No Moral Không Đạo Đức


"Tôi nghĩ chúng ta cần làm rõ sự hiểu lầm của cậu trước. Thật không may cho cậu thì tôi không phải là người sẽ bị sa thải. Tôi là kẻ sẽ sa thải mọi người."





"Vậy thì dù tôi có ngủ với ai đi chăng nữa thì cũng vẫn bị sa thải đúng không."





"Chuyện sẽ như vậy đó. Nếu đột nhiên cậu muốn rời khỏi công ty, hãy cho tôi biết. Tôi sẽ giúp cậu."





"Tôi sẽ không bỏ cuộc. Tôi cũng sẽ không bao giờ ngủ với luật sư Song hay là anh ".





Yoonshin không hiểu mình đã nói gì khiến người kia khó chịu, nhưng rõ ràng là cậu đã để lại một vết xước ở đâu đó. Khuôn mặt của Sehun vẫn điềm tĩnh như mọi khi, nhưng Yoonshin theo bản năng cảm thấy sau vẻ mặt bình tĩnh đó là sự khó chịu tỏa ra. Mặc dù vậy, cậu cũng không thể nghĩ ra cách nào để giải quyết tình hình này ngoại trừ việc thay đổi chủ đề.





"H-hai người dù có chênh lệch tuổi tác, nhưng tôi nghe nói anh và cô ấy rất thân thiết như bạn bè. Cả hai cảm thấy thoải mái với nhau và tôi biết rằng Luật sư Song Mihee là người đã hướng dẫn anh đến Doguk, cho phép anh tiến xa đến mức này cùng với sự hỗ trợ của cô ấy. Đúng vậy chứ?"





Cũng may cho Yoonshin, mặc dù cậu chuyển chủ đề một cách ngượng ngùng nhưng Sehun vẫn nghe cậu nói, anh trả lời "Có vẻ như cậu có mối quan hệ tốt với những người gọi là bạn thân và nghĩ rằng họ sẽ không bao giờ phản bội cậu cho đến khi chết, phải không?"









"Anh không cần phải cực đoan như vậy."






"Tôi không có bạn bè. Tôi chỉ có những đối tác kinh doanh tin tưởng vào khả năng của nhau mà thôi. Người đó và tôi chỉ có một lịch sử lâu dài làm việc cùng nhau. Ồ, và bây giờ cô ấy giao phó cho tôi thêm một kiện hành lý nữa."





Cái cách mà Sehun liếc nhìn Yoonshin một cách thật kiêu ngạo. Mặc dù anh đang nói những điều cay độc như vậy, nhưng tại sao anh vẫn giữ được vẻ lịch lãm đáng sợ của mình đến vậy chứ. Yoonshin có cảm giác như đang xem một cảnh trong một bộ phim nghệ thuật được thực hiện rất chuyên nghiệp và tỉ mỉ vậy.





Ngẩn ngơ như một cầu thủ bóng chày bị ném quả bóng vào người, Yoonshin im lặng đưa tay vuốt ve cổ họng. Sau đó, cậu nhìn thẳng vào người kia một cách kiên quyết. "Xin lỗi, nhưng—"





"Không có nhưng gì ở đây hết."





"—Anh bắt đầu vặn vẹo như vậy từ khi nào vậy?"





"Cậu muốn có một lá thư ​​​​về lý do tại sao tôi lại trở nên vặn vẹo thế không? Tôi có thể viết cả một thiên anh hùng ca về nó đấy."





Sehun lạnh lùng đáp, nhưng anh không có vẻ khó chịu. Yoonshin đã mơ hồ nghĩ về điều này trong quá trình làm việc tại Doguk, Sehun hình như không khó chịu khi cấp dưới thẳng thắn trao đổi ý kiến với anh — với điều kiện là họ phải nói ra sự thật.





Yoonshin là kiểu người sẽ nói những gì cậu muốn và đạt được những gì cậu tìm kiếm, miễn là những điều ấy cậu cho là đúng đắn, dù đối phương có vị trí xã hội hay tuổi tác như nào cũng không khiến cậu sợ hãi. Tuy nhiên, việc thực hành pháp luật lại tuân theo cấp bậc. Một trong những lý do khiến Yoonshin chưa bao giờ cân nhắc việc ứng tuyển bản thân mình vào một công ty luật lớn là vì cậu hơi khó chịu với các mối quan hệ cấp bậc như thế này. Sự khác biệt giữa vị trí của Sehun và cậu giống như ngày và đêm, vì vậy thái độ cởi mở của Sehun đối với cậu luôn khiến Yoonshin cảm thấy không thể tin nổi.





"Tôi không ngủ với cô ấy. Bây giờ anh đã hài lòng chưa?"





"Tôi không biết nữa. Thậm chí nó còn làm tôi cảm thấy phiền hơn."









"Anh vẫn còn nghi ngờ tôi phải không?" Yoonshin cẩn thận hỏi, đánh giá đối phương.





Sehun dường như không bận tâm tới câu hỏi của cậu và trả lời: "Không, cậu quá đơn giản để tôi có thể nghi ngờ cậu."






"Nghe không giống một lời khen..."





"Bởi vì nó không phải."





Yoonshin cắn môi dưới và quan sát người kia. Sehun tỏ ra tốt bụng nhìn cậu và giải thích một cách thờ ơ, chắc anh nghĩ rằng sớm muộn gì mình cũng phải giải thích cho tên nhóc kia: "Đó là chút nghi ngờ cuối cùng mà tôi có về cậu. Về mặt lý trí, tôi không nghĩ rằng cậu sẽ có lý do xấu gì để làm những điều ấy. Nhưng có một thứ người ta gọi là cơ hội ngàn năm có một. Cậu cần phải đặc biệt cảnh giác với sự bất thường và những biến số. Đừng quên điều đó."





"Nghi ngờ người thì cũng cần có giới hạn."





"Chính anh đã nói như vậy, về vụ án sơ suất nghề nghiệp năm năm trước liên quan đến giám đốc điều hành ngân hàng tiết kiệm. Anh nói rằng các công tố viên nghĩ rằng đối tác kinh doanh sẽ không bao giờ xuất hiện với tư cách là nhân chứng. Rồi chuyện gì đã xảy ra?"





Sau khi cảm thấy chắc chắn rằng đối tác sẽ không xuất hiện, công tố viên đã bỏ qua mọi khả năng rằng Sehun sẽ đưa đối tác kinh doanh đến và lật ngược tình thế. Cuối cùng, công tố viên phải chịu sự sỉ nhục khi chứng kiến ​​bị cáo, người mà ông ta đã nỗ lực buộc tội thoát án treo ngay trước mắt mình.





Sehun muốn chỉ ra điều này chỉ có trong một triệu cơ hội. Loại bỏ mọi nghi ngờ để không có chỗ cho những điều sai sót là một điểm mạnh với tư cách là một luật sư. Kiểm tra lại mọi thứ, từ những chi tiết nhỏ nhất mà người ta thường bỏ qua để rồi một lúc nào đó, những điều tưởng chừng nhỏ nhặt ấy lại đêm đến lợi ích bất ngờ cho khách hàng—đây là điều mà Yoonshin cảm thấy mình có thể học hỏi từ Sehun. Nhìn một cách nghiêm túc từ góc nhìn của một khách hàng thì thực sự Sehun là một ví dụ điển hình về một luật sư giỏi.





Tuy nhiên, điều đó chỉ giới hạn trong công việc thôi—Yoonshin không nghĩ rằng cậu có thể chịu đựng được việc ngày nào cũng căng thẳng ngay cả với cuộc sống cá nhân của mình như Sehun. Việc tin tưởng một người bạn lâu năm và cho là người ấy đáng tin cậy không phải là điều bình thường sao?





"Tôi đã nghĩ như vậy ngay từ đầu, nhưng chúng ta hơi khác nhau một chút."










Thành thật mà nói thì Yoonshin muốn hỏi liệu Sehun đã bao giờ cảm thấy cô đơn khi phải sống cô lập về mặt tinh thần với những người khác không. Nhưng cậu cũng chẳng thể bắt bản thân hỏi anh điều ấy. Có lẽ là bởi vì cậu cũng không biết đối phương sẽ trả lời như thế nào.





"Tôi cũng biết điều đó." 





"Đợi đã, nếu anh nói rằng đây là chút nghi ngờ cuối cùng của anh về tôi, thì..."





"Khi cậu trở lại công ty, Thư ký Tak sẽ đưa hợp đồng cho cậu. Hãy ký nó - tất nhiên, nếu như cậu sẵn lòng."





"Anh nghiêm túc chứ?"





Sau một thoáng ngập ngừng, Sehun liếc nhìn Yoonshin. Yoonshin vừa mới nãy còn ủ rũ, giờ đã tươi tắn hơn. Cậu chính thức được công nhận rồi.  





Tuy nhiên, so sánh với hai tháng lo lắng vừa qua khi ngày nào cậu cũng để ý đến Sehun—người thậm chí còn không thèm nói chuyện chứ đừng nói đến việc nhìn cậu một cái thì đúng là Yoonshin cuối cùng cũng đã vượt qua được một rào cản. Thời gian làm việc tại công ty luật nhiều hơn những nơi khác nên khoảng thời gian hai tháng đói đối với cậu đằng đẵng như hai năm vậy.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận