Tuấn Anh vênh bao nhiêu thì Cáo ngầu bấy nhiêu.
Khuôn mặt anh bịt một chiếc khẩu trang đen nhưng không giấu được thần thái ngút ngàn khí chất và đôi mắt sắc lạnh, dáng người cao ráo thanh thoát, Cáo chắc chắn sẽ là một nam thần thanh xuân nếu không có tiếng tăm xấu xa như mọi người đồn.
- Vào!
Giọng Cáo trầm ồn, lạnh lẽo ngân lên.
Tất cả đám học sinh cùng đi vào một phòng, bình thường như tất cả các phòng khách sạn khác, vậy mà sao căn phòng 107 này nó nặng mùi sát khí như thế.
Thảo lành lạnh, không lẽ Tuấn Anh mỗi lần đi giải quyết tranh chấp đều trong tình cảnh này ư? Bảo sao tính cách thằng nhóc cũng bị tha hóa, trở thành một học sinh cá biệt của Ước Mơ, cá biệt gấp Huy Minh mấy chục lần.
Một mình Thảo là con gái, không tránh được một nỗi sợ hãi khó tả, nói chung là sợ ghê lắm.
Phe bên Tuấn Anh ngồi trên sô pha, phe bên Cáo ngồi trên giường.
Tất nhiên rồi, chúng nó là chủ nhà, chúng nó có quyền.
Cái sô pha bé tí à, chia ra thành một ghế lớn và nhiều ghế nhỏ.
Tuấn Anh với Thảo ngồi chung một ghế, tất nhiên không phải là vô tình, đặc biệt Tuấn Anh là người chủ động.
Thảo vừa là con của bạn mẹ cậu, vừa là do cậu sơ xuất để nó biết vụ này, là người đồng ý cho nó đấu cùng trận này, vì vậy Tuấn Anh có trách nhiệm với Hoa Anh Thảo.
Một thằng đàn em của Cáo lên tiếng:
- Đánh 3 trận, giao kèo như đã hứa.
Bên Tuấn Anh gật đầu chấp thuận.
Cáo bất ngờ đề nghị:
- Suy cho cùng không công bằng, nếu bên mày thắng thì tao mất Lê Gia Linh, còn bên tao thắng thì bọn mày không mất gì.
Tuấn Anh cáu, sắc mặt biến đổi.
Biết ngay mà, thằng cáo già lão luyện như Cáo có một chiêu cũ rích cứ dùng mãi, nó đợi đến giờ phút chót để đặt ra một luật mới khiến cho đối phương tăng xông.
Tuấn Anh gằn giọng:
- Mày muốn gì?
Cáo cười đểu, đắc ý nói:
- Một là có tất cả, hai là không có gì.
- Tao không hiểu, đừng bóng gió nữa, nói thẳng mẹ đê! Tao đến đây không phải nghe mấy câu triết lí xàm chó của chúng mày, nói nghe hay lắm mà nhân cách như lờ.
- Nếu bọn tao thua, nhất định không động tới Lê Gia Linh.
Còn nếu bọn mày thua, con bé đi cùng mày sẽ phải ở lại đây!
Con bé đi cùng mày? Là Hoa Anh Thảo? Cáo thản nhiên đưa ra một câu nói mà ai ai nghe xong cũng muốn tháo lớp khẩu trang kia ra vả cho hắn mấy bạt.
Thảo xanh mặt, dằn vặt tại sao lại tham gia cái vụ chết tiệt này, nếu Tuấn Anh đồng ý với Cáo, có phải Thảo sẽ làm tế vật cống lên cho lũ cáo chồn 12B1? Eo ôi nghĩ đã thấy sợ!
Tuấn Anh tay cuộn chặt lại thành hai nắm đấm, đứng bật dậy quát:
- Bố mày nhịn mày lâu lắm rồi đấy con chó!
Cáo ngồi yên, điện thoại đã khởi động xong trò chơi, anh ta cười khẩy tiếp:
- Sao? Sợ rồi à? Hay là mày tiếc con nhóc kia? Mày thích nó à? Vương Tuấn Anh vừa thích Lê Gia Linh, vừa thích Hoa Anh Thảo.
Nếu mất cả hai đứa thì mới thú vị, mày dám chơi lớn không?
Cái gì cơ? Rõ ràng Thảo đã đeo khẩu trang rồi, tại sao Cáo vẫn nhận ra đó là Hoa Anh Thảo? Thảo ở cấp III Ước Mơ đúng thật là rất nổi tiếng, nhưng che kín mặt chỉ hở mỗi đôi mắt với cái tóc, nhận ra dễ dàng thế ư? Xem ra đặt độ tia gái lên bàn cân, Kim Bảo Huy Minh không là gì so với Cáo.
Tuấn Anh máu trào lên đỏ cả mặt mũi, người hiếu thắng như cậu sau khi nghe Cáo khiêu chiến, máu sĩ diện sôi lên:
- Bố đéo việc gì phải sợ, team tao cân tất đám chó má nhà chúng mày! Bố mày là quân tử nói được làm được, đéo lật mặt trơ trẽn như cái lũ cáo chồn bẩn thỉu!
Phe Cáo cười khanh khách, Vương Tuấn Anh mạnh mồm như thế liệu trong trận đấu căng thẳng sắp tới có còn mạnh được như vậy không? Thắng thua là yếu tố quyết định tương lai sắp tới của Hoa Anh Thảo và Lê Gia Linh.
Thật ra, không gì phải sợ Cáo, chỉ là chúng nó có nhiều mưu cao kế hiểm, lợi dụng sơ hở để ăn sạch con gái nhà lành mỗi khi người ta không đề phòng, rất đáng sợ! Bù lại, đám đấy đã hứa với ai chuyện gì là sẽ không nuốt lời, thế nên Tuấn Anh mới phải thương lượng.
Ván đấu thứ nhất bắt đầu: Tuấn Anh đem pháp sư đi đường giữa, thành công phá được liên tiếp hai trụ của bên đối phương nhờ Thảo mang xạ thủ đi hỗ trợ, những đồng đội còn lại đi các đường dưới và trên, vừa tấn công vừa phòng thủ rất tâm đầu ý hợp.
Trong lúc team Tuấn Anh lao vào phá trụ điên cuồng, team Cáo lại thảnh thơi đi rừng, gϊếŧ được rồng.
Thế trận xoay chuyển, team Tuấn Anh chia ra Nhật với một đứa nữa đối phó với rồng.
Những đứa đi riêng lẻ bị úp sọt đánh hội đồng, cuối cùng cả team chết hết, có mỗi Nhật còn sống giữ trụ.
Team Cáo đi cùng nhau thẳng tiến phá tất cả các trụ giữa, thừa thắng xông lên đánh trụ cuối cùng.
Vừa hay cả team Tuấn Anh đang dần hồi sinh lại, nhưng không may từng đứa bị phục kích, chết dần chết mòn.
Trụ cuối được phá, team Cáo chiến thắng vang dội!
Tuấn Anh thua trong tiếc nuối, nếu trụ được mấy chục giây nữa thôi đã không thua thảm như vậy.
- Mẹ kiếp! Cái đm cáu vl, đây là ván đầu bọn tao nhường thôi, ván sau mới chơi thật.
Bọn mày cứ đợi đấy đcm!
Cậu buột miệng vô thức tuôn ra loạt câu chửi thề.
Team bên kia hả hê lắm, nhưng Thảo mới là người lo nhất.
Nếu thua ván tiếp theo, chẳng khác nào giao trứng cho ác, rồi tương lai tươi sáng của một cô gái 16 tuổi Hoa Anh Thảo sẽ đi về đâu? Thảo mới lớp 11 thôi, mẹ ơi con chưa muốn mất trinh đâu!
Ván đấu thứ hai bắt đầu: Thảo và Tuấn Anh vẫn song kiếm hợp bích, đi gank cùng nhau, sử dụng chiến thuật cũ.
Nhật đánh lẻ một mình tự đẩy trụ.
Bọn đàn em bên Cáo đi hai thằng ra gϊếŧ Nhật nhưng kết cục là hai đứa khác ở team Tuấn Anh nhảy từ bụi dặm ra úp sọt.
Sau đó cả team Tuấn Anh gồm 5 đứa đi cùng nhau đẩy trụ giữa, bốn thằng con trai xông lên dùng những mẹo mà chỉ game thủ chuyên nghiệp mới biết.
Bên team Cáo kĩ năng không điêu luyện bằng, chết hết toàn bộ, bên Tuấn Anh cũng chết bốn đứa, còn duy nhất Hoa Anh Thảo cầm xạ thủ đi đẩy trụ.
Đến khi đẩy sắp nát trụ cuối thì Cáo hồi sinh, lao ra bảo vệ trụ.
Đáng ra chỉ cần mấy giây nữa thôi Thảo đã đẩy nốt được trụ cuối, do Cáo sống lại nên Thảo rút về, trốn vào bụi dặm bên nhà địch.
Hai team hồi sinh lại số quân, cả team Cáo lao ra trung tâm bản đồ, giao chiến với bốn thằng con trai bên team Tuấn Anh.
Hoa Anh Thảo lợi dụng cơ hội này nhảy từ bụi dặm ra tung một đòn sát thương siêu khủng với trụ lớn.
Team Cáo bất ngờ, chưa kịp chạy về phòng thủ thì trụ đã bị Hoa Anh Thảo phá tan.
Trận này team Tuấn Anh đại thắng, cả lũ nhảy cẫng lên hò reo ăn mừng, Thảo là người lập công lớn nhất.
Ừ thì kĩ thuật của Thảo chưa thể sánh được với cao thủ hàng đầu như mấy người kia, bù lại được cái tranh thủ nên bách chiến bách thắng.
Tuấn Anh hú lên, đập tay với Thảo khiến Thảo sướng điên.
Cậu giữ vai Thảo lắc qua lắc lại như con búp bê tội nghiệp, kêu toáng lên:
- Ngày mai tao đưa mày đi ăn, hố hố hố!
Thảo toát mồ hôi hột, thằng này làm lố quá trời, nhưng bỗng nhiên từ trên trời rơi xuống một bữa ăn free với crush, má ơi sướng vl sướng.
Đàn em của Cáo ủ rũ thấy rõ, riêng anh ta là vẫn giữ thần thái lạnh lùng ngạo mạn, chất giọng khinh người vang lên:
- Vội làm gì, vẫn còn trận cuối.
Một câu nói đủ làm không khí trùng xuống, tụt hết cả mood.
Ván đấu thứ ba bắt đầu: Lần này chiến thuật thay đổi, Tuấn Anh với ba thằng con trai cùng team đi đường giữa, Thảo một mình đi đẩy trụ đường dưới.
Team Cáo không nóng vội, chia ra một nhóm đi đường giữa giữ trụ đề phòng bị phá tanh bành như ván trước, một nhóm đẩy dần đường trên.
Tuấn Anh lại áp dụng chiêu trốn trong bụi dặm không bao giờ lỗi thời, đợi hai team đánh nhau banh khói lửa ở đường giữa mới nhảy xổ ra làm choáng hết nửa team đối phương.
Ba đứa bên Cáo chết thảm, team Tuấn Anh tạm dẫn đầu.
Nhưng không ngờ, trong lúc đó, Cáo đã phá gần hết trụ team nhà Tuấn Anh ở phía đường trên khiến náo loạn một phen.
Team Tuấn Anh kéo nhau lên gϊếŧ Cáo thẳng tay, thế mà khi team lên đường trên, địch lũ lượt tung hoành đập phá đường giữa.
Team Tuấn Anh vừa vinh quang vài phút, giờ bị đột kích bất ngờ, lại dồn dập chạy xuống đường giữa.
Hai team giao chiến rất căng thẳng.
Nhưng trong lúc đó, không ai để ý Hoa Anh Thảo đã kiên nhẫn đẩy lén tất cả các trụ ở đường dưới.
Cáo hoảng loạn, phi ngay về loại trừ Thảo lập tức, Thảo trốn trong bụi dặm nhưng không may bị phát hiện, Cáo nhanh chóng xẻo Thảo nhưng tổn thất hơn nửa máu.
Tuấn Anh gϊếŧ được bốn thằng đồng đội team Cáo, đạt được danh hiệu Mega Kill.
Cáo sau khi gϊếŧ Thảo chưa kịp hồi máu thì Tuấn Anh đem quân đến với tốc độ tên lửa, thẳng tay gϊếŧ chết Cáo.
Năm trăm anh em Tuấn Anh tiến thẳng vào nhà địch, đập tan trụ trong ánh hào quang sáng ngời!
- Aaa! Đm win rồi ới giời ơi!!
Tuấn Anh đứng phắt dậy quẩy như điên, kéo Thảo đứng lên cùng, vô thức ôm trọn người ta vào lòng vỗ vỗ lưng hú hét.
Hành động này của Tuấn Anh, rất là bình thường, nó mang theo tình đồng đội vô cùng sâu sắc, vậy nhưng đối với Thảo thì lại khác.
Được Tuấn Anh ôm, dù chỉ là cái ôm huynh đệ trong sáng, nhưng mà cũng sướng lắm!
Cáo không tin nổi vào mắt mình, ném bay quả điện thoại xịn sò hơn chục củ vào tường không ngượng tay.
Chiếc điện thoại tan tành, từng mảnh vỡ vụn vặt loang lổ rải rác khắp sàn nhà.
Ánh mắt của Cáo, vốn đã u ám, nay còn đặc sệt mùi thuốc súng hơn, đôi mắt đỏ ngầu ấy trông rất đáng sợ.
Cáo đứng dậy, giận dữ bỏ về, đàn em của hắn cũng vậy.
Chẳng phải lần đầu đánh thua, chỉ là cảm giác của sự thất bại, cảm giác muốn nhưng không thành nó rất là khó chịu bực bội.
- Mày buông tao ra cái!
Năm nay, Tuấn Anh cao quá trời, đến nỗi Thảo chỉ đứng tầm hơn vai chút xíu, bởi Thảo cũng không phải lùn.
Do đó nên khi Tuấn Anh ôm chặt quá, mũi Thảo gần như bị ghì hết vào phần dưới xương quai xanh của crush, ngạt thở cũng phải.
- Bỏ ra đã, nóng quá!
Tuấn Anh buông ra luôn.
Eo ơi thằng nhóc ngây thơ lắm chứ chả toan tính như Huy Minh, nó vốn biết Thảo là con gái nhưng ôm thì vô tư không thể tả nổi.
Đến khi buông Thảo ra, nó vẫn chẳng buồn nhận ra rằng, nó là nam nhi, còn Thảo là nữ nhi.
Đôi khi ngây thơ quá mức là một cái nghiệp, nghiệp lớn là đằng khác.
- Nóng cái mẹ gì? Bật điều hoà mà!
- Mày tự nhiên ôm tao ý, nóng gần chết.
- Mày còn sống nhăn răng đây chứ chết cái đéo gì? Thích chết tao gọi thằng Cáo lại đây hiếp mày bây giờ.
Láo à?!
- Ơ...!
Thảo chun mũi nhìn Tuấn Anh, bố cái thằng điên! Nhật với hai thằng bạn nữa chẹp miệng, "bai bai" đôi nam nữ đang chí cha chí choé.
Phòng 107 hiện giờ, chỉ có đúng hai người, Vương Tuấn Anh và Hoa Anh Thảo.