Nô Lệ Của Ceo

...****************...

Tôi đã cố gắng gọi cho Sở Nhiễm rất nhiều lần, nhưng điện thoại anh ấy lúc nào cũng trong tình trạng máy bận và nằm ngoài vùng phủ sóng. Chuyện gì vậy? Anh ấy đang có ý gì? Sau nhiều lần gọi cho anh ấy mà không đươck tôi dành bỏ cuộc. không gọi nữa.

Tôi ngồi tựa vào đầu thành giường ngủ của chúng tôi tại biệt thự của gia đình Sở Nhiễm rồi từ từ nhắm mắt lại.

“Người đàn ông đó thật sự rất cứng đầu và bướng bình.” Nói rồi tôi hít một hơi thật sâu.

“Cô vẫn còn ở đây à? Đột nhiên mắt tôi mở to khi tôi nghe thấy một giọng nói. Tôi quay lại thì thấy bố của Sở Nhiễm đang đứng ở ngoài cửa.

“Bố, bố đứng ở đó bao lâu rồi, đợi con một lát.” Tôi nói và chuẩn bị đứng dậy khỏi giường.

“Đừng gọi tôi như thế, cô cũng đâu thực sự là con dâu mà tôi công nhận. Nên không nhất thiết phải gọi tôi bằng bố.” Tôi cau mày vì những gì mình nghe được.

“Xin lỗi bố. Bố đã ăn cơm chưa ạ.”

"Mặc dù tôi rất muốn ăn, nhưng tôi không có cảm giác thèm ăn. Đặc biệt là sau khi nhìn thấy mặt cô." Ông ấy ném cho tôi một cái nhìn sắc bén, rồi ông ấy rời khỏi phòng tôi.

Đã nhiều năm kể từ khi tối được cưới về đây. Gia đình chồng tôi vẫn đối xử lạnh lùng với tôi như thế này.

Chúng tôi luôn như vậy mỗi ngày. Tôi sống trong nhà anh ấy nhưng tôi vẫn cảm thấy mình rất cô đơn. Tôi đã nghĩ rằng một khi chúng tôi kết hôn, cuộc sống của tôi sẽ hạnh phúc. Nhưng tôi đã nhầm, cuộc sống xa hoa và một gia đình hạnh phúc mà tôi từng nghĩ không thể tìm thấy ở nơi đây.

Tôi ngồi trở lại giường, rồi tôi cảm thấy những giọt nước mắt cay đắng chảy xuống trên khuôn mặt tôi.

Đã lâu rồi, nhiều năm kể từ khi tôi và Sở Nhiễm kết hôn, nhưng anh ấy chưa một lần ngủ trong căn phòng này với tôi. Anh ấy thích ngủ trong văn phòng hoặc trong căn hộ của mình hơn.

Đây là cuộc sống mà tôi mong muốn hay sao? Đây có phải là cuộc sống mà tôi cần? Tại sao dù tôi có được cuộc sống xa hoa mà tôi hằng mong muốn. Nhưng tôi không thể nào vui và hạnh phúc với điều đó.

Tôi dứt khoát lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt mình. Một lần nữa đứng dậy khỏi giường. Sao tôi phải âm u, buồn tủi ở trong căn phòng này. Tôi tiế đến tủ quần áo, lấy quần áo và vào phòng tắm. Một lúc sau tôi bước ra. Tôi với tay lấy chiếc túi có đựng nhiều thẻ tính dụng khác nhau.

Tôi sẽ đi mua sắm, đó là điều duy nhất khiến tôi hạnh phúc và vui vẻ.

Kể từ khi tôi và Sở Nhiễm kết hôn, tôi đã ngừng làm việc và ở lại căn biệt thự của họ Sở.

Tôi bắt đầu đi bộ ra khỏi ngôi biệt thự rộng lớn nhưng có dáng vẻ cô đơn này, đi đến gara sau đó tôi lên xe bắt đầu lái đến trung tâm mua sắm.

...--------------------------------...

Tôi mua sắm những đôi giày khác nhau và những bộ quần áo khác nhau, mặc dù quần áo của tôi hầu như đã đầy ở trong tủ, nhưng tôi vẫn tiếp tục mua. Đây là điều duy nhất tôi biết có thể làm để giảm bớt căng thẳng mà tôi cảm thấy trong người.

Nhưng khi tôi bước ra khỏi trung tâm thương mại, tôi gặp một người đàn ông mà tôi không bao giờ ngờ tới, một người mà tôi hằng mơ ước được gặp - bố của Yên Nhi cũng là bố của tôi.

Tôi định rời đi để tránh ông ấy nhìn thấy tôi, nhưng đột nhiên ông ấy lên tiếng

“Lục Doanh, là cháu sao” ông ấy nói.

Tôi quay lại nhìn ông ấy khi ông ấy nói, vì vậy tôi không thể làm gì khác ngoài việc mỉm cười với ông ấy.

“Cháu chào chú.” Tôi nói.

Tôi không thể không nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tươi cười của ông ấy, nụ cười mà tôi hằng mong đợi, nụ cười của một người cha.

Tôi nắm chặt tay lại, vì tôi biết rằng mình sẽ không có cơ hội gọi ông ấy là bố, tôi sẽ không bao giờ có thể nói cho ông ấy về biết bí mật của mình.

“Lục Doanh. Chúng ta nói chuyện một chút có được không?” Tôi cau mày trước những gì ông ấy nói, rất nhiều sự ngạc nhiên lấp đầy tâm trí tôi, rồi tôi trả lời.

“Được chứ ạ” tôi vừa nói vừa mỉm cười với người đàn ông trước mặt.

...****************...

Chúng tôi đã đến một quán cà phê gần đó, chúng tôi gọi hai ly nước trai cây.

Sau một lúc tôi mới nghe ông ấy lên tiếng.

“Lục Doanh, cuộc sống của cháu thế nào.” Ông ấy hỏi, có vẻ ông ấy đang tò mò về cuộc sống của tôi.

“Cháu vẫn ổn, cháu đã kết hôn với bạn trai của mình được năm năm rồi."

“Cháu vẫn ổn và mạnh khỏe.” Trong khi ông ấy đang nhìn chằm chằm vào tôi, tôi không thể thoát khỏi ánh mắt của ông ấy. Tôi không biết liệu mình có cảm giác thế nào đối với ánh mắt của ông ấy tôi không biết nó chứa đầy sự thương hại hay háo hức nữa.

“Lục Doanh chú có thể hỏi cháu một câu hỏi hay không?” Ông ấy nói.

“Vâng tất nhiên là được rồi ạ.”

“Cháu có biết Lục Miêu hay không?” Mắt tôi mở to khi nghe những gì ông ấy nói. Tay tôi bắt đầu run lên khi nghe tên mẹ tôi phát ra từ miệng ông ấy. Tôi chộp lấy ly nước trái cây của mình nhưng tay tôi đang rất run.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui