Vương Thừa Nhi ngồi kể mọi chuyện lại, xong kết một câu “anh xem,có thể là kẻ thù của em hoặc là fan cuồng của Nhiên Nhiên”
Đoàn Thiếu Dương nhìn Vương Thừa Nhi với cặp mắt trìu mến rồi nắm lấy đôi bàn tay cô “cũng may em không sao”
Cũng lâu rồi chưa quen với cảm giác này,hơi ngại ngùng,đôi má cô ửng đỏ.
.
“Phong Tranh đâu?dạo gần đây em không thấy anh ấy”
“Em hỏi làm gì”
“?anh ghen à”
“Chúng ta đã trải qua từng ấy chuyện,anh không thèm ghen với hắn”
Vương Thừa Nhi cười rồi đưa tay che miệng lại”uhm anh không ghen”
“Anh vào xem con bé sao rồi”
Đoàn Thiếu Dương vừa bước vào thì ông bà Đoàn cũng đến,nét mặt khó chịu của Đoàn Quân Hạo hiện rõ lên mặt,còn Dư Hy thì gấp gáp gương mặt vẫn hiền từ,nhưng mặt nghiêm đến nổi Vương Thừa Nhi còn không dám mở lời thế nào!
Mọi người có mặt đầy đủ,nhưng Đoàn Khả Nhiên vẫn chưa tỉnh! Dư Hy lo lắng nhìn Đoàn Thiếu Dương”em con sao ra nông nổi này?”
“Mẹ!mọi chuyện chưa rõ,nhưng sẽ sớm thôi “
Dư Hy ngồi nhìn nước mắt đầm đìa.
.
”mẹ không muốn em con.
.
trải qua con đường giống mẹ.
.
”
Đoàn Thiếu Dương vuốt vai bà,còn Đoàn Quân Hạo nhăn mày dính lại,ông hất cằm ra hiệu cho Đoàn Thiếu Dương ra ngoài nói chuyện
Lúc này Phong Hạ cũng trở vào,ba người đàn ông đang bàn tính gì đó bên ngoài ghế phòng khách của căn phòng vip!
Giọng trầm ấm của người đàn ông tóc bạc phơ làm hai người thanh niên im lặng,lắng nghe từng chút ”mất bao nhiêu thời gian?”
Đoàn Thiếu Dương lấy điếu thuốc trong bao,đưa lên môi, rồi nói “nhanh thôi”
Phong Hạ nhanh tay giật lấy điếu thuốc trên môi Đoàn Thiếu Dương! và hất cằm ra hiệu là 'em cậu vẫn còn nằm trong đấy'
Đoàn Thiếu Dương ngã người ra sau ghế sô pha,khoanh tay trước ngực,có vẻ hắn cần suy nghĩ!
“Cụ thể” Đoàn Quân Hạo dáng vẻ ung dung như một đế vương,dáng vẻ của ông bao năm qua vẫn như vậy,nhưng có một chút thay đổi bởi màu tóc và chút nếp nhăn
“Ba! con cũng rất nóng lòng”
“Hạ,gọi cho Phong Tranh về nhanh đi! ”
“Không biết ổn chưa” miệng lẩm nhẩm,Phong Hạ cầm điện thoại trên tay ấn ấn rồi đi ra ngoài!
Hai cha con ngồi đối mặt,Đoàn Thiếu Dương chỉ hơi e dè người trước mặt,hắn chưa từng biết cúi đầu trước ai!.
“Có cần ba làm gì đó không”
“Ba,đã lâu rồi ba không màng đến sự đời,ba hãy cứ giao cho con”
“Được,ba còn có chuyện muốn hỏi.
bọn tây viễn có động tĩnh gì không”
Tuy đã lâu rồi ông cứ mặc người con trai ứng biến,nhưng hãy để ý,lần gặp nạn trên đảo chẳng phải họ thoát được sao?và ông vẫn luôn âm thầm để con trai tự xử…
“Án binh bất động,con nghĩ sẽ có cơn sóng ngầm! ”
“Vầy đi,ba và mẹ sẽ tạm thời về mỹ! sau hôn lễ”
“Ba vẫn muốn uống trà con dâu?”
Nghe Đoàn Thiếu Dương hỏi một câu!ông chỉ nhìn và cười nhẹ!”mẹ con nôn bế cháu”
Đoàn Thiếu Dương cười mỉm và đưa ngón tay lên mũi vuốt nhẹ vài cái,hành động y như ông lúc trẻ
“Con đi xử lý vài việc,ba mẹ về chung với vợ con”
! !.
.
Đoàn Thiếu Dương hôm nay phải về khu căn cứ,biệt uyển của hắn lâu rồi lạnh tanh! hắn ngồi vào bàn gõ bàn phím nhanh thoăn thoắt! chiếc mặt nạ đã lâu hắn không dùng tới,nay lại ngự trên mặt.
.
“Dương,xong chưa”
“Sắp”
“Bảo Tranh chuẩn bị đi”Đoàn Thiếu Dương ít khi ra mặt xử lý,nhưng vì đụng đến người nhà của hắn thì xem ra phải tự mình xử lý!
“Còn 30 phút em ấy mới đáp”
“Vậy mặc kệ,vắng một cũng không sao”
“Dương,cậu vẫn giận Tranh vì vụ đó sao”
Đoàn Thiếu Dương vẫn không ngưng tay gõ phím,mắt vẫn dán vào màng hình vi tính”tôi không để bụng kẻ thua cuộc”
Phong Hạ lắc đầu,cái tên Dương này có vẻ tự phụ rất cao!
“Xong rồi”
Đoàn Thiếu Dương đứng lên,một tay kéo chiếc cà vạt nới lỏng ra! bọn họ nhanh chóng rời đi,lần này họ lên một chiếc xe màu đen do trợ lý Siêu lái! đi trước họ là hai chiếc xe đen khác dẫn đầu
Trời hôm nay u ám một màu,con đường đèo họ đi vô cùng trơn và vắng,mưa lắc rắc làm hoang cảnh xung quanh thêm tĩnh mịch
Xe dừng trước một căn biệt thự lớn,xung quanh là những cây phong lâu năm! có vẻ ngôi nhà này chọn một vị trí khá đẹp trong!
Người của Dương xuống trước xếp thành hàng,Phong Hạ hấp tấp bước tới nhấn chuông! Đoàn Thiếu Dương ung dung bước xuống châm điếu thuốc rít một hơi!
Dáng vẻ dưới mưa phùn làm Đoàn Thiếu Dương như một gã quái vật hung tợn xuất hiện trong cơn bão tuyết!.
hắn không nói không rằng mỗi một cử chỉ cũng đủ làm người có mặt ở đó thấy lạnh sống lưng.
.
Một lát sau hai tên áo vest đen bên trong ấn cửa mở,Phong Hạ cũng không nói gì hắn mở cúc áo tự lúc nào,tóc hắn bệt suống trán do mưa,chỉ hai cú đấm hai tên vệ sĩ ngã dưới đất không ngồi dậy nổi!
Hắn đang điên vì dám động đến người con gái hắn thích,không biết khi nào tỉnh.
.
Đám người của Đoàn Thiếu Dương đi vào trong,dáng vẻ của Đoàn Thiếu Dương ôn tồn,không hấp tấp,hắn đến ngồi vào ghế sô pha bằng gỗ chạm khắc,tự nhiên như nhà của hắn
Một giọng cười lớn!.
”xin chào người anh em”
Một người đàn ông bước từ trên lầu xuống! miệng nhả khói phì phà! mặc một bộ đồ hoa hoè quen thuộc!
!.
.