Nô Thê Muốn Xoay Người

Này là hơn mười đầu ngao khuyển ăn thịt người nha! Kia lại là hai con vật nổi tiếng lãnh khốc sát thủ báo tuyết nha! Hàm răng nhọn dày đặc kia so với đao kiếm sắc bén không thua chút nào. Một khi đàn mãnh thú này nổi cơn khùng giương nanh múa vuốt lao lại đây, thân thể giòn yếu nhu nhược của các nàng nhất định sẽ thành mảnh vụn trong chớp mắt.

Sau khoảnh khắc tưởng tượng quá khích, La Chu đột nhiên vô cùng hoài niệm chế độ bảo hiểm của thế kỉ 21. Tính đi tính lại công việc của nàng cũng coi như được gọi là nguy hiểm, ở hiện đại nếu mua bảo hiểm, bị thương tàn phế còn có thể dựa vào tiền bồi thường mà miễn cưỡng nuôi sống bản thân, mà ở nơi này nếu tàn phế là sẽ trực tiếp tiến đến cửa địa ngục, tương lai đen tối vẫy gọi.

Dưới chân mềm nhũn, nàng cùng Cách Tang Trác Mã kiệt lực mà ngồi xuống đất, gắt gao nhìn đám mãnh thú chạy tới, đến thở mạnh cũng không dám. Mồ hôi thấm ra đầy trán, bị gió lãnh thổi một hồi, cơ hồ ngưng đọng thành băng.

"Ngao ──"

Một tiếng sủa dài như sấm rền, đầu ngao khuyển xám bạc thủ lĩnh đột nhiên đứng lại cách các nàng chừng 2 thước. Hơn mười đầu ngao khuyển giống như nghe được mệnh lệnh, phút chốc toàn bộ dừng lại bước chân. Không ngừng gầm gừ, bảo trì tư thế nửa nằm, mông nhếch lên cao, chi trước thấp xuống, là tư thế có thể tùy lúc lao lên cắn xé.

Hai đầu báo tuyết không dừng lại, mà nhàn nhã đi tới bên ngao khuyển, một trái một phải đứng ở bên cạnh đầu ngao màu xám bạc.

Ba đầu súc sinh lạnh lùng nhìn chăm chú La Chu cùng Cách Tang Trác Mã, vẫn không hề nhúc nhích. Dường như đang đánh giá xem nên cắn vào chỗ nào thì thích hợp, lại giống như đang tiến hành đánh giá sâu sắc.

La Chu cùng Cách Tang Trác Mã dựa sát vào nhau, run rẩy mặc cho ba con súc sinh đánh giá, từng tế bào trong thân thể đều không ngừng run lên. Ccách đó không xa là mấy cung nô khuôn mặt thanh tú, dáng người cao gầy. Các nàng đối với tình huống đối mặt mãnh thú đầy nguy hiểm này đã muốn quen thuộc không còn sợ hãi, tất cả đều cúi đầu, đứng im lặng bên cạnh bồn ăn thật lớn, ánh mắt bình lặng như nước, không có một chút gợn sóng, không có một tia sức sống.

Tay phải của La Chu bị Cách Tang Trác Mã bóp càng ngày càng đau, La Chu lại không thể giống như người khác la hét, giãy rút tay ra. Mắt liếc sang khuôn mặt cứng đờ đầy sợ hãi của Cách Tang Trác Mã, cả lòng đều chán nản, bộ dạng của cô gái nhỏ đã như vậy không thể trông chờ nàng cùng đồng tâm hiệp lực được. Nàng hơi thở dài, làm người phải có ý thức trách nhiệm, nếu nàng đã kéo theo Cách Tang Trác Mã trở thành ngao nô, nàng sẽ chịu trách nhiệm đối với tính mạng của cô gái nhỏ này.

Hít vào một hơi khí lạnh tựa như tuyết vào trong cổ họng, lạnh đến đem dạ dày cũng đông cứng lại, cũng dường như đem trái tim co cứng lại.

"Ngân. . . . . . Ngân Nghê. . . . . . Chào. . . . . . Chào ngươi. . . . . ." Nàng dừng lại tầm mắt trên thân ngao khuyển màu xám bạc, cố gắng lộ ra một nụ cười ôn hòa lấy lòng. Đầu ngao khuyển này mới từ chiến trường trở về, toàn thân đều tỏa ra sự tàn ác khát máu, dã tính hung tàn, khí thế của nó so với ngày gặp ở thôn Nạp Mộc A còn khủng bố hơn, cũng làm cho nàng ngày càng thêm sợ hãi.

Đôi mắt màu lam hung ác của Ngân Nghê chợt lóe, đi thêm một bước tới phía nàng. Đầu ngao thật lớn tiến đến ngửi ngửi bên cổ trái của nàng, rồi lại đổi sang ngửi phía bên phải. Hơi thở ấm áp đầy ẩm ướt phả vào cổ nàng, nháy mắt cả người La Chu cứng lại, nụ cười đông lại, trong đầu nàng nổi lên một màn sương trắng mờ mịt. Nàng đờ đẫn nhìn ngao khuyển hạ thấp thân xuống bắt đầu ngửi giày của nàng, dần dần di chuyển lên cẳng chân, đùi, giữa hai chân, thắt lưng. . . . . Ngửi từng chỗ một trên cơ thể nàng, lại đi vòng quanh nàng cùng Cách Tang Trác Mã một vòng, rồi tiểu trên giày của nàng cùng Cách Tang Trác Mã, gừ nhẹ một tiếng nghiêng người lui về phía sau.

Tiếp theo hai đầu báo tuyết đi lên, chúng nó trước tiên ngửi La Chu không ngừng, rồi mới chuyển qua Cách Tang Trác Mã, cuối cùng nhếch miệng lộ ra những chiếc răng sắc nhọn cùng cái lưỡi thật dài, đem nước tiểu tanh tưởi tưới lên giày ngay trước hai ánh mắt thất thần của các nàng.

"Ngao ──" chờ cho báo tuyết tiểu xong, Ngân Nghê quay đầu sủa một tiếng với hơn mười đầu ngao sau lưng.

Hơn mười đầu ngao sủa nhỏ như đáp lại, ròi mới theo thứ tự lần lượt ngửi La Chu cùng Cách Tang Trác Mã, rồi tiểu lên giày các nàng.

Sau khi con ngao cuối cùng tiểu xong, hơn mười đầu ngao cùng hai đầu báo tuyết cùng ngửa cổ lên trời gầm lên. Trong tiếng gầm trở nên đầy đắc ý cùng vui thích, ánh mắt nhìn hai ngao nô trở nên ôn hòa hơn.

La Chu cùng Cách Tang Trác Mã từ đầu đến chân đều hóa đá không biết phải làm sao, toàn bộ não đóng băng, hoàn toàn nhìn không ra điểm biến hóa vừa rồi. Hai đầu báo tuyết ngậm lấy đuôi áo hai nàng, kéo các nàng tới trước bồn thức ăn thật dài trên mặt đất.

"Ngao ── ngao ──" hơn mười đầu ngao hướng tới mấy cung nô đứng trước bồn thức ăn gầm gừ, nhe răng trợn mắt mà giương vuốt, một bộ dáng chờ cắn người.

Sắc mặt mấy cung nô trắng bệch, "A" hét thảm một tiếng, sợ tới mức chạy trối chết, trong giây lát đã không còn bóng dáng, để lại trên mặt đất trống một bầy dã thú cùng hai ngao nô đã bị dọa choáng váng.

Ngân Nghê sủa một tiếng với La Chu, nhưng La Chu vẫn ngồi như tượng gỗ dưới đất không có bất cứ phản ứng nào. Đại tuyết bên kia cũng gầm một tiếng với Cách Tang Trác Mã, tròng mắt của Cách Tang Trác Mã đột nhiên hướng lên trên, rồi té xỉu trên đất.

"Ngao ──" Ngân Nghê nóng nảy gầm một tiếng, Tiểu Tuyết canh bên cạnh La Chu quệt quệt miệng, vươn ra chân trước, đánh mạnh một cái vào sau đầu La Chu.

Bịch ──

La Chu không hề phòng bị bị bàn chân hữu lực của báo tuyết đẩy một cái, cả khuôn mặt cùng bồn ăn đầy thịt trâu bò máu me đầm đìa tiếp xúc thân mật, mà cú đẩy này cũng đem linh hồn đang bay lên chín tầng mây của nàng quay trở về.

Hai tay nàng chống đỡ thành chậu ăn, chậm rãi ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn dính đầy vết máu bò liền biến thành màu nâu. Nàng lắc đầu vung hai bím tóc đang dính chặt vào má, thẹn quá thành giận quát, "Con mẹ đứa nào đánh. . . . . Ta. . . . . ." Lời nói mới ra đến ngoài liền nhìn thấy chân một con báo tuyết xinh đẹp đang dừng ở không trung phút chốc trở nên thật nhỏ, (chị hố rồi

Nàng là ngao nô, là ngao nô, ăn thức ăn qua miệng ngao khuyển là chuyện vô cùng bình thường, thực bình thường. Nàng không ngừng tự nhủ với chính mình, nhưng khóe mắt lại không có cách nào ức chế được mà tràn ra hai hàng lệ trong suốt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui