Ngọc Dao khẽ cười nhạt thành tiếng " Đúng! Tôi không có quyền quản.
Cũng không có quyền xen vào cuộc sống của anh."
Mặc Tử Lâm không đáp, cứ đưa ánh mắt chưa đựng nhiều tâm tư, ngồi nhìn Ngọc Dao không rời, im lặng một lúc rồi nói:
" Lại gần đây."
Ngọc Dao không nghe, lập tức bước lùi ra sau.
Anh cau mày trước thái độ từ chối của cô " Như vậy là có ý gì?"
Ngọc Dao không trả lời, mà chuyển qua chủ đề khác " Cô ấy đang ở đâu? Anh đã làm gì cô ấy rồi?"
" Đến giờ này vẫn còn quan tâm đến ả ta? Não em bị úng nước rồi đúng không?" Giọng anh gằn lên đầy giận dữ.
" Anh thật sự quá ích kỷ..."
" Người ích kỷ là em đấy.
Âm Ngọc Dao." Anh tức giận lớn giọng cắt ngang lời của cô, đứng dậy đi về phía cô đang đứng, vừa đi vừa nói:
" Em quên con chúng ta chết thế nào rồi sao? Em cầu xin cho kẻ thù? Thử hỏi đứa con chết oan của chúng ta có thể yên nghỉ không? Em biết loại người ả ta đáng chết như thế nào không?"
Ngọc Dao sợ hãi trong lòng, nhưng vẫn tỏ ra bình tĩnh mà đối đáp với cơn giận dữ của người đàn ông trước mặt " Nhưng cũng không thể ép giết một đứa nhỏ để thế tội, chúng ta cũng có thể bắt cô ấy bù đắp, có rất nhiều cách giải quyết.
Tại sao cứ phải động đến là giết người?"1
" Được! Em thử nói tôi nghe, cái cách mà em muốn giải quyết là gì?"
Bị Tử Lâm ép đến bức tường không còn đường lui, Ngọc Dao chỉ còn cách đối diện mà trả lời " Mang thai đứa nhỏ khác."
Tử Lâm bỗng bật cười thành tiếng, nhưng lại pha chút buồn bã " Haha...!Mang thai sao? Em nói dễ nghe nhỉ? Chính em còn muốn uống thuốc tránh thai, vậy mà nói sẽ mang thai đứa khác ư?"
" Là lỗi của tôi, là tôi sai, tôi chấp nhận.
Nhưng chính bản thân anh không muốn thì đúng hơn.
Tôi cho anh một cơ hội chỉ cần tha cho đứa nhỏ ấy, anh cũng không cần."
Mặc Tử Lâm im lặng, không gian bỗng trở nên yên tĩnh.
Ai cũng sai vì cái cố chấp của mỗi người, mỗi quan điểm, đến cuối cùng là mang theo trái tim nặng trĩu, buông lời làm tổn thương đối phương.1
Hụt hững khi nhận ra, cả thế giới này, giữa biển trời mênh mông vẫn không thể tìm ra được một người hiểu mình.
Đến bản thân mình còn không hiểu, thì lấy tư cách gì? hi vọng gì khiến đối phương hiểu mình?
" Em nghe rõ đây.
Không cần biết xảy ra bất cứ truyện gì.
Em bây giờ đã vợ của tôi, thì nên làm tròn trách nhiệm của một người vợ, chú ý mọi hành vi của mình, đừng bôi tro trát trấu vào mặt Mặc Tử Lâm này."
Ngọc Dao cười nhàn nhạt, giọng nhỏ đi " Vợ sao?" Lòng cô đau nhói, phát ra từng âm thanh trong lòng " Có người chồng nào dứt khoát bóp còi, nổ súng muốn giết vợ mình không?"
" Lão đại! Không hay rồi.
Sòng bài của chúng ta bị bọn chó săn FBI tới điều tra."
Bỗng giọng nói hớt hải của một tên đàn em chạy tới, đã cắt ngang cuộc trò truyện của hai người.
Nghe tin tức, gương mặt Tử Lâm tối sầm lại, cười giễu cợt.
" Không ngờ lão ta cũng hành động nhanh thật đấy."
Anh liếc nhìn cô nhỏ giọng dặn dò " Ở yên trong phòng, chờ tôi quay về." Rồi bước đi ra ngoài.
Ánh mắt của Ngọc Dao vẫn hướng về Tử Lâm, nhưng đó không phải là yêu, mà là sự thất vọng.
" Tử Lâm, đến khi nào anh mới thay đổi? Anh nói sẽ không làm em đau nữa, đến khi nào anh mới làm được?" Trong lòng lại thầm than khóc.
Việc Tử Lâm giết đứa nhỏ trong bụng Thảo Nhi, đương nhiên điều này sẽ khiến hai nhà trở nên bất đồng.
Sự hậu thuẫn của ông Trình không còn, thay vào đó là màn trả thù không đáng có.
Rầm.
Mặc Tử Lâm rời đi chưa bao lâu, bất chợt một âm thanh như tiếng đánh nhau vang lên ở nhà chính, cùng với giọng nói đầy hung hã đến rợn người.
" Đứa nào là Âm Ngọc Dao."
Nghe thấy có người gọi tên mình, Ngọc Dao chưng hửng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tò mò mà muốn đi ra xem là ai đang muốn tìm mình.
Vừa ra đến nơi, Ngọc Dao kinh ngạc trước khí thế của một người đàn ông trung niên, bên cạnh còn có rất nhiều đàn em, ai cũng dữ tợn mang hung khí theo sau.
Trong đó có Thảo Nhi, ả nhìn thấy cô thì lập tức chỉ tay về phía cô, uất ức nói.
" Ba! Là nó.
Nó là Âm Ngọc Dao, chính là nó đã xúi dục Tử Lâm hại chết con của con." Rồi bật khóc giống như một người đáng thương mất con.
Ngọc Dao ngơ ngác đến bất động, rõ ràng là cô cầu xin cho Thảo Nhi, nhưng tại sao lại trở thành kẻ xúi giục rồi?1
Ông Trình nhìn theo hướng tay con gái chỉ, thấy Ngọc Dao, ông Trình cất tiếng đầy giận dữ " Là mày đã hại chết cháu của tao."
Ngọc Dao vội thanh minh " Tôi không có."
" Nó nói dối đấy ba, chính nó.
Hung thủ chính là nó.
Ba ơi! ba nhất định phải đòi lại công bằng cho cháu của ba."
Thảo Nhi càng trở nên kích động, diễn xuất của ả thật đúng là quá xuất sắc, nghề diễn viên quả là đã bỏ lỡ một nhân tài như ả ta rồi.
" Người đâu, lôi nó đến đây cho tao."
Ông Trình đanh giọng ra lệnh, đám người của ông ta lần lượt tiến đến, nhưng lại bị đàn em của Tử Lâm đứng chắn trước mặt Ngọc Dao ngăn lại.
" Đây là địa bàn của Lão đại chúng tôi, vẫn mong ông Trình chú ý hành động, người của lão đại hãy chờ lão đại về rồi tính tiếp.
Cô gái này còn là phu nhân..."
Roẹt.
Một đường chém đẫm máu.
Tên đàn em của Tử Lâm đang che chắn cho Ngọc Dao, còn chưa kịp nói xong thì đã bị ông Trình chém thẳng một đường giữa người, máu phun ra.
Cảnh tượng kinh hãi lại giống với cái chết của em trai, hai chân run rẩy như sắp không trụ được nữa.
.
ngôn tình ngược
Gương mặt ông Trình không chút biến sắc, giết người không chút biểu cảm giống với Tử Lâm.
Tất cả những kẻ này đều không coi mạng người ra gì sao?
Ông Trình lạnh giọng nói:
" Một tên cấp thấp, mà cũng xứng ngang hàng để nói chuyện với tao sao?"
Những người còn lại bị doạ cho sợ hãi mà lùi lại.
Đây là địa bàn của Mặc Tử Lâm, vậy mà dám ra tay giết người của anh ngay trên mảnh đất này.
Không biết do sự trùng hợp hay có tính toán, mà cả những người tài giỏi đều đi theo Tử Lâm tới sòng bài để đón tiếp FBI.
Trong nhà bây giờ ngoài những người làm và vài tên trông coi thì làm được gì?
Ngọc Dao lập tức bị hai tên hung tợn ghì chặt lại, đưa tới trước mặt ông Trình.
" Ba! Giết nó đi, trả thù cho con của con.
huhu..." Thảo Nhi thút thít đến đáng thương, hai tay che mặt lại lau nước mắt, khoé miệng nhoẻn lên một nụ cười xấu xa.
" Tôi có lòng muốn giúp cô, tại sao lại vu oan cho tôi?"
" Mày còn cãi, nếu không phải do mày xúi giục thì tao đâu mất con? Là mày ghen tị với tao và Tử Lâm có con, bày mưu hại tao.
Không lẽ tự tay tao giết chính con ruột của mình sao?"
" Tôi không hại cô." Ngọc Dao lập tức phủ biện.
Nhưng không ai tin cô cả.
Ông Trình trừng mắt nhìn cô, đay nghiến.
" Mày giết cháu tao, thì tao sẽ lấy mạng của mạng."
Phập.
Không một chút do dự, dứt khoát Mlmột đường kiếm trong tay ông Trình xuyên qua bụng Ngọc Dao, máu bắt đầu túa ra nhuộm đỏ cái áo, trong miệng cảm giác có vị tanh tanh của mùi máu, nó như bị tác động mà trào ra ngoài thành dòng.
Cô kinh ngạc đến khiếp sợ, rốt cuộc bản thân đã làm sai điều gì? Ông trời lại bất công với cô như vậy?1
Thảo Nhi đứng nhìn bên cạnh, miệng đang khóc nhưng sao ánh mắt lại như đang cười đầy đắc ý.
Ông Trình rút kiếm ra, khiến máu càng chảy ra nhanh hơn, cơ thể Ngọc Dao như một con búp bê gỗ, lập tức đổ oạch xuống đất, nằm bất động.
Dòng máu ấm nóng chảy ra loang lổ, thành một vũng bao quanh cô.
" Kết thúc rồi sao?" Sống mũi cay cay, khoé mắt chảy ra hàng lệ chua xót.
Còn chưa thể nhìn thấy ba mẹ, chưa báo hiếu được cho hai người.
Vậy là lại ra đi trước, người tóc bạc tiễn kẻ đầu xanh.
Điều mà cô tiếc nuối nhất vẫn là không thể sống một cuộc sống hạnh phúc, đơn giản như bao người..