Bên cạnh trụ sở của Doguk là một tòa nhà phụ với các văn phòng của hiệp hội thành lập công ty. Yoonshin hiện đang ngồi trong tòa nhà phụ nói trên, cậu đang ở trong văn phòng của nhóm trách nhiệm xã hội.
Hiệp hội đã được thành lập cách đây 10 năm, sau khi được Bộ Kinh tế và Tài chính cấp phép, hiệp hội hoạt động như một tổ chức phi lợi nhuận, chuyên thực hiện công việc tình nguyện và quyên góp từ thiện. Bên này liên tục khuyến khích các hoạt động từ thiện của các luật sư của công ty. Luật sư đại diện của Doguk là chủ tịch hội đồng quản trị, và ban giám đốc bao gồm một số luật sư đối tác của Doguk, trong đó có cả luật sư Song và Sehun.
Tính cho đến nay thì Sehun chỉ quyên góp một số tiền cố định hàng năm chứ chưa bao giờ tham gia các hoạt động tình nguyện. Dù đã làm việc ở công ty nhiều năm, nhưng dường như anh chưa bao giờ đặt chân vào tòa nhà phụ dù chỉ một lần.
Đối tác đã không cố gắng dành thời gian của mình cho việc công ích nên hiện tại Yoonshin là người giúp Sehun hoàn thành những khoảng thời gian mà anh còn thiếu. Đây là nhiệm vụ đầu tiên mà Sehun đích thân yêu cầu Yoonshin thực hiện.
"Anh ta đã giao cho mình một công việc phù hợp, nhưng tại sao mình lại có cảm giác bản thân đang bị lợi dụng nhỉ?" Yoonshin thở ra đều đặn và nhớ lại khuôn mặt trắng trẻo của người kia trước khi lắc đầu. Sau đó, cậu đưa tài liệu cho người phụ nữ trung niên ngồi đối diện.
Tổ chức này điều hành một phòng tư vấn pháp lý miễn phí - mỗi tháng 1 lần và cung cấp dịch vụ tư vấn cho người già, công dân có thu nhập thấp, phụ nữ thôi việc và những người khác được xã hội định nghĩa về mặt pháp lý là tầng lớp thiệt thòi trong xã hội. Văn phòng sẽ để người dân đặt lịch hẹn trước qua điện thoại và internet, sau đó tiến hành đối thoại trực tiếp.
Yoonshin nhìn vào mắt người phụ nữ và tiếp tục lời tư vấn hữu ích của mình. "Thưa bà. Vì vậy... Nơi ở—ý tôi là, những người rời khỏi nơi họ từng sống và không có khả năng quay lại nơi đó trong một thời gian dài được gọi là những người vắng mặt."
Cuộc điều tra khá đơn giản. Người phụ nữ đã vơ vét tất cả tài sản của mình rồi cho một người quen vay mượn, cô nghĩ rằng mình biết khá rõ người ấy và họ sẽ hoàn trả số tiền này cho cô. Sau đó, người phụ nữ này đã mất liên lạc với con nợ trong một thời gian dài, có thể nói là con nợ đã hoàn toàn mất tích. Cô ấy muốn hỏi liệu có cách nào để cô ấy có thể lấy lại được số tiền của mình hay không. Rất may là trong trường hợp này, con nợ sở hữu một phần tài sản thương mại và nó nằm trong một tòa nhà chung cư.
Yoonshin mở một tab trên máy tính cùng với lời giải thích về luật liên quan.
"Cô xem nhé, Điều 22 Bộ luật Dân sự quy định việc quản lý tài sản của người vắng mặt. Điều này cho phép chủ nợ tạm thời quản lý tài sản cá nhân cho đến khi người vắng mặt trở về hoặc cho đến khi tình trạng sinh sống của họ được xác nhận. Nói một cách đơn giản, điều này còn áp dụng cho cả những thành viên trong gia đình nữa. Các chủ nợ cũng có thể trở thành người quản lý."
"Vậy nếu tôi trở thành người quản lý thì tôi có thể lấy lại số tiền mà tôi đã cho vay không? Hắn có một cửa hàng mặt tiền. Đó là căn nhà một tầng. Tôi không nghĩ rằng hắn sẽ bỏ đi và để lại thứ đó nên tôi đã tin tưởng và cho hắn ta vay tiền của mình... Tôi chưa bao giờ tưởng tượng được việc hắn bỏ trốn biệt tăm biệt tích như này..."
"Đúng vậy. Nhưng điều đó không có nghĩa là cô có thể định đoạt tài sản với tư cách là người quản lý của hắn ta, cô chỉ có thể tạm thời có quyền với số tài sản đó. Cô thể nộp đơn lên tòa án và yêu cầu được bổ nhiệm làm người quản lý tài sản. Sau đó, cô có thể cho người khác thuê căn nhà ấy và nhận tiền thuê hàng tháng."
Dường như cô đã tìm ra chìa khóa để đòi lại số tiền của mình nên gương mặt người phụ nữ trung niên rạng rỡ hẳn lên. "Doguk có thể làm điều đó cho tôi không? Cậu có thể làm điều đó cho tôi không, quý ông trẻ tuổi?."
Yoonshin tỏ vẻ có lỗi và lắc đầu. "Công ty chúng tôi không nhận các trường hợp cá nhân. Tôi nghĩ cách tôi có thể giúp cô là giới thiệu cô với một luật sư mà tôi biết. Cô có thể nói với anh ấy rằng tôi đã giới thiệu cô đến gặp anh ấy. Anh ấy sẽ làm tốt công việc giúp đỡ cô ạ."
"Ồ, nhưng sẽ thật tuyệt nếu Doguk làm điều đó cho tôi..."
"Có thể là lần khác cô nhé."
Yoonshin viết ra địa chỉ của văn phòng luật mà cậu đã làm việc trước khi đến Doguk, cũng như thông tin liên lạc của người quản lý văn phòng và đưa nó cho người phụ nữ. Nhìn cô có chút thất vọng nhưng vẫn liên tục cúi đầu bày tỏ lòng biết ơn chàng trai trẻ và rời khỏi văn phòng.
Yoonshin cảm thấy có lỗi vì không thể giúp người phụ nữ ấy ở mức cao hơn—những cảm xúc trái ngược cứ lởn vởn trong đầu cậu, rồi Yoonshin hít thở và lật xem tài liệu của khách hàng tiếp theo. Cậu đã đọc nó một lần trước khi đến đây nhưng vẫn xem lại cẩn thận những chi tiết của vụ án thêm một lần nữa.
"Sống ly thân... Và người đàn ông đó đang thất nghiệp trong một thời gian dài," cậu lẩm bẩm một mình.
Yoonshin mở tài liệu mà cậu đã tìm kiếm trước đó và nhấc điện thoại nội bộ. Cậu nói với thư ký rằng khách hàng tiếp theo có thể vào.
Vài giây sau, có tiếng gõ cửa và một người đàn ông khoảng 30 tuổi bước vào, anh ngồi trước mặt Yoonshin. Cậu chào đón đối phương một cách nồng nhiệt và đi thẳng vào vấn đề.
"Tôi đã đọc qua bảng trả lời câu hỏi của anh. Vợ anh đã đồng ý sống ly thân có thời hạn nhưng cô ấy vẫn chưa về nhà. Hai người chia tay bao lâu rồi?"
"Đã khoảng tám tháng rồi. Ban đầu, chúng tôi đồng ý sẽ thử sống xa nhau trong khoảng bốn tháng thôi".
"Hừmm, thời gian so với thỏa thuận ban đầu đã tăng gấp đôi. Vậy hai người có bất cứ thỏa thuận nào bằng văn bản không?"
Người đàn ông trầm ngâm một lúc, rồi run run trả lời. "Không có. Ồ, nhưng tôi có một bản ghi âm. Hai chúng tôi đã có rất nhiều mâu thuẫn vào thời điểm đó về việc ly hôn nên tôi đã ghi âm mọi cuộc trò chuyện của tôi với cô ấy để đề phòng. Nó ở điện thoại cũ của tôi. Các bản ghi âm ấy có hiệu lực pháp lý không?"
"Thật may cho anh là các đoạn ghi âm giữa các bên liên quan có thể được coi như là bằng chứng. Lý do chia tay của anh chị là gì?"
- -----
11.3.2023