Được Ngọc Dao đồng ý, Mặc Tử Lâm nhanh chóng khom người bỗng cô lên, tiến về phía chiếc giường kia rồi đặt cô nằm xuống một cách nhẹ nhàng.
Một ánh mắt say đắm, cùng với nụ hôn dịu dàng ấm áp từ đôi môi anh chuyển đến.
Ngọc Dao có chút căng thẳng, miệng cứ cứng đờ không chịu mở, anh có chút khó chịu, mở mắt nhìn cô mà dụ dỗ.
" Ngoan, mở miệng ra."
Ngọc Dao nghe lời khẽ mở, thì ngay lập tức anh như một con sói đói, tấn công luồn lách mọi nơi trong khoang miệng cô.
Bàn tay hư hỏng từ khi nào đã giúp cô cởi bỏ mọi chướng ngại trên người.
Anh nhổm người cởi áo để lộ cơ thể rắn chắc tám múi, cô ngượng ngùng, khúm mún.
Thấy cô đỏ mặt, anh lại trêu ghẹo.
" Sao lại đỏ mặt rồi, có muốn sờ không?"
" Không...không."
Mặc Tử Lâm không nghe, anh cầm tay cô đặt xuống dưới, cái thứ đang căng phồng kia, chợt cô giật mình vội rút tay lại, đỏ mặt như trái cà chua.
" Sao vậy? Không thích à?"
" Mặc Tử Lâm, anh muốn thì nhanh lên, đừng chọc tôi nữa."
" Được." Anh khẽ cười đáp lại.
Anh cởi hết đồ, hai cơ thể không một mảnh vải che thân đang ân ái trên giường, tiếng chuông nhỏ lại khẽ rung kêu khi cô muốn nhón chân lên.
Hơi thở hổn hển của cả hai hoà vào nhau, càng làm tăng nhiệt độ cơ thể lên, càng k.ích thích d.ục vọng trong người anh.
Biểu cảm h.ưng phấn mê ly trên gương mặt cô, khiến anh như bị cuốn vào trong cơ mê.
Chìm đắm vào sắc d.ục mà chửi thề.
" Chết tiệt."
Rồi vẫn thói quen cũ, há miệng mà cắn vào ngực Ngọc Dao.
Trong giây lát, anh không kiềm chế được mà lập tức lấy ra cái thứ cứng rắn kia, mà khẽ chạm vào miệng cửa.
Ngọc Dao chợt sợ hãi, tuy đây không phải là lần đâu nhưng vẫn còn chút hoảng loạn căng thẳng trong lòng.
Anh ngậm lấy vàng tai cô trầm giọng.
" Thả lỏng ra, đừng sợ."
Rồi từ từ tiến vào trong để cô thích nghi.
Cảm giác anh đưa vào đi tới đâu cô đều cảm nhận được tới đó, cho đến khi vào sâu hẳn, bụng dưới phình lên đầy khó chịu.
Anh khẽ sờ vào vuốt ve cái bụng ấy mà nhoẻn cười " Tới rồi."
Khoé mắt cô chảy ra giọt lệ, hai tay siết chặt ga giường đến mức nhăn nhúm.
Anh tiếp tục hôn lên cổ cô giúp cô có thể tìm được sự khoá.i cảm khi làm chuyện này.
Anh bắt đầu di chuyển nhẹ nhàng, cô liền phản ứng, vòng eo hơi cong lên, hai chân cũng co theo run rẩy.
" Đừng...đừng di chuyển."
" Sẽ ổn thôi! Thả lỏng chút đi, đừng ngậm chặt như vậy."
" Ah!..."
Cô vừa khẽ r.ên, anh lập tức như bị thúc đẩy mà chuyển động nhanh hơn.
Ánh mắt mê ly như hút hồn kia của cô càng làm anh không thể tự chủ bản thân, mà mạnh mẽ chiếm đoạt cô, muốn ăn sạch cô ngay lúc này.
Tiếng thở dồn dập của người đàn ông vang lên trong khắp căn phòng, giọng của người con gái ngọt ngào đầy mê hoặc, nhìn cô bây giờ thật xinh đẹp như một con vĩ hồ hoá thành đang quyến rũ anh.
" Tử Lâm, anh nhẹ thôi...hức...tôi sắp không chịu được rồi."
" Ngoan, ráng một chút nữa thôi.
Tôi không để cô chịu thiệt đâu."
Anh ôm chặt lấy người cô, dường như không thể dừng lại, sự cuồng bạo ngày càng tăng lên.
Tiếng chuông dưới cổ chân không ngừng vang lên mạnh mẽ, đôi chân thon dài run rẩy trên ga giường.
Từng giọt mồ hôi khẽ lăn trên người anh, càng lúc càng đúc thúc mạnh mẽ pha lẫn sự t.hoả mãn trên gương mặt.
Cuối cùng anh cũng đã giải phóng toàn bộ, những gì cần thiết vào bên Ngọc Dao.
Cơ thể cô gái nhỏ mền nhũn, toàn những vết ân ái, bị anh vắt kiệt sức mà ngất lịm.
Anh ôm cô một lúc, thở hổn hển rồi mới chịu buông cô ra, giọng nói của anh cất lên giống như của một kẻ có chiếm hữu cao.
" Thật muốn giam cô lại mãi mãi."
Ngay ngày hôm đó, anh đã giữ lời hứa thả cho mẹ cô đi.
Nhưng điều mà cô không ngờ tới là anh vẫn cho người theo dõi mẹ cô 24/24.
Thảo Nhi biết kế hoạch thất bại, ả ta vẫn mặt dày ở lại, tìm cơ hội mà triệt để Ngọc Dao.
Từ đó trở đi, Mặc Tử Lâm cũng bắt đầu quan tâm Ngọc Dao nhiều hơn.
Dường như anh sắp quên mất rằng cô chính là con gái của kẻ thù mà đã đem lòng yêu cô từ khi nào.
Hôm đó, Ngọc Dao đang ở dưới bếp thì Mặc Tử Lâm đi vào ôm lấy eo cô từ phía sau.
" Làm gì đấy?"
" Tôi làm đồ ăn."
" Sao không nói với người làm?"
" Tôi ăn không quen."
" Thích xuống bếp như vậy thì cô đảm nhiệm vị trí đầu bếp này đi, dù gì tôi cũng không muốn nuôi một kẻ không có tác dụng như cô."
" Anh nói thật sao?"
" Chỉ cần không bỏ độc vào thức ăn thôi."
" Tôi sẽ không làm thế đâu, đồ ăn là một thứ thiêng liêng tôi không thể làm ô uế nó bằng thuốc độc đâu."
" Vậy thì làm cơm chiên cho tôi đi.
Tôi đói rồi."
" Anh ra kia ngồi đợi, tôi sẽ làm cho anh."
" Được."
" Ông chủ." Một tên đàn em đột nhiên xông vào hớt hải gọi anh.
Anh nhíu mày liếc mắt nhìn.
Tên kia thấy vậy biết điều liền nói nhanh " Ông chủ mau ra xem đi, chúng ta gặp phải cao thủ rồi.
Nếu ông chủ không ra thì sòng bài của chúng ta bị tên đó ăn sạch mất."
Đôi lông mày của anh càng cau có lên.
" Là kẻ nào dám ngông cuồng ở địa bàn ta."
" Ông chủ cứ ra mà xem.
Mọi người sắp không trụ nổi nữa rồi."
" Đưa tao ra đấy."
Anh vừa đứng lên, định rời đi theo tên đàn em nhưng chợt khựng lại liếc nhìn qua cô.
" Tiểu Dao Dao, em qua đây."
Nghe thấy anh gọi "Tiểu Dao Dao" thì có chút giật mình, quay lại khó hiểu ấp úng.
" Anh gọi tôi làm gì?"
" Đi theo tôi tới sòng bài, tôi muốn em học vài thứ."
" Nhưng tôi đang nấu."
" Lát nấu tiếp, mau qua đây."
Ngọc Dao khẽ gật đầu, quay lại tắt bếp rồi bước về phía anh.
Cô rất nghe lời, ngoan tới mức càng làm anh mê mẩn cô một cách lạ thường.
Khoé miệng khẽ cười, thầm nghĩ " Mèo hoang nay đã thành mèo ngoan rồi."
Anh cầm lấy cổ tay cô, dẫn cô bước theo sau.
Đi ngang qua phòng Thảo Nhi.
Ả ta nhìn thấy thì đay nghiến, ánh mắt đầy sát khí như muốn lao đến xé xác cô ngay lập tức " Âm Ngọc Dao, con tiện nhân âm hồn bất tán."
Đi vào sòng bài, đây là lần thứ hai cô đặt chân tới nơi đây, vẫn y nguyên như cũ không có gì thay đổi, vẫn sang trọng và đông nghẹt người.
Nhưng tụ tập nhiều nhất vẫn là cái bàn ở giữa kia.
" Tài! Tài ! Tài!"
Tiếng mọi người hô to.
Người bồi bàn mở ra.
Quả nhiên là Tài, mọi người đứng xem thì ồ lên đầy thán phục.
Người thanh niên tầm 23 tuổi kia vẻ mặt đắc ý, khinh thường.
" Chỉ có mấy cái mánh khoé dỏm này mà muốn mở sòng bài lớn sao? "
Người bồi bàn lo lắng, vẻ mặt căng thẳng không biết phải làm sao, thì ngay lúc này Mặc Tử Lâm lên tiếng đầy thách thức.
" Dám mở sòng bài lớn thì mánh khoé sẽ không nhỏ, có dám chơi với tôi không?"
Những người làm thấy anh thì vui mừng, cuối cùng cũng thoát nạn.
Cờ bạc đối với anh là phù phiến, cũng rất muốn xem tên kia tài giỏi tới đâu..