Nô Tài

Khi tỉnh dậy, ta lại ở trong căn phòng xa hoa trước kia với chăn bông tơ tằm thượng đẳng.

Kim Muội vẫn ngồi trước đầu giường của ta, thấy ta tỉnh lại, nàng cao hứng nói: "Ngươi đã tỉnh?" Liền sau đó hai tay chấp trước ngực tạ ơn trời phật.

Ta lạnh lùng liếc nhìn nàng một cái, không nói gì.

Nhìn thấy sắc mặt của ta, tất cả cao hứng của Kim Muội không cánh mà bay, mím môi cẩn thận hỏi ta: "Ngươi đói sao? Ở đây có cháo gạo kê lọai tốt nhất, bên trong còn có thịt heo thượng hạng cắt nhỏ. Là chủ tử đặc biệt căn dặn trù phòng làm cho ngươi."

Ta khép mắt lại, không thèm để ý tới cái gì được đưa tới miệng mình.

Kim Muội chân tay luống cuống, đặt lại chén trên bàn, sắc mặt thay đổi, cắn răng nói: "Ta biết ngươi giận ta. Hừ, nhưng ta có thể làm được gì? Đều là thân phận nô tài, chẳng lẽ ta có thể xen vào chuyện của chủ tử sao chứ? Lại nói, ta đi vào, có thể có ích lợi gì?"

Kim Muội càng nói càng ủy khuất, lấy ống tay áo không ngừng lau nước mắt: "Chủ tử chỉ cần nói một tiếng, ta lập tức phải tránh ra. Đi vào có ích lợi gì? Ta cũng không phải Vương phi, cũng không phải cái gì đại nhân vật...."

Dù nàng khóc như thế nào, ta cũng không hề quay đầu liếc nhìn nàng một cái.

Không tồi, nàng là nô tài, tiểu Vương gia đối với nàng mà nói là thần, là thánh.

Ta tại sao có thể trông cậy việc nàng sẽ đến cứu ta?

Nhưng trong lòng thật sâu đích thất vọng cùng đau đớn, vô luận như thế nào cũng không thể tiêu biến.

Cả buổi sáng ta chết sống cũng không chịu để cho Kim Muội đút ăn.

Kết quả Trần bá chạy tới, khuyên can mãi ta mới cầm lấy bát cháo húp một nửa. (làm nũng kìa, xấu hổ wá! >..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui