Nợ Hồng Trần

Đặt nàng bên cạnh bờ hồ, hắn khẽ nói một tiếng đắc tội rồi cởi áo giúp nàng ra, dùng máu vẽ một trận pháp xung quanh nàng, do mất máu quá nhiều nên khuôn mặt Tiêu Vân có chút trắng bệch.

Hắn cởi áo ngoài nàng chỉ còn cái yếm, để nàng ngồi vững trong trận pháp, hắn bắt đầu niệm khẩu quyết khởi động trận pháp hoán huyết, sau một nén hương Tiêu Vân bỗng phun ra một ngụm huyết.

" Tại sao lại không thi trận được, rốt cuộc sai sót ở đâu chứ? "

Tư Lạc ngồi trong trận pháp lúc này bỗng nhiên cơ thể co giật lợi hại, Tiêu Vân đỡ nàng liền cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nàng khác thường, lúc thì nóng đến phỏng tay lúc thì lại lạnh đến làm tay hắn xuất hiện một tầng sương trắng.

Hắn khẽ lay lay nàng:

" Tư Lạc, Tư Lạc, sư muội mau dậy đi".

Tư Lạc mở mắt ra, đôi mắt nàng đã thay đổi màu sắc, con ngươi bên phải đỏ như có một ngọn lửa nổi lên, còn bên trái thì một màu xanh lam nhìn vào mà rét buốt. Nàng nhào vào ngực hắn, thấy hắn muốn đẩy nàng liền nắm tay hắn lại.

" Tiêu Vân, huynh nghe ta nói, ta sắp không còn thời gian rồi".


" Muội sẽ không sao đâu".

" Đừng nói nữa, huynh nghe ta nói đã".

Tiêu Vân bỗng cảm thấy một nỗi bất lực dâng lên tràn ngập cả tim hắn, cơ thể người trong lòng vẫn thay đổi khác thường, nhưng nhịp tim nàng lại chậm rãi chậm lại, đều này nghĩa là gì sao hắn lại không hiểu chứ.

" Ta nói muội sẽ không sao đâu, có ta ở đây".

Giọng hắn khẽ run rẩy, hắn cố gắng truyền chân khí cho nàng nhưng chân khí truyền vào như động không đáy, không bao giờ đủ.

" Tiêu Vân, thực ra muội rất là thích huynh, rất thích rất thích. Muội còn nhớ năm đó muội vừa đến Tiêu Sơn bái sư, huynh đã đứng trước núi đón muội đến, nụ cười của huynh lúc đó ngọt ngào biết mấy, dịu dàng biết mấy, lần đầu tiên ta biết thì ra vẫn còn có người có thể dịu dàng đến mức này, vì một khoảng khắc đó ta đã chờ đợi 30 năm".

" Ta xin lỗi,..ta..".

Nàng cắt ngang lời hắn.

" Huynh đừng xin lỗi, để ta nói hết. Ta biết trong lòng huynh không có ta, người huynh yêu là người kia đúng không? Ta biết đều đó, chắc huynh cũng không ngờ ta lại biết huynh yêu sư phụ mình, ta không thể chấp nhận được, nhìn huynh ngày ngày nhìn sư phụ với ánh mắt quyến luyến trái tim ta như bị cứa ra, lúc sư phụ trúng hàn độc, ta nhìn huynh hèn mọn quỳ dưới chân người cầu người có thể dùng máu của huynh giải độc lúc đó ta như bị người chặt ra nghìn khúc, nhưng ta không muốn huynh chết, vì thế nhân lúc huynh bị sư phụ đuổi đi ta đã đến, Mạc gia ta có một bí thuật gọi là tế máu, ta dùng máu của ta đổi lấy máu của người, lúc đó người hôn mê bất tỉnh không biết chuyện gì hết, may là phụ thân ta đến kịp, dùng bảo vật trấn môn Xích Diễm châu nhặt lại một mạng của ta, lúc đó ta cũng theo người về Lạc Nhạn môn".

Ánh mắt của Tiêu Vân như trợn trừng ra, hắn không thể tin được nhìn tiểu sư muội của hắn, hắn vốn nghĩ tình cảm này chỉ là một chấp niệm của nàng, hắn vĩnh viễn không ngờ tới tình cảm nàng đối với hắn lại sâu đến thế, không màng tất cả.

" Nàng... sao nàng lại...".

" Sao lại có thể hi sinh nhiều như thế sao, haha ta cũng không tin được, ta cũng cảm thấy ta như một ngốc tử, nhưng yêu không phải là chiếm lấy mà là thành toàn cho người. Xích Diễm châu vốn chỉ là để trấn áp Hàn độc trong cơ thể ta chứ không phải là hóa giải nó, nay độc Hỏa Diêm lại nằm trong cơ thể ta, hàn nhiệt đối kháng, ta đoán ta sẽ nổ tung mà chết, ta vốn nghĩ cái chết nhẹ tựa lông hồng, nhưng đến bây giờ ta lại bỗng dưng không muốn chết, nhìn sự dịu dàng trong chốc lát của chàng ta lại tham lam muốn giữ lấy".

Nước mắt nam nhi không dễ thấy, nhưng hiện giờ Tiêu Vân thượng tiên đứng đầu tiên giới lại từng giọt từng giọt rơi trên khuôn mặt của Tư Lạc, hắn hối hận rồi, trái tim hắn như bị người ta dùng dao đâm vào từng miếng từng miếng cắt ra. Tại sao lúc trước hắn không để ý đến nàng nhiều hơn, tại sao người hắn yêu ban đầu không phải là nàng, tại sao hắn không nhận ra tình cảm của hắn sớm hơn, nhìn nàng hoi hóp trong lòng hắn mới phát hiện thực ra tình cảm dành cho sư phụ của hắn đã tan biến mất rồi, trong đầu chỉ còn những hình ảnh của nàng lúc bé theo hắn gọi tiếng "nhị sư huynh", lúc ánh mắt nàng lạnh lùng mà bình tĩnh nhưng khi nhìn thấy hắn lại trở nên dịu dàng, nhớ nụ cười ngọt ngào của nàng âm thầm nở khi thấy hắn,...thì ra...thì ra... hắn lại chú ý đến nàng nhiều như thế... hắn vốn không còn yêu người kia nữa rồi.

" Tư Lạc Tư Lạc, nàng đừng ngủ được không, đừng ngủ nữa mà, nàng muốn gì ta cũng cho nàng, cái mạng này ta cũng cho nàng mà".


Tư Lạc chỉ cười.

" Sư huynh ngốc, ta cần mạng huynh để làm gì cơ chứ, nếu ta đi rồi, huynh hãy thay ta sắp xếp cho Lạc Nhạn môn, chức trưởng môn hãy truyền cho tiểu thúc của ta, và... nói cho đại sư huynh giúp ta, ta phụ huynh ấy".

Tư Lạc như nhớ lại những ngày còn bé, nàng theo các sư huynh chạy khắp nơi trên núi, nàng nghịch ngợm lên trên cây cao hái hoa đào, nhưng không ngờ lại bị ngã, nhưng lúc ấy lại không ngã xuống đất mà ngã vào lòng nhị sư huynh đang đọc sách dưới thân cây, huynh ấy nhìn nàng cười mắng " nha đầu ngốc", sư huynh này, ta đúng là thật ngốc mà.

Hơi thở của Tư Lạc chậm dần chậm dần rồi biến mất. Tiêu Vân ôm thân xác Tư Lạc bi thương đến cực độ thét một tiếng đến cả yêu giới phía đông xa xôi cũng bỗng nhiên giật mình, giữa trán hắn xuất hiện một ấn kí màu đen, là ma ấn, hắn bi thương đến cực độ đến nổi... đọa ma rồi.

--------------------------

Từ sau khi Tiêu Vân thượng tiên đọa ma, ngày ngày ngồi trên đỉnh núi thẩn thờ, cả Tiên giới như rắn mất đầu, yêu giới đánh đâu thắng đó, nhưng đều kì lạ là không thấy yêu vương Thương Sát Ly ra mặt, cả yêu giới đều do 3 vị trưởng lão quản lí.

Hôm nay Tiêu Vân vẫn ngồi trên núi, nhìn cây đào đang nở nhớ lại hình ảnh của Tư Lạc, một người tiến vào.

" Sư huynh, huynh như thế là cho ai xem, tiểu sư muội đi rồi, huynh như thế này muội ấy sẽ vui sao? ".

Tiêu Vân vẫn im lặng, thấy không được trả lời Lãm Nhất Nhân tiếp tục nói:

" Hôm qua yêu giới hạ chiến thư hôm nay sẽ tiêu diệt Lạc Nhạn môn và Tiêu sơn trả thù cho Hỏa yêu, tiên giới chúng ta đã quá suy yếu, sợ là đỡ không nổi lần tấn công này".


" Ngươi nói.. chúng tấn công Lạc Nhạn môn?".

Có lẽ là do lâu quá không nói chuyện, giọng nói của Tiêu Vân có chút khàn khàn.

" Đúng vậy, chúng muốn trả thù".

" Trả thù sao? "

Bỗng nhiên hắn đứng dậy cười một tràng.

" Hay cho lúc yêu vật đó, ta còn chưa tìm chúng trả thù, chúng lại muốn đi trả thù, Lạc Nhạn môn là nhà của nàng, ta không thể để chúng bị hủy được, ngươi nói chúng tấn công lúc nào? ".

" Giờ Ngọ hôm nay".

Lãm Nhất Nhân vừa nói xong chỉ cảm thấy một cơn gió thổi qua, trước mắt không một bóng người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận