Nợ Nàng Một Đời Bình An


Nhan quý phi cho người âm thầm điều tra thì biết được nàng cũng mang thai, phải, nàng ta và nàng cũng mang thai, chỉ là nàng ta mới mang thai nửa tháng nay, đồng nghĩa với việc đứa trẻ của hoàng hậu sẽ ra đời trước nên nàng mới lập mưu hại nàng lần nữa.***Vĩnh Nghi cungNàng đang ngồi ngoài sân thưởng thức trà và ngắm cảnh cho người thoải mái hơn thì nghe ngoài cửa truyền đến âm thanh quen thuộc, năm phần kiêu ngạo, năm phần đắc ý."Thần thiếp bái kiến hoàng hậu nương nương, hoàng hậu nương nương cát tường" Giọng của Họa Nhan cất tiếng kéo nàng về thực tại.Nàng biết chuyện nàng có thai ắt hẳn nàng ta đã biết, chứ không tự nhiên nàng ta sẽ không đến cung của nàng, từ lúc phong phi đến giờ cũng đã được 4 năm, 4 năm đến được vài lần, mỗi lần đến chắc chắn là kiếm chuyện.

Lần trước nàng ta đến là của hơn 2 năm trước...***Hai năm trước tại cung Vĩnh NghiKhi hoàng thượng và hoàng hậu đang thưởng trà thì nàng ta chạy đến và vu oan cho nàng trước mặt thánh thượng."Hoàng thượng, xin người hãy làm chủ cho thần thiếp" Nhan quý phi quỳ xuống trước hoàng thượng, giọng nói yếu ớt, mắt rưng rưng nhìn về phía hoàng hậu rồi lại nhìn hoàng thượng sau đó lại cúi đầu xuống dưới đất ra vẻ uất ức..."Nàng đứng dậy, có chuyện gì thì cứ nói, ta và hoàng hậu sẽ làm chủ cho nàng" Hoàng thượng cau mày nhìn nàng ta ra vẻ khó hiểu, rồi lại dùng ánh mắt ôn nhu nhìn nàng.Vừa bày ra vẻ mặt bi thương, vừa thút thít khóc, lấy khăn tay lau nước mắt nàng ta nói: "Vì tối hôm trước thiếp vô tình nhìn thấy hoàng hậu nương nương có lén lút qua lại với tên thị vệ ở vườn hoa cách cung Vĩnh Nghi không xa, sau khi tên thị vệ đó rời đi, hoàng hậu quay lại thì nhìn thấy thiếp, vì để giấu chuyện này nên hoàng hậu nương nương đã cho người giết hai thị nữ bên cạnh thiếp và cảnh cáo thiếp nên giữ kín chuyện này, nếu không...!nếu không..."Nàng ta nói đến đây liền ấp úng không nói gì..."Nếu không...!nếu không thì làm sao?" Hoàng thượng mất kiên nhẫn hỏi nàng ta."Nếu không...!nếu không hoàng hậu nương nương sẽ cho thiếp giống như hai tên thị nữ kia, chết không dấu vết." Nói rồi nàng ta đưa tay của nàng ta ra, trên đó có vết giằng co, vết bầm và một vài vết xước vẫn chưa hết, nói rằng đó là do nàng hành hạ và uy hiếp ả ta.Nàng nãy giờ vẫn ngồi yên cho nàng ta nói, đợi nàng ta nói xong nàng mới lên tiếng: "Muội nói ta có qua lại với thị vệ, rồi còn làm muội thành ra như thế này, vậy những lời muội nói có bằng chứng không, nếu như muội muốn nói bằng chứng là hai thị nữ cạnh muội nhưng hai thị nữ đó muội lại bảo ta cho người bịt miệng chết không dấu vết thì tốt nhất là đừng nói nữa, người chết không thể làm chứng, tỷ trước giờ tỷ làm tỷ nhận, nhưng mà những chuyện muội nói tỷ thật sự là không thể nhận nổi."Nàng nói với nàng ta không chút sợ hãi, giọng vẫn nhẹ nhàng nhưng lại kiến người nghe có chút lạnh sống lưng, vì cây ngay không sợ chết đứng, chuyện nàng gặp thị vệ là thật, nhưng thị vệ đó chính là ám vệ của cha nàng phái đến bảo vệ nàng, nàng gặp thị vệ vào tối hôm đó hoàng thượng cũng biết, chàng cũng biết cuộc nói chuyện giữa nàng và ám vệ của nàng, vì khi kết thúc cuộc trò chuyện thì nàng đã thấy hoàng thượng đứng xa nhìn mình, mặc dù chàng không biết nàng đang nhìn mình, nàng cũng biết là chàng ấy không nhìn thấy nàng đang nhìn nhưng nàng vẫn quyết định nói, vì giữa phu thê với nhau không có gì giấu diếm nhau cả.


Còn chuyện hai thị nữ thân cận bên quý phi tự nhiên chết không dấu vết thì nàng không làm, con người nàng trước giờ làm gì cũng công khai, bởi vậy việc nàng gặp ám vệ tuy là vào buổi tối nhưng cũng là gặp chỗ nơi nhiều người đi lại và hoàng thượng cũng hay nhìn qua đây.Nói xong nàng nhìn A Thiết - Thị nữ đã cạnh nàng từ nhỏ, rồi nàng nói với A Thiết: "Muội đi mang cho ta một ấm trà thật nóng đến đây."Nói rồi A Thiết đi lấy ấm trà nóng đưa cho nàng, nàng cầm ấm trà nóng trên tay rồi quay về phía Nhan quý phi và nói: "Muội vào cung cũng không phải ngày một ngày hai, muội chắc cũng tìm hiểu nhiều về tỷ, tỷ trước giờ không thích gây sóng gió trong hoàng cung chỉ muốn một lòng chăm lo cho hoàng thượng, người không phạm tỷ thì tỷ không phạm người.

Nên việc tỷ gặp thị vệ thì đúng, tỷ nhận, chỉ là nói chuyện gì thì muội không xứng để nghe, còn những chuyện còn lại thì tỷ thật không làm, chuyện giết thị nữ tỷ không làm, chuyện hại muội thì trước kia tỷ chưa làm một điều gì tổn thất đến muội, nhưng mà ngay bây giờ thì chưa chắc."Nàng vừa nói vừa nhìn vào ấm trà nóng đang cầm trên tay, nhất là câu cuối của nàng khiến nàng ta không thể không rét run, nói rồi nàng từ từ tiến lại gần nàng ta dù cho nàng ta có cầu xin nàng thế nào hay sợ hãy đến nỗi đổ mồ hôi hột trên trán đến mấy thì ấm trà nóng của nàng trên tay đã đổ xuống từ trên đầu nàng ta, nước chạy từ đỉnh đầu xuống mặt rồi rơi xuống bộ y phục của nàng ta, nét mặt nàng ta nãy còn ra vẻ điệu bộ mà bây giờ đã tái nhợt lại như không còn giọt m.áu nào.

Nàng ta đúng là đã bị dọa một phen rồi.Phải, là dọa, thực ra ấm trà nàng cầm đúng là ấm trà nóng, nước nóng còn bốc hơi qua vòi ấm nhưng mà ấm trong cung nàng hầu như là ấm đều có cơ quan ngầm trong nắp ấm, chỉ cần ấn nhẹ lên nắp ấm là khởi động một cơ quan khác trong nắp ấm làm nước nóng thành lạnh ngay trong tức khắc."Đã dọa muội rồi, nhưng may cho muội đã gặp ta của bây giờ còn vài năm trở về trước ta sợ dung nhan này không biết còn giữ được không, hôm nay chỉ là nước nóng thành nước lạnh mà đã dọa muội thành ra thế này, về sau còn tái diễn tiếp việc muội vu oan đến ta thì không chỉ có vậy" Giọng nàng giờ đã nghiêm nghị hơn, đúng vậy, nàng tuy là thiên kim nhưng nàng không phải người dễ bắt nạt, mà bây giờ nàng lại còn là hoàng hậu, là một người đứng đầu lục cung nên nàng không phải là người ai muốn nói gì thì nói, muốn làm gì thì làm.


Những lời nàng nói nãy giờ không chỉ là ám chỉ đừng đụng đến nàng mà còn muốn nhắc nhẹ với nàng ta đừng lấy những quỷ kế mà dụ dỗ hoàng thượng, mà hãy trở thành một phi tử biết điều hơn, nên dốc sức nghĩ cho hoàng thượng hơn là kiếm chuyện sinh sự.Sau khi nàng quay về chỗ ngồi, ả ta mới hoàn hồn mà nhìn sang hoàng thượng để cầu cứu nhưng nhận lại là sự tức giận của chàng, chuyện thị nữ cũng đã có một phần manh mối, ai là nghi phạm ắt hẳn chàng cũng biết, tất cả những gì nàng ta nói chàng đều biết không một việc nào liên quan đến hoàng hậu nàng, nhưng vì để giữ thể diện cho nàng ta chàng mới không muốn nói nhưng nàng ta càng ngày càng muốn dồn hoàng hậu vào đường cụt nên chàng đã ra hiệu cho hoàng hậu, để cho nàng tự quyết định.

Chàng cũng biết nàng sẽ không làm gì quá, ngay cả việc trà nóng thành trà lạnh chàng cũng đoán được nên để nàng giải quyết.


Vì chàng tin nàng.Nói rồi hoàng thượng cũng nói cho nàng ta biết rằng những chuyện xảy ra gần đây chàng ấy đều biết, còn cảnh cảo quý phi đây là lần cuối cùng chàng ấy thấy quý phi vu oan cho hoàng hậu, còn có lần sau chàng sẽ đích thân ra tay, mà chàng đã ra tay thì tàn nhẫn biết bao, ai cũng biết hoàng thượng và hoàng hậu tuy bình thường rất ôn nhu, hiền lành nhưng cũng đừng vì thế mà chọc vào hai con người này, vì một khi đã phạm họ họ sẽ khiến đối phương nhớ họ suốt đời (chết không được –sống cũng không xong).***.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận