Khi nhìn bức thư xong nàng trầm tư đưa cho A Thiết, nhìn bức thư chỉ có vài chữ: “Nương Nương, tối nay vẫn gặp chỗ cũ.” Nhưng cuối bức thư có một kí hiệu bất thường đó là hình hoa hồng đen.
A Thiết nhìn thấy bông hoa hồng đen cảm thấy rất quen thuộc, từ hồ nghi đến sửng sốt: “Hoa hồng đen này hình như đã thấy ở đâu, trông rất quen mắt...!hình như là...!nương nương trước kia người bảo nô tì theo dõi quý phi cũng đã thấy sự xuất hiện của hoa hồng đen, với lại người trước kia cũng đã nghi nàng ta, giờ như vậy người tính làm gì tiếp theo.”“Bọn họ tối nay gặp ở chỗ cũ chắc chắn sẽ nói ra việc hôm nay, muội kiếm một con bồ câu như này để gửi lại cho nàng ta, chuyện này nguy hiểm nên muội đến gặp Thiết Đinh, bảo với Thiết Đinh tối nay theo dõi hành tung của nàng ta và hai ma ma kia, nếu hai ma ma kia có tiết lộ thân thủ của muội hay bất cứ chuyện gì của ngày hôm nay thì bảo Thiết Đinh ra tay luôn, còn ta và muội tối nay đến gặp một người, có lẽ người đó sẽ giúp được chúng ta phần nào.
A Thiết “Vâng” một tiếng rồi đi làm nhiệm vụ mà nàng đã dặn, còn nàng ngồi một mình trong phòng suy nghĩ làm như thế nào mới vẹn toàn đôi đường và không để con nàng bị ảnh hưởng.***Tại góc khuất của cung Vấn Ninh"Nương nương, lão nô đã làm theo mệnh lệnh của nương nương rồi, lấy danh của hoàng thượng để nói với hoàng hậu nương nương, lúc đó nhìn hoàng hậu nương nương có vẻ rất đau lòng, còn sai A Thiết đuổi nô tì ra khỏi phòng ngay lập tức."Phía đối diện là một người choàng hắc y có mũ rộng che kín mặt, nhưng giọng nói trong trẻo như thiếu nữ 18 tuổi: “Tốt, hai ngươi tiếp tục theo dõi hoàng hậu cho ta, nếu như không làm khó công khai được thì làm dấu mặt, ta phải khiến tất cả bọn họ nếm mùi lo sợ, nếm mùi đau khổ, ngươi cầm con rối này để hành hạ nàng ta, nếu không làm được đợi đến lúc ta đích thân ra tay thì coi chừng hai mạng già các người và thêm cả gia đình của các người.” Nói rồi nàng ta dùng khinh công biến mất trong đêm tối để lại hai ma ma lo sợ đứng ở đó, Thiết Đinh nấp ở một góc đã nghe hết cuộc hội thoại, cũng có thể quan sát được tình hình chung nhất.Khi chàng chuẩn bị đi thì nhìn thấy góc tối khác có một người cũng như chàng, dường như là đang theo dõi bọn họ, xem ra bọn họ cũng khá nhiều người quan tâm, không chỉ hoàng hậu mà còn có cả bên khác theo dõi hành động của nàng ta.Cũng trong tối đó, nàng và A Thiết lén ra ngoài gặp một người, đó là Ngư Bình thái y, thực ra lúc ông ấy nói với hoàng thượng là nàng xảy thai cũng là một phần trong kế hoạch của nàng, để bảo vệ cốt nhục chỉ còn cách như vậy mới bảo vệ được, lần này nàng đến gặp Ngư Bình cũng là vì một số chuyện nàng nhờ ông ấy điều tra và nghe ngóng gần đây.
Không những thế mà đã có một lần ông ấy không biết vô tình hay cố ý mà ông ấy đã nhắc đến Ngọc Long Châu, việc Ngọc Long Châu thực ra nàng chỉ biết một nửa, nàng và hoàng thượng đều chỉ biết một nửa nguồn gốc và cách khởi động của Ngọc Long Châu, chỉ khác là người có duyên và giữ ngọc là nàng, chuyện này thì chàng không biết.Còn người biết toàn bộ trừ tiên hoàng ra thì còn có Ngư Bình thái y này, tiên hoàng vô cùng tin tưởng và coi trọng ông, ông không những là thái y mà còn có thể xem vận mệnh thay đổi của một đất nước, trước giờ ông luôn dấu thân phận của mình, bởi vì nếu nói ra kẻ gian sẽ truy lùng và hỏi ông tung tích của Ngọc Long Châu, nàng cũng thấy nghi thân phận của ông, chỉ là nàng không biết nên nói hay làm gì để điều tra được thân phận của ông, kể cả người cạnh tiên hoàng lâu nhất là chàng mà chàng còn không biết thì nàng chỉ có thể từng bước điều tra và tiếp cận vị thái y này.Ngư Bình thái y có cách đối xử với nàng và hoàng thượng vô cùng đặc biệt, cứ như là tình cảm của một gia gia giành cho cháu của mình vậy, tuy mọi người không nhận ra nhưng đối với một con người nhạy bén như nàng thì việc nhận ra tình cảm đặc biệt này thì rất đơn giản, kể cả việc từ lúc nàng mời Ngư Bình thái y đến khám lần đầu khi phát hiện bản thân đã mang cốt nhục của hoàng thượng thì những hôm sau nàng không gọi, ông ấy vẫn lén lút đến tận cung Vĩnh Nghi khám cho nàng, hôm nào bận thì ông sẽ nhờ người mang thuốc bổ, đến khi nàng bị đưa vào cung Vấn Ninh này thì việc mang thuốc bổ thường xuyên vẫn tiếp tục xảy ra, tuy có một vị thái y tận tình như vậy lẽ ra thai nhi của nàng phải phát triển khỏe mạnh chứ, nhưng mà bản thân nàng có quá nhiều việc phải suy nghĩ nên làm gì có thời gian nghỉ ngơi nhiều, đến thuốc tiên chắc cũng bó tay với tính cố chấp của nàng.Tuy nói nàng và hoàng thượng duyên như đã chấm dứt nhưng nỗi lòng của chàng chẳng nhẽ nàng không nhận ra, nàng và hoàng thượng đã từng trải qua nhiều kiếp nạn mới đến được với nhau, giờ như vậy ắt hẳn chàng có nỗi lòng không thể nói ra, với lại đây cũng là giang sơn mà cha nàng đã đổ máu để bảo vệ suốt đời người, đến lúc nhắm mắt ông ấy vẫn không quên nghĩ đến nàng và nghĩ đến việc bảo vệ đất nước cho tiên hoàng.Còn có những người trong phủ nàng, vì là một vị tướng liêm chính, tài giỏi và đứng đắn nên trên dưới phủ nàng một đêm bị huyết tẩy toàn bộ, không một ai sống xót kể cả nha hoàn và gia đinh, không ai có thể chạy thoát được, trừ ca ca của nàng, chỉ nghe nói ca ca của nàng được một vị cao nhân cứu đi nên đã thoát được kiếp nạn này, còn tiên hoàng dù biết nàng chỉ là con của một vị tướng nhưng lại hết sức tin tưởng và quý mến nàng như con ruột, đến cả việc bí mật của Ngọc Long Châu cũng nói cho nàng một nửa, và còn giao ngọc cho nàng giữ.
Nên chính vì vậy nàng không thể phụ tấm lòng của mọi người được.Đấy là lí do vì sao nàng phải luôn giữ cẩn thận với tất cả các mối quan hệ cạnh nàng, dù là người bên cạnh.
Không phải là không tin tưởng, vì nàng dùng người sẽ không nghi, chỉ là vì sự kỳ vọng quá lớn nên nàng không thể để sai xót và cũng không muốn vì chuyện này mà làm những người xung quanh nàng bị liên lụy, nếu bọn họ gặp nguy hiểm nào thì nàng cả đời sẽ không bao giờ tha thứ cho chính bản thân mình.Có điều vị Ngư Bình thái y này rất thần bí, mỗi lần nàng hẹn gặp ông ấy hay thỉnh thoảng ông ấy đến thăm nàng thì ông ấy luôn nói những câu rất khó hiểu, như là đang cố ý tiết lộ gì đó cho nàng, hoặc là dẫn dắt nàng tìm đến sự thật, cũng nhờ vị thái y này mà nàng có đề phòng hơn, thai nhi của nàng cũng thoát được kiếp nạn vài lần.
Nhưng mà người mà ông ấy muốn cho nàng biết thì đến giờ vẫn không thấy, mặc dù đã nói rất lâu rồi, rằng: “Nương nương, người không cần phải vội, thời cơ đến thần sẽ cho người gặp một quý nhân.” Câu nói đó đã được nhiều năm rồi nhưng giờ thì vẫn chưa thấy đâu.
Nàng thật sự nghĩ không thông, vị quý nhân mà ông ấy muốn nói đến rốt cuộc là ai, thần thần bí bí suốt bao nhiêu năm nay đến giờ vẫn chưa ra mặt.
Lần gặp này vẫn không ngoại lệ, trước khi hỏi xong việc nàng và A Thiết chuẩn bị bước chân ra khỏi cửa thì ông ấy vẫn nói câu đó, A Thiết thấy nàng sốt ruột liền quay sang hỏi ngài ấy: “Thái y, rốt cuộc quý nhân ngài muốn nói đến là ai, ngài đã nói lâu như thế nhưng vẫn chưa cho nương nương gặp,...” Đáp lại nhưng câu hỏi của A Thiết thì ông ấy chỉ cười một cách sảng khoái rồi nói lại với A Thiết: “Tiểu nha đầu, ngươi xem ngươi kìa, nương nương dù sốt ruột đến mấy cũng im lặng nãy giờ, ngươi chưa chi đã vội, haizz.” Ông ấy nói với giọng ai oán rồi vuốt bộ râu dài và trắng bạc của mình, nửa đùa nửa thật, làm cho A Thiết nhìn ông rồi nhìn nàng với vẻ mặt cứ như kiểu bị ai bắt nạt không bằng.
Nói rồi nàng và A Thiết chào Ngư Bình thái y mà về Vấn Ninh cung.Vừa bước vào phòng đã thấy một con bồ câu đang đậu ở cửa sổ ở cạnh chân còn có một bức thư, nàng biết chủ nhân của bức thư là ai nên bảo A Thiết lại lấy.
A Thiết tiến lại lấy đưa cho nàng, bức thư này là Thiết Đinh – ám vệ của nàng gửi tin tức lúc nãy cho nàng: “Nương nương, như người đã dự đoán, hai ma ma không dám nói thân thủ của A Thiết cô nương, còn người kia thì mặc hắc y và trên bộ hắc y đó đứng dưới tối nhìn thấy một bông hồng trên đầu mũ y phục.
Có điều người theo dõi bọn họ không chỉ có nương nương mà còn một người nữa, người đó đứng chỗ quá tối nên thần không nhìn rõ là ai.” Sau khi đọc bức thư xong nàng suy nghĩ một hồi không biết ai còn hứng thú với chuyện nàng ta làm nữa, nàng ta gây thù nhiều người vậy sao..