" Tiểu Dao Dao!! Xin lỗi vì đã không bảo vệ tốt được cho em!"
Âm thanh dần nhỏ đi, rồi tắt lịm trong cổ họng.
Cạch.
Tiếng mở cửa vang lên, theo đó là tiếng bước chân "Lộp cộp" đi vào.
" Tử Lâm, ông ta đang ở khu đấu giá nô lệ." Cảnh Thiên nhỏ giọng lên tiếng.
Một tia ánh mắt sắc lạnh xoẹt qua.
Mặc Tử Lâm nhẹ nhàng đặt Ngọc Dao xuống giường, kéo mền lên che đi thân thể nhỏ nhắn chằng chịt những vết thương kia.
Không nói không rằng, nhìn cô với ánh mắt vừa thương, vừa hận.
Suốt thời gian ở bên cô, giường như anh đã quên mất chính cô là con gái của kẻ thù.
Nhớ lại những thời gian qua chưa một lần đối xử tốt với cô, anh cảm thấy ân hận trong lòng, nước mắt đã ngừng rơi, chen vào đó là những tia máu đỏ ngầu đầy hận thù.
" Đi đến nhà ông ta, lôi cổ Trình Thảo Nhi ra, trả lại gấp ngàn lần cho ả ta." rồi nhoẻn lên một nụ cười lạnh đến đáng sợ.
Lúc này, sau khi hai người vừa rời đi.
Tình hình Ngọc Dao bỗng xảy ra kỳ tích, hơi thở dần có trở lại nhưng đang rất yếu ớt.
Tại khi đấu giá nô lệ.
Ông Trình đang hả hê với những món hàng vô cùng ưng ý, mà không biết rằng Mặc Tử Lâm đem theo người, muốn giết toàn bộ người trong nhà của Ông Trình.
" Giết sạch, không để xổng bất kỳ ai."
Mặc Tử Lâm lạnh giọng ngồi vắt chéo chân, ung dung nhìn cảnh tưởng tàn khốc trước mắt không chút biểu cảm, máu me khắp nơi vô cùng tàn nhẫn, tiếng gào hét đến chói tai, nhưng đối với anh nó lại là một bản nhạc nghe rất vui tai.
" Lão đại! Không tìm thấy tiểu thư Thảo Nhi."
Anh cười lạnh " Chạy rồi sao?" liếc mắt nhìn những kẻ không thể phản kháng, chỉ có thể nằm chờ chết dưới đất " Giữ lại vài người, đừng giết hết.
Tao muốn cho ông ta biết cái giá dám động vào vợ của Mặc Tử Lâm này.
Một mạng đổi lấy của gia tộc."
" Vâng! Lão đại."
Reng reng.
Bất chợt điện thoại trong túi Tử Lâm vang lên, anh vốn không định nghe, nhưng người của đầu dây bên kia vẫn kiên trì gọi cho bằng được.
Anh bực tức bắt máy lên.
Còn chứ kịp nói gì, người bên kia giọng run run pha chút vui mừng đã lên tiếng trước.
" Ông chủ! Ông chủ mau về đi.
Phu nhân vẫn còn cứu được.
Đang đưa tới bệnh viện Xx."
Nghe tới đây, Tử Lâm lập tức cúp máy " Cảnh Thiên, mọi thứ ở đây giao lại cho cậu." Dặn xong, liền chạy đi khỏi đấy.
Lái xe đạp ga lao trực tiếp tới địa chỉ mà người kia vừa nói.
Sau vài phút, cuối cùng Tử Lâm cũng đến.
Hầu nữ thấy anh thì liền chạy tới " Ông chủ! Phu nhân đang được cấp cứu bên trong."
Anh không nói gì, đánh mắt nhìn vào phòng cấp cứu, tâm trạng lo lắng đến bồn chồn trong lòng, thấp thỏm đứng ngồi không yên.
Kiếm Hiệp Hay
Ting.
Vài tiếng chờ đợi, cuối cùng cấp cứu cũng xong.
Một bác sĩ trung tuổi, nhìn giống như một người ngoại lai, thở phào nhẹ nhõm đi ra.
" Ai là người nhà bệnh nhân."
Tử Lâm không nói, trực tiếp đi tới thẳng mặt bác sĩ,khí thế hổ báo lạnh lùng ấy khiến bác sĩ giật mình, còn tưởng côn đồ đến đòi nợ.
Nhưng bác sĩ cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh mà hỏi.
" Anh là người nhà cô ấy sao?"
" Phải."
" Qua cơn nguy kịch rồi, không sao nữa." Rồi nhướng mày quay qua trách móc.
" Tôi không hiểu các người đang nghĩ cái gì trong đầu luôn đấy, cô ấy bị thương nặng như vậy, còn không chịu đưa tới bệnh viện.
Chậm tý nữa là cứu không được rồi.
Còn đắp cái mền lên, muốn tiễn đưa người ta về sớm với tổ tiên như vậy sao? Cũng may có thuốc cầm máu, tôi mà không tới thì chết luôn rồi."
Nghe tới đây anh không nổi giận, ngược lại còn tỏ ra kinh ngạc.
Hoá ra bác sĩ này là do anh nhờ tên đàn em tìm về, đúng lúc xảy ra chuyện lớn thế này.
Đúng là trong rủi lại cái may.
Tử Lâm khẽ bật cười ngây dại quay đi, làm bác sĩ còn nghĩ anh bị vấn đề về thần kinh.
" Tiểu Dao Dao, cảm ơn em đã không bỏ anh.
Anh thề sẽ không làm em đau nữa."
Một tuần sau.
Ngồi trên chiếc giường nhỏ, đôi mắt trong veo thơ ngây đã không còn thay vào là một đôi mắt ảm đạm, cứ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Từ khi Ngọc Dao tỉnh lại, cô trở nên ít nói hơn, tính cách và cứ chỉ cứ như biến thành người khác vậy, lạnh lùng như không còn biết đến hai chữ tình cảm.
Khiến Mặc Tử Lâm, một con người tàn bạo như anh cũng thay đổi một cách kinh ngạc.
Vẫn như mọi ngày, Mặc Tử Lâm lại mua đồ ăn tới cho cô.
" Tiểu Dao Dao, anh vào nhá."
Mặc Tử Lâm thấp thỏm bên ngoài, cứ như một đứa con nít, anh bây giờ rất cưng chiều Ngọc Dao, vứt bỏ mọi khí chất đáng sợ trước mặt cô thay vào là một người chồng bám vợ.
Bởi anh rất sợ lại đánh mất cô một lần nữa.
Ngọc Dao lạnh giọng trả lời " vào đi."
Tử Lâm mở cửa đi vào, nhanh chóng lấy đồ ăn ra.
" Tiểu Dao Dao, em ăn cái này đi.
Canh cá, anh thấy người ta mua đông lắm.
Chắc chắn sẽ rất ngon."
" Anh đi cả 3 tiếng để mua cái này sao?"
Tử Lâm gật đầu lia lịa " Anh đứng xếp hàng, nhưng không mua được, người ta bảo hết rồi."
" Vậy cái này ở đâu ra?"
" Anh mua lại của người ta với giá 500 nghìn."
" Cái gì? 500 nghìn một bát canh?"
Ngọc Dao nghe mà sốc đến kinh ngạc
" Anh có bị sao không đấy? Bình thường có 20 nghìn thôi, anh mua tận 500 nghìn.
Vậy mà cũng mua?"
" Anh...!Anh thấy em dạo này khó ăn...nên..." Tử Lâm bỗng sụt dịt, khuôn mặt đáng thương của anh khiến cô không thể la mắng anh nữa.
Cô thở dài, nhỏ giọng " Thôi, bỏ đi."
Tử Lâm thay đổi nhanh chóng, mỉm cười tít mắt " Tiểu Dao Dao, anh đút cho em ăn."
Nhưng khi vừa mới đưa thìa canh lên gần miệng.
Ngọc Dao lập tức nhăn mày khó chịu, còn có cảm giác muốn nôn, lập tức quay đi.
" Tôi không ăn."
Tử Lâm im lặng, ánh mắt thoáng buồn.
Bát canh này anh vất vả mới mua được, nhưng cũng không trách móc cô.
Ngược lại nhỏ giọng dịu dàng.
" Không sao, anh gọt táo cho em nha!"
" Ừm!"
Tử Lâm tỉ mỉ từng chút một.
Ngồi nhìn anh đang chăm chú, trong lòng Ngọc Dao càng khó hiểu." Tại sao anh lại thay đổi như vậy? Tôi thật sự không quen."
" Tiểu Dao Dao, há miệng ra."
" Không, tôi tự ăn được, để đấy đi."
Gương mặt Tử Lâm bỗng ủ rũ, buồn bã mà tủi thân.
Thấy vậy Ngọc Dao lại có chút mềm lòng.
" Đút cho tôi đi.'
Tử Lâm lập tức thay đổi 180 độ, đưa miếng táo vào miệng Ngọc Dao, chăm chú quan sát cô.
" Có ngọt không?"
" Cũng tạm."
Nhìn cô ăn, trong lòng Tử Lâm lại dấy lên một nỗi niềm khó nói, anh tiến đến ngồi sát cô, nhỏ giọng.
" Sau này anh sẽ đối xử tốt với em.
Sẽ không đánh em hay làm em đau nữa.
Em có thể tùy ý đánh lại anh nếu em muốn.
Chỉ mong sau này, em đừng bỏ anh nữa.
Có được không? Anh sẽ điên mất."
Đôi mắt dịu dàng mông lung, hồi hộp đang chờ câu trả lời từ Ngọc Dao.
Không biết trả lời anh thế nào.
Anh cũng đã từng nói như vậy, nhưng cũng đâu làm được? Vẫn hành hạ cô sống dở chết dở.
Một lần bất tín vạn lần bất tin.
" Xin lỗi!'
" Sao lại xin lỗi? Anh có thể chờ mà?"
Đôi mắt Tử Lâm trĩu xuống, sống mũi cay cay, giọng nói khổ cực vang lên trong căn phòng yên tĩnh.
Cuộc nói chuyện của cả hai đều bị Cảnh Thiên đứng bên ngoài nghe thấy.
Cậu đứng ở đó từ rất lâu rồi, trên tay còn cầm một tờ giấy kết quả, bên trên là dòng chữ kết quả báo có thai.
Cậu từ từ đưa lên trước mặt nhìn, trong ánh mắt lộ rõ sự phức tạp, thâm tâm lại do dự đấu tranh" Rốt cuộc có nên nói hay là không? Ngọc Dao, tôi cũng muốn được ở bên và bảo vệ em."
Đến cuối cùng Cảnh Thiên vẫn lựa chọn không nói, cố tình giấu đi chuyện cô đang mang thai.
Khoé miệng cong lên một nụ cười chớ trêu đầy khổ sở, lặng lẽ bước đi rời khỏi phòng bệnh.
Trong góc tối, một người phụ nữ mặc bộ y tá, ánh mắt đằng đằng sát khí nhìn vào căn phòng bệnh của Ngọc Dao, khoé miệng nhoẻn cười thâm độc " Mạng mày cũng lớn thật đấy.
Âm Ngọc Dao."1.