Vì hoảng loan mà nàng choàng cánh tay bám cổ hắn, nó mang theo mùi hương ngọt ngào của vị trà xanh xông vào khoang mũi của hắn, tâm Thích Ca Thát Tu trong khoảnh khắc mềm như bún, tràn ngập sự thỏa mãn. Rốt cục, với sự giúp đỡ của Pháp vương cùng sự cho phép của Vương mà hắn cuối cùng cũng chính thức có được nữ nhân hắn âu yếm này, hắn có thể tự tay bắt lấy con mồi đáng yêu này.
Bị cánh tay cường tráng cùng lồng ngực ấm áp của mãnh thú ôm lấy, La Chu dường như càng đắm chìm trong mùi hương nam tính với chút vị tanh nồng, La Chu cư nhiên thấy xấu hổ với chính bản thân khi mình lại sinh ra cảm giác an toàn đối một với kẻ đã lăng nhục nàng, thân thể chẳng những dừng hẳn cảm giác sợ hãi run run, ngay cả sự oán hận sâu dưới dưới đáy lòng tựa hồ cũng phai nhạt rất nhiều.
hiện lên tại trong đầu nàng không phải hình ảnh Thích Ca Thát Tu hung thần ác sát bắt giữ, hay sự tàn bạo của hắn khi đóng dấu nô lệ lên nàng, hoặc lần lượt những lần hắn khinh bạc mình. Giờ thì hẳn lại thương nào đau nàng, cả bao gồm tối hôm qua hắn rắc lời lẽ mật ngọt vào tâm nàng, từng cử chỉ âu yếm làm bùng lên ngọn lửa tình dục của nàng, hắn ở trên người nàng mơn trớn, đôi mắt hắn mang sự dung túng sủng ái làm hai gò má nàng đỏ hồng, da thịt căng thẳng cũng trở thành mềm nhũn.
Nàng đột nhiên lại nghĩ tới câu danh ngôn trong “sắc giới” của Trương Ái Linh: “Đường đến được trái tim phụ nữ đi qua âm đạo”. La Chu nhớ rõ sau khi xem xong phim, nàng từng đọc qua mấy câu bình luận của những người xem khác. Có người nói nó vớ vẩn, có người đồng ý. Những ý kiến đồng ý nói rằng, nữ nhân là động vật cảm tính nhất trên đời, mặc kệ miệng nói quật cường thế nào nhưng ở chỗ sâu trong đáy lòng luôn không quên được nam nhân phá trinh tiết của mình, quên không được nam nhân đầu tiên khiến nàng cao trào nam nhân, cũng quên không được nam nhân đầu tiên đối đãi đặc biệt tới cảm thụ của mình. Mà sự thật trong cuộc sống cũng xác thực những vụ nữ nhân bị cưỡng hiếp xong lại có tình yêu với chính kẻ cưỡng hiếp mình. Ví dụ, lý do đầu tiên là vì sau khi bị cưỡng hiếp nhiều lần, nàng dần cảm nhận được sự khoái hoạt sung sướng.
La Chu cảm thấy hãi hùng, nàng sẽ không phải bất tri bất giác vì bị cưỡng hiếp nhiều lần nên biến nó thành yêu, đem lòng yêu luôn Cầm thú vương chứ? Cũng yêu Pháp vương ma quỷ cùng Mãnh thú sao? Miệng nói linh tinh gì vậy chứ, một là nàng không phải nữ nhân cổ đại một lòng lập đền thờ trinh tiết, hai là nàng cũng không tham luyến tình dục, hay thích theo đuổi cảm giác dâm đãng thì làm sao có thể xuất hiện tình huống vớ vẩn đó được? Khuôn mặt thanh tú thoáng chốc xuất hiện vặn vẹo, đồng thời cũng rút đi một tầng choáng váng. hiện tại nàng không nắm trong tay sinh mệnh của chính mình, mất đi quyền tự chủ của thân thể, điều duy nhất nàng có thể làm chủ đó là tâm của mình, tuyệt đối không lấy ra vội đưa cho đống cầm thú ma quỷ ăn luôn a! Bọn họ nghĩ rằng đánh nàng một gậy rồi lại cho ăn táo để dỗ ngọt, chỉ có thể mà có thể làm cho nàng quên đi những chuyện đã xảy ra sao? Sao có chuyện dễ nắm được tâm của nàng thế ư? trên đời làm gì có cái chuyện dễ dàng như vậy đâu cơ chứ! Nàng là tiểu nữ nhân hay mang thù, vừa có thể ăn táo ngọt vừa nhớ kỹ kẻ đánh gậy nàng. Huống hồ nếu bị lấy mất tâm, ai có thể cam đoan tấm lòng của nàng sẽ không bị cầm thú ma quỷ dùng quyền thế ngập trời mà lại lãnh khốc vô tình tàn nhẫn đập nát.
Nàng âm thầm dùng móng tay ngắn ngủn cố hết sức bấm vào trong lòng bàn tay, nàng ý định dùng cảm giác đau đớn kịch liệt để áp chế cái cảm giác an toàn đáng xấu hổ đáng sợ này. La Chu nghĩ đến phải làm khó hắn, nhưng khi nàng bị Thích Ca Thát Tu ôm đi vào đài chuyển kinh và thấy rõ hết thảy bên trong liền sợ hãi run rẩy thổi quét toàn thân, nó cắn nuốt tất cả các cảm xúc khác.
Ở trên Đài Chuyển kinh bảy tám mét vuông có một bàn đá ngọc thạch cao một thước rộng hơn tám mươi centime với bốn cột tại bốn góc, mỗi cột dài gần hai thước. trên cái bàn bóng loáng ấy là một thiếu nữ hoàn toàn trần trụi, thiếu nữ tay chân bị trói chặt với xiềng xích từ bốn cột. Thiếu nữ có khuôn mặt thanh lệ xinh đẹp với hai má đỏ tươi, đôi mắt tan rã thất thần giống như ở trong một tầng sương khói mỏng manh. Làn da óng ánh như ngọc, mềm mại nõn nà, rõ ràng là một nữ nhân người Hán sống trong sung sướng.
một cái tạo hình hoa kim sắc xinh đẹp mà quỷ dị được vẽ trên trán thiếu nữ, bông hoa chạy dọc theo cái mũi thanh tú cao thẳng ấy và cứ kéo dài qua cánh môi mềm mại, cái cổ duyên dáng rồi tới trước ngực và ngưng tụ thành một đồ án tinh mỹ dị thường khác xa cái ở trên trán, đồ án bên sườn duỗi cánh hoa kim sắc đem một bên vú của thiếu nữ bao quanh chi chít đến tận nhũ hoa.
Vú bên phải của thiếu nữ phình to, thoạt nhìn như tràn ngập sữa bên trong vậy, vú bên trái lại không biết vì sao có chút ủ rũ. Bất quá cả hai vú so ra vẫn lớn hơn của những nữ nhân bình thường, dưới phụ trợ của hoa kim sắc hai vú càng trở nên quỷ dị đầy mị hoặc.
Hoa kim sắc không ngừng ở đó, nó vươn tới xa phía phía dưới cơ thể của thiếu nữ, nó khéo léo vòng đến rốn và ngưng tụ thành một đồ án xinh đẹp khác. Nó lại tiếp tục đi tới âm phụ và chỉ tạm thời biến mất tại hoa huy*t kì bí, nhìn xuống hai bên trong đùi liền thấy hai nhánh hoa kim sắc tiếp tục cuộc hành trình chạy dọc theo hai bên đùi tạo ra những đường cong dâm mỹ mà xinh đẹp.
Ở giữa hai chân thiếu nữ có một vật được chế tác bằng vàng ròng cùng ruby, ở giữa vật thể có bốn dây cước mảnh, mỗi đầu dây cước có một cái móc câu, bốn cái móc câu lần lượt giữ chặt một thứ gì đó hồng hồng. Thứ màu hồng đó quá khít quá chặt, từ vị trí của âm hộ nữ nhân lộ ra một nửa hình dáng.
Đó là… tử cung của thiếu nữ đó!?
Pháp vương ma quỷ đeo một bao tay da gân có chút trong suốt, tay phải cùng ngón trỏ giữ chặt lấy cổ tử cung, sau đó thêm ngón giữa tạo thành thế 3 ngón đem cổ tử cung mở ra hình tam giác nhỏ. Tay trái bắt lấy một con sâu nhỏ màu đỏ mập mạp cỡ nửa đốt ngón tay từ cái hũ rồi nhét vào cổ tử cung, hắn liên tiếp nhét con sâu thứ hai, con thứ ba, … Ước chừng nhét đến hơn mười con sau mới dừng tay. Đống sâu tại lúc hắn nhét vào đều vô cùng có sức sống mà ngọ nguậy. Thiếu nữ rõ ràng là tỉnh nhưng thần trí lại vô định, cho dù bị đối đãi tàn ngược như vậy, trên mặt cũng không có nửa điểm thống khổ, ngay cả thân thể cũng không có run rẩy dù chỉ một chút.
La Chu ở trong lòng Thích Ca Thát Tu run rẩy không ngừng, con ngươi đen nhánh hoảng sợ mà trợn lên, hai tay gắt gao che miệng lại chỉ sợ chính mình để lọt ra tiếng thét chói tai, nàng sợ chọc giận Pháp vương ma quỷ thì hắn liền đem nàng thành thiếu nữ trên đài kia.
“Heo nhỏ, không cần sợ, Pháp vương không có giết người, hắn chính là đang nuôi sâu mà thôi.” Thích Ca Thát Tu an ủi nói, tay vẫn không ngừng dùng sức ôm chặt nàng, đem đầu nàng đặt tại trên vai mình và nhẹ nhàng vỗ. Mặc kệ heo nhỏ cố tỏ ra cứng cỏi dũng mãnh gan dạ, nhưng bên trong vẫn như cũ là nữ nhân sợ hãi huyết tinh tàn khốc, cảnh này có khả năng khiến nàng hồi tưởng lần các binh sĩ tới thôn Nạp Á lấy cống phẩm đi.
Tùy ý dùng thân thể người khác để nuôi sâu, điều này khác gì năm đó người Nhật Bản bắt con dân Trung Quốc rồi làm thí nghiệm vi khuẩn trên người sống đâu? không có dù chỉ một chút, đều một dạng tàn nhẫn, một dạng bạo ngược, cũng đều một dạng khủng bố. Nàng đột nhiên cảm thấy, chính mình chỉ bị đống linh hồn quái vật màu xám dùng đầu lưỡi lăng nhục, hấp thụ linh khí, cải tạo thân thể thật sự là quá may mắn rồi.
Bạch Mã Đan Tăng nhéo nhéo cổ tử cung co dãn của thiếu nữ, đối với việc cửa miệng nhanh khép kín có chút vừa lòng. hắn nghe Thích Ca Thát Tu an ủi La Chu liền nghiêng đầu nhìn khuôn mặt trắng bệch cùng thân thể phát run của La Chu nở nụ cười ôn nhu nói: “Heo nhỏ, sau đó chúng ta có thể thử đem đài sen kéo đến cửa âm đạo, dương v*t của ta cũng không cần đi qua âm đạo mà trực tiếp đâm vào đài sen, cảm nhận tư vị ái ân”
“Hu! Uhm! Hu” La Chu che miệng, liều mình lắc đầu, tiếng thét cũng không rõ ràng. Nước mắt sợ hãi trong nháy mắt dâng lên như thủy triều, thân thể nhỏ nhắn gắt gao cuộn mình dựa sát vào Thích Ca Thát Tu. Mẹ nó đồ biến thái! Đại biến thái! So với Cầm thú vương còn muốn khủng bố đáng sợ hơn gấp ngàn lần, kẻ siêu cấp biến thái!
“Pháp vương, heo nhỏ không chịu được đâu ạ.” Thích Ca Thát Tu đối mặt với sự đùa cợt ác liệt của Pháp vương có chút bất đắc dĩ thở dài. Thân thể mềm mại trong lòng đã muốn run đến rời ra từng mảnh, thật sự làm cho hắn đau lòng.
“Ai nói ta đang hù dọa heo nhỏ.” Bạch Mã Đan Tăng cười đem bao tay dính dịch thể cởi ra rồi tiến tới chậu nước gần đó rửa tay, nghiêm trang nói “Nam nữ ái ân vốn là loại hình đa dạng, loại này ái ân cũng chưa nếm thử thì chưa chắc nó không phải một loại kích thích cực lạc tươi mới.”
Muốn kích thích cực lạc tươi mới, liền đem dương v*t của ngươi rút ba tầng da sau lại cùng bò cái Tây Tạng giao phối, mà không phải tra tấn nữ nhân đi!
La Chu ở trong lòng ác độc rít gào, thân thể hướng trong lòng Thích Ca Thát Tu lui vào càng sâu, quả thực nàng hận không thể mở ngực hắn ra chui vào trong.
“Ồ, heo nhỏ sợ hãi ư, ánh mắt giống như đang mắng ta, hơn nữa mắng được còn rất độc đi.” Phượng nhãn đỏ tím có vẻ nghiền ngẫm mang theo chút trêu tức, ngón tay lành lạnh xoa hai gò má ướt sũng của nàng, Bạch Mã Đan Tăng ra sức nắm, đợi cho khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch xuất hiện chút đỏ mới buông ra, hắn véo nhẹ cái mũi của nàng rồi cười nói, “Heo nhỏ ngốc không biết phân biệt, ta dùng nữ nhân này để nuôi sâu còn không phải là vì thân thể của ngươi sao. Bọn sâu nhỏ này dưới niệm chú của ta và dược vật có thể thay đổi thân thể nữ nhân, làm cho nàng sản sinh ra sữa màu đỏ, nó có thể bổ dưỡng thân thể, ngươi uống cháo chính là được nấu từ sữa này.”
La Chu liếc mắt một cái lại nhìn đến thiếu nữ trên đài liền có chút ủ rũ, rồi lại hoảng hốt nhìn thoảng qua chén ngà voi đựng chất lỏng hồng hồng, nghe mùi thì chính là vị thơm ngào ngạt của cháo. Trong cháo có một vị ngọt ngào của sữa, nàng nghĩ đến… nàng liền nghĩ đến bên trong hản là sữa dê hoặc sữa bò, thì ra… thì ra là…
không hề báo động trước cổ họng trào lên một trận co rút mãnh liệt. Nàng đột nhiên lấy tay che miệng, ọe một tiếng phun ra. Dù động tác Bạch Mã Đan Tăng có nhanh nhẹn đến mấy thì vẫn bị nước dịch vị tiêu hóa cháo hồng phun làm bẩn non nửa áo trước ngực.
Thích Ca Thát Tu phản ứng cực nhanh, ngay khi La Chu phun tung toé lên trước ngực Pháp vương, hắn đã ôm La Chu nhảy ra khỏi đài chuyển kinh, một tay mở ra áo bào dầy của chính mình lấy một lớp ngoài đặt trước miệng nàng.
“Ọe —— ọe —— ọc —— ”
La Chu một tay vẫn treo ở cổ Thích Ca Thát Tu, nửa xoay người cúi đầu hướng miệng liên tục nôn vào áo tăng bào. Thẳng đến khi ngay cả mật cũng nôn luôn cả ra lúc này đầu cháng váng não trướng một vòng lần nữa lại tiến vào trong lòng hắn, cổ họng cảm giác rát như bị cháy vậy.
Nàng hối hận, một ngàn một vạn lần hối hận, lúc ấy vì sao ngay cả do dự đều không do dự liền ngửa cổ đem cháo uống sạch? Cảm giác kỳ lạ đó quả nhiên là nhắc nàng không thể ăn bậy.
Ma quỷ! Ma quỷ biến thái! Nội tâm gào thét như vạn con ngựa chạy như điên!
Mẹ nhà nó chứ, thật đúng là có cao có thấp có tốt có xấu, nàng hiện tại tình nguyện ăn đống đồ ăn dính đầy nước miếng của Cầm thú vương còn hơn phải ăn đến bất kỳ thứ gì từ tay Pháp vương ma quỷ a