toàn hình vẽ quái dị, nàng ta khẽ lau lệ bên khóe mắt: "Phù Vân đài có rất nhiều thủ vệ, đại sư huynh các người ở đây mai phục, ta ...! ta dẫn hắn ta đến."
Bạc Dã Cảnh hành dừng bước: "Tốt."
Đây là một gian phòng trà, trên tường vẽ một bức tiên đồ lão quân luyện đan, Phạm Tố Tố rời khỏi gian phòng, tiếng bước chân xa dần.
Giang Thanh Lưu và Tề Đại quan sát xung quanh, tìm nơi bố trí phục kích: "Tên Vệ Kiêu này chắc chắn cũng là một cao thủ tuyệt thế, muốn phục kích hắn, chi bằng đặt Phục Địa trảm."
Phục Địa trảm là một trong những tuyệt kỹ của Giang gia, nghe nói do một kỳ nhân ở Tây Vực sáng chế, sau đó Giang gia học được, truyền cho con cháu.
Tề Đại gật đầu: "Hắn ta là đạo chủ Âm Dương đạo, bên người chắc chắn sẽ có thủ vệ, ta và Lăng Nguyên lão gia, Cảnh ...!Bạc Dã tiền bối có thể mai phục hai bên, đối phó thủ vệ."
Hắn ta thực sự không biết phải xưng hô ra sao với lão tặc nữa, đành miễn cưỡng gọi một tiếng tiền bối.
Hai người đang bàn bạc, Bạc Dã Cảnh Hành bỗng nói: "Vệ Kiêu sẽ không đến, thay sang y phục thủ vệ của nàng, đi thôi."
Giang Thanh Lưu và Tề Đại bốn mắt nhìn nhau, quá nửa ngày Giang Thanh Lưu mới mở miệng: "Ý ngươi là, Phạm Tố Tố đứng về phe Vệ Kiêu sao?"
Sắc mặt nàng bình tĩnh đến sợ, không vui không buồn.
Tề Đại lại là kẻ phẫn nộ thay: "Nàng ta là người ngươi một mực muốn cứu, ngươi lại không tin tưởng nàng ta sao?"
Bạc Dã Cảnh Hành cười: "Chúng ta cùng nhau lớn lên, tính cách của nàng, sao ta không hiểu chứ."
Dứt lời, nàng cất bước rời khỏi gian phòng, vẫn chiêu cũ, lột sạch y phục của những tên thủ vệ bên người Phạm Tố Tố.
Ba người thay quần áo xong xuôi, tiếp tục đi về hướng Bắc.
Quả nhiên một lát sau, một toán thị vệ đông như kiến xông tới gian phòng họ vừa ở.
Tâm tình Bạc Dã Cảnh Hành có vẻ tốt: "Âm Dương đạo kéo binh qua đây, thời cơ tốt để chúng ta đến Phù Vân đài."
Giang Thanh Lưu bỗng cảm thấy buồn thay hộ nàng: "Người ngươi một mực muốn cứu đã quay lưng lại với ngươi, dù ngươi có giết được Vệ Kiêu, cũng thay đổi được gì?"
Bạc Dã Cảnh Hành quay đầu nhìn hắn, ánh mắt sâu thẳm: "Nàng chỉ là một đứa trẻ, sinh ra khi Hàn Âm cốc đang cường thịnh nhất.
Dù có xảy ra chuyện gì, chỉ cần nói ra danh hiệu của sư phụ và các sư huynh, hắc đạo khắp nơi cung kính, bạch đạo cũng phải nhượng bộ lui binh.
Nàng ngang ngược mười tám năm, tự dưng một ngày toàn môn bị diệt, bản thân bị giam nhốt trong nhà lao tù đọng.
Có lẽ ngươi không hiểu được, nhưng không phải nàng muốn phản bội ta, chẳng qua tình yêu của nàng, kiên trì của nàng chỉ giới hạn trong nhường ấy, những gì nàng có thể cho, thời gian nàng có thể đợi, đã dành cho ta đủ.
Ngươi không thể bắt một bình rượu nửa cân phải rót đầy ba đấu."
Giang Thanh Lưu nhất thời không biết phải làm sao đáp lại, chỉ là một số người, một số việc từng không thể tha thứ, bỗng chốc tiêu tan.
Bạc Dã Cảnh Hành bắt được một tên thủ vệ mặc áo khác màu, hỏi gã vị trí Phù Vân đài.
Tên thủ vệ ban đầu còn cứng miệng, cho đến khi thấy Bạc Dã Cảnh Hành biểu diễn một chiêu phân cân thác cốt, gã đành xin hàng: "Phù, Phù Vân đài ...!đi theo đường quý hợi, sẽ có cáp treo để lên, nếu không phải cuốc bộ hơn nghìn bậc thang đá ..."
Bạc Dã Cảnh Hành hỏi thêm về trang phục của thủ vệ Phù Vân Đài, xong xuôi, tay nàng bóp trên cần cổ gã khẽ dùng sức, tên thủ vệ gục xuống tắt thở.
Bốn người tiếp tục đi về trước, quả nhiên phía trước chia ra một nùi sáu mươi ngã rẽ, Giang Thanh Lưu tìm được đường quý hợi, vẫn có chút do dự: "Có nên tin lời gã nói không?"
Bạc Dã Cảnh Hành còn chẳng thèm để tâm: "Thật hay giả cũng không cần vội, sẽ có kẻ thay chúng ta dẫn đường."
Không bao lâu, một đội nhân mã từ sau đi tới, có vẻ là không bắt được Bạc Dã Cảnh Hành nên chúng đang quay về.
Đại đội chừng hơn tám trăm người, Bạc Dã Cảnh Hành thấy rõ trang phục của tên thị vệ đi đầu, nàng để Giang Thanh Lưu và Tề Đại quay lại, giả như vừa quay lại từ một ngã rẽ....
Tên thị vệ dẫn đầu nhìn thấy ba người, tất nhiên ra lệnh : "Gian tế đã thoát đi, e là có gian kế, lập tức quay về viện trợ Phù Vân đài."
Ba người thưa vâng rồi lẩn mình vào đội ngũ, đứng ở phía sau cùng.
Giang Lăng Nguyên vì hai mắt bất tiện nên tạm thời tránh trong phòng tối, nhân tiện tiếp ứng đám người Mai Ứng Tuyết tiến vào.
Bởi vì khi trước cấp trên truyền xuống gian tế có bốn người, lúc này họ lại đang mặc trang phục của thủ vệ nên không ai để ý cả.
Đám binh lính bắt đầu nhao nhao chửi bới vì lần này quay về tay trắng, Giang Thanh Lưu và Tề Đại cũng phụ họa, sau đó cả đội đều đi về phía đường ất sửu _ quả nhiên gã thủ vệ kia nói dối.
Theo đám người đi về phía trước, xuyên qua địa cung phức tạp, tất cả các cơ quan bên trong đều có người điều khiển, nhìn thấy toán quân rút về, những tên điều khiển cơ quan mới cho đóng các hố bẫy lại.
Giang Thanh Lưu thoáng nhìn sang Bạc Dã Cảnh Hành, những cơ quan có người điều khiển như vậy so với những cơ quan ám khí tự động khó đối phó hơn rất nhiều.
Bọn họ chào hỏi cùng những tên điều khiển cơ quan, mỗi tên ngồi trong một gian phòng, bên người có đủ loại trục quay, dưới chân có một đám bàn đạp.
Mỗi ngã rẽ có ba tên như vậy, trong tối còn có gì nữa thì không rõ.
Bạc Dã Cảnh Hành uống một bình yên Chi lộ, có tên ngửi thấy mùi rượu trên người nàng, sán lại: "Huynh đệ uống rượu gì thơm quá!"
Bạc Dã Cảnh Hành cười hắc hắc: "Bao giờ về mời ngươi uống một chầu no say!" Bên cạnh có tên khác nghe thấy bèn bất mãn: "Sao có rượu ngon mà chỉ mời hắn uống? Cả ta với chứ!" Bạc Dã Cảnh Hành vỗ vai gã: "Tất nhiên tất nhiên, cùng nhau uống."
Tên đó tất nhiên cũng là một kẻ mê rượu, hí hửng: "Huynh đệ ở doanh trại nào? Dưới trướng đô thống nào nhỉ?"
Giang Thanh Lưu ngẩn ra, nhưng Bạc Dã cảnh Hành không chút do dự, mở miệng đáp thẳng: "Vốn là theo hầu hạ phu nhân nhưng vừa nãy xuất động toàn quân, phu nhân sai ta qua ngóng tin."
"Uầy," Tên đó vừa nghe vậy, lập tức tỏ ra cung kính: "Ra là đại nhân hầu hạ bên cạnh phu nhân, thất kính thất kính."
Bạc Dã Cảnh Hành khiêm tốn đáp: "Đều là huynh đệ cả, không cần khách khí."
Nói qua nói lại vài câu, ba người đã tạo được giao tình không tệ.
Giang Thanh Lưu cảm thấy dở khóc dở cười, nhìn Bạc Dã Cảnh Hành cùng hai tên thủ vệ một đường khoác vai sánh bước.
Phía trước dần trở nên thoáng đãng, có vẻ đã gần ra khỏi địa cung.
Một tòa tháp sừng sững giữa tầng mây, thềm thang xanh ngọc cao ngút giống như đường lên trời.
Bên dưới có cáp treo, mỗi cái đủ để chở ba mươi người.
Cáp treo tổng cộng có hai mươi cái, một lần chở được 600 binh sĩ.
Đến Giang Thanh Lưu cũng phải thán phục trước sự tinh xảo của tòa kiến trúc này - nếu bên dưới bị tập kích, chỉ cần thả cáp treo xuống, không đến một khắc đã có cả đoàn viện binh viện trợ.
Hơn nữa, nếu muốn tấn công lên Phù Vân đài, phải leo hết hơn nghìn bậc thang đá, lúc đấy còn sức mà đánh ?
Chỉ thắc mắc là, giữa chốn kinh thành, xây nên một tòa Phù Vân đài hùng vĩ như vậy ...!mà có thể không kinh động đến dân chúng sao?
Giang Thanh Lưu bước tới bên người Bạc Dã Cảnh Hành, nàng vẫn đang nhiệt tình tám chuyện cùng hai tên huynh đệ kết giao nửa đường kia.
Hắn buộc phải chen ngang: "Phu nhân không thích chờ lâu đâu, đừng chậm trễ nữa."
Bạc Dã Cảnh Hành đành lưu luyến cáo biệt với hai vị huynh đệ kết nghĩa.
Ba người tụ lại, Giang Thanh Lưu thấp giọng mở miệng: "Ta biết Vệ Kiêu là ai rồi." Bạc Dã Cảnh Hành nhìn hắn, hắn nói bằng giọng kiên định: "Quốc sư hiện tại, ngự hào Tự Tại thượng sư, từ khi y nhậm chức Quốc sư, không chỉ luyện chế tiên đan cho Thánh thượng, còn cổ xúy Thánh thượng trầm mê thuật trường sinh cải lão, giựt dây Thánh thượng mở ra Trường Sinh điện, y tự xưng rằng mình nắm giữ phương pháp phối thuốc trường sinh bất tử của Thủy Hoàng, có thể kéo dài tuổi thọ mãi mãi."
Bạc Dã Cảnh Hành nhìn thềm thang đá vô tận, trong lòng đã minh bạch: "Ý ngươi là, Phù Vân đài này thực chất chính là Trường Sinh điện?"
Giang Thanh Lưu khẳng định: "Nếu không phải y, ai có thể xây nên tòa tháp cao như vậy giữa kinh thành này?"
Bạc Dã Cảnh Hành gật đầu, nói chuyện một lúc, đám binh sĩ đã bắt đầu tiến lên cáp treo.
Giang Thanh Lưu cũng đợi đi vào, Bạc Dã Cảnh Hành cản hắn lại: "Những cáp treo này có số lượng người rõ ràng, trên dưới có bao nhiêu binh sĩ, bọn chúng chẳng lẽ không rõ? Nếu chúng ta đi lên, chắc chắn sẽ có kẻ phát hiện số lượng không đúng.
Đến lúc đó chỉ cần chúng dừng cáp treo lại giữa không trung, không thể thoát lên cũng chẳng thể thoát xuống, sau đó để những kẻ trên cáp treo lùng soát ...!chúng ta chắc chắn sẽ gặp rắc rối."
Giang Thanh Lưu ngẩn ra, Tề Đại cũng khó hiểu: "Chúng ta không đi cáp treo lên sao?"
Bạc Dã Cảnh Hành tìm sang hai tên binh sĩ vừa nãy: "Không dám giấu gì, đội thị vệ của phu nhân ban nãy vừa bị gian tế tập kích, mấy vị huynh đệ đã bỏ mạng.
Phu nhân nhất định sẽ muốn cất nhắc vài người từ các huynh đệ.
Tiểu đệ và hai vị ca ca vô cùng tâm đầu ý hợp, không bằng hai vị ca ca đi theo tiểu đệ.
Lát nữa trước mặt phu nhân, tiểu đệ sẽ nói tốt cho hai huynh, chúng ta cùng nhau hầu hạ phu nhân, có bè có bạn."
Hai tên vừa nghe vậy, sung sướng vô cùng, thị vệ bên người phu nhân tất nhiên là khác xa so với đám binh quèn bọn chúng.
Giống như Ngự lâm quân vậy, bình thường ở Phù Vân đài chẳng khác nào một chức quan nhỏ.
Chuyện tốt như vậy, nào có chuyện không đồng ý?
Bạc Dã Cảnh Hành liếc mắt sang Giang Thanh Lưu, rồi lập tức bước tới bên người tên lính canh cáp treo, tay móc móc trong ngực áo, lấy ra một miếng lệnh bài vàng: "Phu nhân có lệnh, chúng ta cần đi gấp báo tin."
Giang Thanh Lưu cảm thấy câm lặng _ lệnh bài đó là của Phạm Tố Tố, vừa nãy Bạc Dã Cảnh Hành ôm nàng ta, còn tiện tay sờ soạng cuỗm béng miếng lệnh bài.
Lúc này nàng cầm miếng lệnh bài oang oang ra lệnh: "Mau đưa chúng ta lên, chậm trễ thì các ngươi không chịu trách nhiệm nổi đâu."
Sau đó Giang Thanh Lưu, Tề Đại, kèm thêm cả hai vị "huynh đệ" vừa quen đều đứng dậy đi lên.
Tên canh cáp treo nhìn qua số lượng binh sĩ, ban nãy nói là gian tế có bốn người, một tên mắt mù.
Bây giờ ở đây có năm người, ai ai cũng to cao khỏe mạnh, tai thính mắt tinh, chắc không phải gian tế đâu hihi.
Gã lập tức chuẩn bị một cáp treo riêng, còn cung kính cúi chào Bạc Dã Cảnh Hành: "Mời đại nhân."
Cáp treo đi rất nhanh, gió hai bên như rít gào, hai tên thủ vệ tưởng như vừa bắt được mỏ vàng nên vô cùng lấy lòng ba người, Giang Thanh Lưu và Tề Đại chỉ ngậm miệng im thít.
Ba người bọn họ kinh nghiệm đã nhiều, bốc phét cũng bài bản, khiến hai tên thủ vệ tin sái cổ.
Qua chừng nửa canh giờ, cáp treo cuối cùng cũng không tăng nữa, trượt sang bên trái, rồi ngừng lại.
Có mấy tên lính đi đến mở cửa cáp treo, năm người lần lượt bước ra.
Phù Vân đài người đông như kiến, thủ vệ đương nhiên không thể nhớ rõ mặt từng người được, nhưng dù sao cũng ấn tượng mang máng.
Lúc này, tuy ba người Bạc Dã Cảnh Hành là lạ mặt nhưng hai tên bên cạnh thì chắc mười phần là phe mình rồi.
Vậy nên chúng chẳng nghi ngờ nhiều, để năm người đi vào.
Qua khỏi cổng vào, ba người Bạc Dã Cảnh Hành liền lộ sơ hở - không ai quen đường ở Phù Vân đài cả.
Phù Vân đài đâm giữa tầng mây, quả thật có thể với tay bắt sao.
Xung quanh là mây mù dày đặc, như tiên cung trên trời vậy.
Bạc Dã Cảnh Hành và Giang Thanh Lưu thoáng nhìn nhau, sự nguy nga của tòa kiến trúc này, thực sự vượt quá tầm tưởng tượng của người thường.
Mà càng khó tin được là, giữa lúc chiến sự Nam Bắc không ngừng nghỉ, man di nhiều lần cho quân quấy nhiễu.
Lão tướng quân Tô Ngư Tiều hơn sáu chục tuối còn phải xông qua tiền tuyến.
Triều đình luôn khan hiếm quân lương, tình thế nước sôi lửa bỏng, mà vẫn có thể ở đây xây nên một tòa Phù Vân đài nguy nga đồ sộ đến vậy.
Bạc Dã Cảnh Hành và Giang Thanh Lưu nhìn xung quanh, chỉ thấy thềm đi như trải bạch ngọc, sương khói tản mạn quanh quanh, cổng lớn cao chót vót.
Trước cổng có hai tên lính gác mặc áo giáp vàng óng, sang trọng oai nghiêm.
Bạc Dã Cảnh Hành và Giang Thanh Lưu tiến lại gần cánh cổng, hai tên lính gác lập tức quát: "Kẻ nào?"
Bạc Dã Cảnh Hành biết phen này khó mà gạt được - hai tên lính gác ở đây há có thể không biết mặt thị vệ của Phạm Tố Tố chứ? Nàng không chút do dự, lập tức cùng Giang Thanh Lưu và Tề Đại tuốt kiếm, đầu tiên giải quyết trước hai tên thủ vệ đi cùng.
Hai tên lính giáp vàng nhìn thấy vậy, hét lớn xông đến.
Nhưng Bạc Dã Cảnh Hành, Giang Thanh Lưu và Tề Đại liên thủ, hai tên lính sao có thể là đối thủ.
Nhát mắt đã bỏ mạng dưới lưỡi kiếm.
Đề phòng bị phát hiện, Bạc Dã Cảnh Hành đem thi thể hai tên lính dựng dựa vào cánh cổng, nếu không lại gần nhìn kỹ, người đi qua chỉ nghĩ bọn chúng làm biếng nên ngủ gật thôi.
Giang Thanh Lưu và Tề Đại có vẻ như không yên tâm lắm: "Chúng ta ..
cứ giết một đường đến trước mặt Vệ Kiêu sao? Nếu lúc đó chạm mặt thủ vệ của Vệ Kiêu, phía sau còn có binh sĩ ập tới, hai mặt thụ địch e khó mà đánh lâu."
Bạc Dã Cảnh Hành gật đầu: "Đúng vậy, thế nên trước hết phải chặn đường binh sĩ đi lên."
Hai người còn chưa kịp phản ứng đã thấy nàng thẳng tiến phòng điều khiển của cáp treo.
Hai mươi cáp treo bên dưới đã nhét đầy binh sĩ, lúc này đang lơ lửng giữa không trung.
Bên ngoài phòng điều khiển tất nhiên có lính gác, có điều chỉ là một tiểu đội mười lăm binh sĩ, Bạc Dã Cảnh Hành cười híp mắt đi tới, bọn chúng không ai nghi ngờ gì.
Tên cầm đầu còn hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Bạc Dã Cảnh Hành không nói một lời, tơ đao vụt ra, hồng quang xoẹt phát, bốn tên binh sĩ chết ngay tại chỗ! Giang Thanh Lưu và Tề Đại cũng không do dự, bên ngoài Phù Vân Đài lập tức biến thành một mảng nhuốm máu.
Điều khiển cáp treo có tổng cộng bốn mươi tên, tuy nhiều nhưng lúc này chúng đang mải điều khiển, hai tay không rảnh rỗi.
Vừa gặp biến cố, nhất thời cả đám luống cuống.
Bạc Dã Cảnh Hành và Giang Thanh Lưu không chút trở ngại đã tiến vào bên trong.
Gian phòng điều khiển này khoảng chừng hai mươi trượng, xích sắt và ròng rọc của cáp treo đều ở nơi này, từng bộ phận máy móc tinh xảo vô cùng.
Những tên điều khiển cáp treo phải liên tục tra dầu để ròng rọc hoạt động, còn phải chú ý dây cáp của mỗi cáp treo xem có bị hư mòn hay không.
Nếu không ổn thì phải thay ngay.
Cáp treo lên đến nên thì phải cho dừng lại, để binh sĩ đi xuống.
Bạc Dã Cảnh Hành vừa tiến vào, ngay lập tức động thủ tính chặt đứt dây cáp treo _ một khi dây cáp đứt, sáu trăm tên lính bên dưới sẽ rơi chết bét xác không nghi ngờ.
Giang Thanh Lưu đột ngột cản nàng: "Bạc Dã Cảnh Hành, nếu ngươi còn muốn ta đồng tâm hiệp lực với ngươi đối phó Vệ Kiêu, ngươi phải nghe ta một câu đã!"
Bạc Dã Cảnh Hành ngừng lại, hắn mới nói tiếp: "Chúng ta ngừng ròng rọc lại, để bọn chúng mắc kẹt giữa không trung là được..
Ứng Tuyết và Khinh Y đã liên hệ với các đồng đạo xung quanh, lập tức sẽ tiếp ứng ngay thôi.
Một khi chúng ta đánh hạ được Âm Dương đạo, đám người này cũng không còn uy hiếp gì nữa.
Bọn họ cũng có phụ mẫu thê nhi, sao ngươi có thể tùy ý mà lạm sát?"
Bạc Dã Cảnh Hành dĩ nhiên không đồng tình: "Dù chúng ta có cho ngừng ròng rọc lại cũng không thể ở đây canh giữ.
Một khi có binh sĩ kéo tới, chúng có thể lập tức đuổi lên."
Giang Thanh Lưu vẫn kiên quyết: "Nếu ngươi không đồng ý, ta thà để thoát Vệ Kiêu."
Bạc Dã Cảnh Hành bật cười: "Vậy ngươi làm đi, cho ngừng hết tất cả cáp treo đi."
Giang Thanh Lưu lúc này mới tiến lại gần, cùng Tề Đại tìm cơ quan điều khiển, đình chỉ ròng rọc lại.
Cáp treo tức thì đứng im, đám lính bên dưới lập tức nhận ra bất ổn.
Tiếc rằng cách một tầng không, không nghe thấy sự nháo nhác bên dưới.
Ba người Bạc Dã Cảnh Hành đều biết, kể từ giờ phút này, toàn bộ Âm Dương đạo sẽ biết được chuyện gì đang xảy ra.
Một giây thôi cũng không thể chậm trễ, ba người bằng tốc độ nhanh nhất, cho ngừng toàn bộ cáp treo lại.
Giữa không trung vang lên những tiếng la hét của những tên binh sĩ bị mắc kẹt.
Bạc Dã Cảnh Hành và Giang Thanh Lưu chẳng màng để ý, ba người lập tức phi người hướng đến cánh cửa đồ sộ điêu khắc long phượng kia..