Nô Tài

Sau một lúc lâu, Nhị vương gia mới lại lên tiếng: "Ngươi đi ra ngoài trước đi. Đây là việc riêng của huynh đệ chúng ta, ngươi không cần biết nhiều. Ta bất kể hậu quả, vẫn nhất định dâng sớ buộc tội hắn. Thân là hoàng thân quốc thích, phụng chỉ tuần tra Giang Nam bị thiên tai, chẳng những không trấn an dân chúng, ngược lại còn tư lợi, bòn rút quan ngân cứu trợ, ức hiếp dân chúng, cường thưởng dân nữ, khắp nơi ở Giang Nam, dân chúng chết đói la liệt. Kẻ bại hoại như thế, cho dù là người có quan hệ thân thiết với ái phi của Hoàng a mã, ta cũng nhất định phải trừ!"

Ta nghe Nhị vương gia dõng dạc tuyên bố, không khỏi cảm động, vỗ tay nói: "Có chí khí, có chí khí, trách không được ai cũng nói ngươi nhất định sẽ là Hoàng đế, hiện tại ta cũng cảm thấy như vậy. Bất quá, nếu không phải ngươi giở trò quỷ, khâm sai tuần tra Giang Nam vốn là Sanh nhi, như thế nào hội thay đổi thành cái kẻ tệ hại đủ điều ấy? Nói đi nói lại vẫn là do ngươi sai a.", dứt lời lắc lắc đầu.

Nhị vương gia nhìn ta, trên mặt lúc đỏ lúc trắng. Rốt cục lạnh lùng hừ một tiếng, lại đá văng cửa đi ra ngoài.

.........

Rất nhanh Nhị vương gia đã viết xong tấu chương luận tội, hơn nữa còn lập tức tự mình đến hoàng cung để dâng lên. Ta ngồi trên chiếc ghế lót đệm da thú, nhìn những người ở trong thư phòng đi đi lại lại, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, cứ như thể có cái đại sự gì ghê gớm lắm vậy.

Mấy ngày kế tiếp, thời tiết vẫn lạnh đến thấu xương. Trong Nhị vương phủ nơi nơi đều ẩn giấu sự bất an, khiến không khí càng thêm giá lạnh, cảm giác giống như sắp có đại họa xảy ra với mọi người trong vương phủ.

Nhị vương gia đến, đi thật vội vàng, so với ngày thường càng vội hơn. Lúc ở vương phủ, cũng toàn ngự tại thư phòng. Những ngày này hắn đối với ta tuy rằng mặt ngoài hoà thuận, bất quá ta biết trong lòng hắn nhất định có chuyện gì khó chịu lắm, liền phi thường thiện tâm mà không gây sự quấy rối hắn nhiều.

Hôm nay Nhị vương gia vừa vào thư phòng, Tôn quản gia lập tức dẫn theo một vị Thái giám bước vào theo.


"Lâm công công?" Nhị vương gia vừa thấy người cùng đi với Tôn quản gia, động tác hơi chững lại, lập tức hồi phục thái độ bình thường, tiêu sái đứng lên, cười nói: "Trời hôm nay thật lạnh, Lâm công công như thế nào lại đến đây?" Ánh mắt khẽ chuyển, Tôn quản gia thông minh lập tức lánh ra ngoài.

Lâm công công phất nhẹ cây phất trần trên tay cất giọng eo éo: "Ai nha, Nhị vương gia, việc lớn không tốt a." Giọng nói hảo chói tai, ta nghe được cười khúc khích. Hắn lúc này mới phát hiện ta đang ngồi dưới bàn, lặp tức ngậm miệng, nhìn Nhị vương gia liếc mắt một cái.

Nhị vương gia khoát tay nói: "Cứ tiếp tục."

"Đại vương gia liên hợp với rất nhiều đại thần đang cố gắng buộc tội ngài, cũng đã dâng rất nhiều tấu chương lên Hoàng Thượng." Lâm công công hiển nhiên là "mật thám" do Nhị vương gia an bài ở trong cung, hắn khoa trương nói: "Trong cung hôm qua càng náo nhiệt, Dung chủ tử khóc trước mặt thái hậu, vài vị nương nương còn thay Quốc cữu gia cầu tình, nói dù có phạm sai lầm, cũng không thể thật sự nói giết liền giết. Cư nhiên ngay cả Thục đức nương nương cũng đứng về phía họ." (Theo như tớ nhớ thì con mụ "Thục Đức" này là mama nuôi của bạn Sanh nhi ;))

Nhị vương gia trầm ngâm một lát, lại hỏi: "Hoàng a mã nói thế nào?"

"Thánh tâm khó dò." Lâm công công cau mày nói: "Các vị nương nương ấy đem cả những chuyện chẳng hay ho của nhà mẫu thân ngài đều kể ra hết, còn nói ngài tâm địa quá độc ác, thích đuổi tận giết tuyệt. Người cũng biết, Hoàng Thượng là người nhân từ độ lượng. Nhiều gió như vậy hướng Hoàng Thượng thổi không chắc sẽ không lung lay, ta nghĩ... Nhị vương gia cũng nên chuẩn bị tốt mới được." (Đúng là một lũ đàn bà nhiễu sự! >"< tội Tranh nhi quá~)

"Chỉ cần hoàng a mã chưa tỏ rõ thái độ, sự việc vẫn có thể vãn hồi." Nhị vương gia cười khổ một tiếng, chậm rãi gật đầu: "Ta đã biết, cảm tạ công công."


"Thần cũng đã nói hết lời, Nhị vương gia người nhất định phải cẩn thận. Nô tài đi trước."

"Công công dừng bước." Nhị vương gia chợt nhớ tới một chuyện, đi lên vài bước, nhẹ nhàng hỏi: "Tấu chương của Cửu vương gia, ngươi có nhìn thấy không?"

Lâm công công lắc đầu: "Nô tài không có nhìn thấy. Nghe nói Cửu vương gia bị bệnh, đại khái tin tức nghe được cũng không chắc chắn, bất quá theo đánh giá của thần tấu chương của Cửu vương gia đêm nay cũng sẽ đưa vào cung. Bất quá, ai~, Nhị vương gia cũng không cần hy vọng nhiều, những chuyện gần..."

"Ta biết." Nhị vương gia trầm ngâm gật đầu, ngẩng đầu hô to một tiếng: "Lão Tôn mau dìu Lâm công công ra ngoài, gửi Lâm công công ít ngân lượng đáp lễ."

"Tạ ơn Nhị vương gia." Lâm công công cười chắp tay, đi theo Tôn quản gia ra ngoài.

Nhị vương gia đóng cửa lại, cúi đầu cân nhắc sự tình, xoay người chằm chằm nhìn ta, nghĩ nghĩ, bỗng nhiên cười nói: "Ngươi cuối cùng cũng đợi được ngày này. Ta sắp gặp nạn, rốt cuộc cũng không thể khóa ngươi bên mình."

Ta nói: "Ngươi không phải nhi tử mà Hoàng Thượng yêu thích nhất sao? Như thế nào chỉ một vài cái tấu chương cỏn con mà có thể chỉnh được ngươi?"


"Càng được Hoàng Thượng yêu thích, càng nhiều người hận." Nhị vương gia giận dữ nói: "Hiện giờ ngay cả Cửu đệ cũng đứng về phe đối địch với ta, ta còn trông chờ vào cái gì. Chằng phải, ngươi cũng luôn ngóng trông Cửu đệ mang binh tiến đánh Nhị vương phủ cứu ngươi?"

"Sanh nhi không có dâng tấu chương buộc tội ngươi, ngươi đừng nói bậy, ta vừa nghe tên thái giám kia nói."

Nhị vương gia cười lạnh nói: "Thục Đức phi đều giúp đỡ đối đầu với ta, ta còn trông cậy vào cái gì?"

Ta ngạc nhiên nói: "Lão chủ chứa đó không phải cùng hội cùng thuyền với ngươi hại ta sao, tại sao lại không giúp ngươi?"

"Cửu đệ mất ngươi chẳng thiết sống chết, nàng vốn định mấy tháng là có thể khoái hoạt. Hiện tại thấy không ổn, đương nhiên phải nghĩ biện pháp đem ngươi kéo trở về, để cho Cửu đệ tránh khỏi những chuyện không hay xảy ra, và cũng là để cho quãng đời sau này của bà ta có chỗ dựa vào."

"Là vậy sao..." Ta bừng tỉnh đại ngộ: "Nhưng thế này cũng không có thể nói Sanh nhi hại ngươi."

"Cơ hội này ngàn năm có một, bỏ qua lần này, cũng không còn cơ hội đem ngươi phải đi về."

"Chính là, hại ngươi ngươi cùng với đem ta cứu trở, căn bản là hai việc khác nhau a. Ngươi không phải là ca ca tốt nhất của hắn sao? Hắn như thế nào hội bỏ đá xuống giếng?" Ta bực tức nói: "Ngươi a, đúng là không có đầu óc. Ngươi đem ta bắt lại là một chuyện, Sanh nhi buộc tội ngươi là một chuyện khác, ngươi buộc tội quốc cữu là một chuyện khác nữa và cái mụ Vương phi gì gì đó vu oan cho ngươi lại là một chuyện khác nữa...Sao có thể mà qui về thành một chuyện, ngươi đúng là hồ đồ. Sanh nhi tuyệt đối sẽ không giống ngươi bất phân thị phi như vậy."


"Ta không có đầu óc? Ta bất phân thị phi?" Nhị vương gia sắc mặt ẩn ẩn hiện lên tức giận, lập tức trong mắt tinh quang chợt lóe, giống như xúc động. Hắn thật sâu chăm chú nhìn ta, chậm rãi nói: "Ngươi không cần hoa ngôn xảo ngữ, yên tâm đi, Cửu đệ dù có hại ta, ta cũng không nhẫn tâm chặt đứt tình cảm huynh đệ nhiều năm như vậy, nếu ta thua cuộc, tuyệt đối sẽ không mang ngươi chết cùng. Thương thiên ở trên, ta không có tâm địa ti tiện đến bực này."

Ta nghĩ Nhị vương gia vốn đủ ti tiện, bằng không hắn cũng sẽ không đem ta nhốt trong Nhị vương phủ như vậy, bất quá ở thời điểm này, hắn vẫn có thể xem là một trang tuấn kiệt. Ta cúi đầu,, lẩm bẩm nói: "Sanh nhi, huynh ngàn vạn lần không cần đối Nhị vương gia bỏ đá xuống giếng, như vậy chẳng những khiến ta khinh thường, mà trọng yếu hơn là hắn nhất định sẽ giết người diệt khẩu, ta đây vĩnh viễn sẽ không thể gặp ngươi."

Nhị vương gia thấy ta tự lẩm bẩm một mình, nhẹ nhàng lắc đầu, lại ngồi vào bàn viết viết gì đó.

Tiểu vương gia quả nhiên cùng ta ý hợp tâm đầu.

Chưa đến ngày thứ ba, trong cung truyền ra tin tức, Cửu vương gia thân vẫn mang bệnh quì gối khẩn cầu Hoàng Thượng nghiêm trị quốc cữu, nói Nhị vương gia xử sự công chính nghiêm minh, không có gì là sai cả.

Quốc cữu bị hạ lệnh tự sát, Dung quý phi dung túng đệ đệ, cũng bị hạ một bậc.

Nhị vương phủ khắp nơi vui sướng, mỗi người trên mặt đều mang thần sắc sáng lạn.

Nhị vương gia từ trong cung trở về, thẳng tiến thư phòng, cười nói: "Ta quả nhiên không có nhìn lầm Cửu đệ. Rốt cuộc gặp chuyện, vẫn đặt Nhị ca lên hàng đầu." (Vâng, người ta thì như vậy còn anh cư xử thế nào hử hử??? >"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận