Tuấn Anh nói:
- Đeo balo vào, tao đưa mày về.
- Tại sao?
- Không về thì ở khách sạn ăn cứt à?
- Ờ...
Đương nhiên Thảo hỏi câu đấy không vì ngu, mà tự nhiên Tuấn Anh nói câu "tao đưa mày về", Thảo thấy cứ rộn rã làm sao ấy.
Ngỡ tưởng cậu ta sẽ phũ phàng để Thảo tự đi về, hoá ra trông vậy mà cũng ga lăng đáo để.
Thảo nhanh nhẹn đeo balo vào, bật điện thoại lên thấy đồng hồ đã điểm 7 giờ 20 phút.
Ối trời ơi, đánh có 3 trận game thôi làm gì mà muộn thế? Hai đứa lò dò dắt nhau ra khỏi khách sạn, không quên bịt mặt lại, khéo có ai thấy rồi chụp ảnh quay phim post lên mạng xã hội, dân chúng gièm pha thì không hay.
Dù sao cùng là một nam, một nữ, đi đi vào vào khách sạn chỗ hoang vu hẻo lánh không phải là chuyện đáng ngưỡng mộ để trưng cái mặt ra.
Nơi đây vắng vẻ không dễ bắt xe, đành đi bộ về trường một đoạn để bắt taxi.
Tuấn Anh vừa đi vừa ba hoa:
- Bố tiên sư nhà thằng Cáo, thuê cái khách sạn đéo gì vắng người vl, chả bù cho khách sạn nhà tao, đến tòa đểu nhất cũng đẹp gấp trăm lần.
Vâng, Vương Tuấn Anh thì to rồi.
Mẹ là Hà Minh Anh, bác sĩ giỏi của bệnh viện lớn, bố sở hữu khối tài sản khổng lồ nhờ chuỗi khách sạn năm sao phân bố rải rác khắp miền ngược đến miền xuôi.
Hai đứa nhóc này từ bé đã sống cuộc sống xa hoa trong tòa lâu đài nguy nga tráng lệ như các công chúa, hoàng tử thật sự.
Vào một khách sạn nhỏ bình thường ở đây, tất nhiên không quen.
Trời tối gió thổi se se lạnh, Thảo mặc váy đồng phục cứ bị gió cuốn bay bay, lạnh hết chân cẳng.
Trong lòng Thảo bây giờ lo sợ tột cùng, đi giữa khu phố tối tăm im ắng không bóng người, chỉ có ánh đèn đường vàng đổ xuống cùng hàng cây xanh xì xào hai bên lề đường.
Giờ gặp ma còn đỡ, nếu gặp cướp hay bọn bắt cóc thì chết.
Tuấn Anh vừa đi thênh thang vừa bấm điện thoại, đang yên đang lành bỗng nôn ra một câu:
- Giá nội tạng bây giờ chắc đắt.
Thảo xanh mặt, thằng này bị điên à? Sợ muốn chết mà còn nói.
Tất nhiên là Tuấn Anh thấy chán nên nói đùa cho vui thôi, vì bản tính cậu ta là nói luôn miệng , không thể tỏ ra lạnh lùng như mấy thằng soái ca ngôn tình được.
Rảnh quá nên Tuấn Anh nói tiếp:
- Trên báo nhiều vụ bắt cóc hϊếρ ɖâʍ thật, nếu có biếи ŧɦái ở đây thì tao chạy trước.
- Ơ?
Thảo ú ớ vài tiếng, mếu máo giãy đành đạch, crush kiểu gì khốn nạn vãi.
Đã sợ rồi không nói câu tử tế thì chớ, Tuấn Anh giống y hệt con Ly, suốt ngày đổ dầu vào lửa, tức mà không chịu được cơ.
Thảo ấm ức, rủa:
- Hϊếρ ɖâʍ bây giờ thích chơi cả gay nữa.
Thảo dọa, Tuấn Anh không những không sợ.
Ai chả biết tính nó toàn nói những vấn đề không có tí liên quan gì, ví dụ đang nói chuyện này, đùng cái nhảy sang chuyện khác.
- Tao có khi đi chơi gần 1 giờ mới về nhà, bọn bánh bèo như mày mới có hơn 7 giờ đã xoắn hết cả lên, chưa gì đã sợ.
- Ai bảo tao sợ!
Thảo bật lại luôn.
Nào nào, sợ đâu mà sợ, đi cùng crush chưa hết sướng thì thôi sợ gì.
- Không sợ thì bỏ cái tay ra khỏi áo tao!
Thảo nhìn lại, nhận ra tay mình vô thức nắm chặt vạt áo sơ mi Tuấn Anh từ bao giờ không hay.
Cô bối rối, thả tay ra lập tức.
- Tõng!
Gió thổi ngày một mạnh, bầu trời thoắt ẩn thoắt hiện mấy tia chớp trắng nhấp nháy.
Mưa rơi từng hạt xuống, báo hiệu sắp tới sẽ có một cơn mưa rào siêu to khổng lồ.
- Chết mẹ, mưa mau rồi.
Tuấn Anh suýt xoa cắn răng nhìn lên trời.
Mưa này không rả rích từng hạt nhỏ mà nặng hạt rơi xuống bất ngờ.
Những giọt mưa trĩu nặng đổ xuống nhanh dần, Thảo hoảng quá túm chặt áo Tuấn Anh.
Hai đứa không còn cách nào, ba chân bốn cẳng chạy về khách sạn, chứ mà cố đứng ở đây bị sét đánh cho bay màu à.
Tuấn Anh vừa chạy vừa bấm điện thoại, Thảo khó hiểu hỏi:
- Giờ này mày còn thảnh thơi thế được, trời vừa mưa vừa tối thế này không về được đây này.
Thể nào bố mẹ tao cũng chửi cho xem!
Tuấn Anh im lặng không nói, không cãi.
Chạy về khách sạn trú tạm thì lúc ấy đứa nào cũng ướt toàn thân như chuột lột, thế mà Tuấn Anh còn ngồi bấm điện thoại như đúng rồi, thằng khùng! Điện thoại Tuấn Anh là Iphone 8, không xịn sò như Iphone X của Thảo, cơ mà nó chống được nước.
Nghe nói Apple vừa ra mắt Iphone 11, sắp phải tậu ngay cho nóng.
Thảo ngồi thụp xuống thềm, ôm đầu gối gục mặt xuống, nước mắt ngắn dài tuôn ra như mưa ngoài trời.
Bọn con gái ấy à, dễ bị xúc động lắm.
Trong hoàn cảnh này, khóc là cách để vơi đi nỗi sợ nhất.
Thảo sợ đủ thứ, sợ ma, sợ cướp, sợ tệ nạn, sợ trời tối, sợ trời mưa không về được nhà.
Lúc đầu là thút thít khóc, sau đó là gào lên khóc như trẻ lên ba bị lạc đường.
Tuấn Anh thấy phiền, cốc đầu Thảo một cái, ai nhờ nó khóc to hơn nhiều.
Vương Tuấn Anh đúng là một thằng ngu!
- Tao không biết dỗ con gái, tốt nhất mày đừng có oang oang cái mồm ở đây.
Nói cũng bằng không, chả làm cơn khóc của con Thảo nguôi ngoai được phần nào.
Một chiếc ô tô màu đỏ bóng loáng tiến tới, dừng ngay tại trước khách sạn.
Tuấn Anh mừng rỡ lôi cổ Thảo đứng lên, tống vào trong xe.
Cô Minh Anh ngồi ghế lái phụ bên cạnh chú Minh Phong, hai bậc phụ huynh quyền lực của Vương Tuấn Anh.
Thảo cố nín khóc, hóa ra nãy giờ thằng crush điên khùng kia nhắn tin cầu cứu bố mẹ.
Vừa yên tâm nhưng vừa ngại, tâm trạng Thảo lúc ấy lẫn lộn đến mức không biết phải diễn tả ra làm sao.
Con gái con đứa đi cùng một thằng công tử ra từ khách sạn chốn hiu quạnh, đã thế còn phiền bố mẹ người ta kéo nhau rồng rắn đến đón, xấu hổ quá đi mất!
Thảo, Tuấn Anh ướt sũng, ngồi ghế đằng sau, riêng Tuấn Anh bị mẹ chửi không trượt phát nào.
Chú Phong ít nói, quay xe ra về, suốt quãng đường chỉ nghe tiếng cô Minh Anh mắng gia giả gia giả:
- Mày nghịch ngợm nó vừa vừa phải phải thôi, phá thì phá một mình mày, lôi kéo cái Thảo vào làm gì? Hai đứa nít ranh vào khách sạn xem còn ra thể thống gì không, mày làm gì cũng phải nghĩ cho con gái nhà người ta chứ.
Rồi biết nói gì với gia đình bên ấy hả con?
Cô Minh Anh đúng là chiều chuộng con trai quá mức, chửi thì vẫn chửi thôi chứ không nỡ đánh đập cấm túc.
Lớn bằng từng này rồi, đứa nào chả có suy nghĩ riêng, ép buộc quá sẽ phản tác dụng.
Là mẹ của Tuấn Anh, cô cũng biết con mình không làm mấy chuyện trai gái bậy bạ ở lứa tuổi đi học này, nó nghịch ngợm nhưng là một thằng con trai tử tế và có nhận thức.
Vào khách sạn chắc chắn là có lí do riêng, hoặc là mấy trò quậy phá của nó mà bố mẹ không biết.
Thảo biết cô Minh Anh quý mình, cô không chửi Thảo khiến Thảo càng cảm thấy hổ thẹn, như kiểu làm cô thất vọng ý.
Xe đỗ tại biệt thự siêu lớn, siêu đẹp.
Thảo cứ tưởng nhà Thảo là đẹp nhất cái Hà Nội này rồi cơ, hóa ra vẫn tồn tại trên đời một căn biệt thự lộng lẫy như vậy, đẹp đến mức không ngòi bút nào lột tả cho nổi.
Đến cái bể bơi còn to gấp rưỡi của nhà Thảo, cái sân thì gọi là rộng lớn thôi rồi, tổng thể gộp lại chắc to gần bằng cái trường Ước Mơ.
Tuấn Anh đúng là số hưởng, người ta chỉ biết nhà cậu giàu, không biết là giàu đến vậy.
Nhà cao cửa rộng một đống xe hơi thế kia mà Châu không kể với Thảo.
Cô Minh Anh nói với Thảo:
- Mai là ngày nghỉ, tạm thời con cứ ở đây đã, cô sẽ giải thích với mẹ con sau.
Tuấn Anh vừa vào nhà đã chạy tót lên phòng tắm giặt thay quần áo, cậu ta không những mắc bệnh tự luyến mà còn mắc bệnh sạch sẽ nữa, người ngợm bẩn bẩn một chút đã khó chịu.
Thảo chưa trầm trồ xong thì cô Minh Anh đã nhanh chóng sắp xếp ổn định một căn phòng vừa phải dành cho khách khứa đến nhà.
Phòng ấy trang trí đơn giản thôi, thế mà vẫn sang ghê lắm, đặc biệt là vị trí địa lí thuận lợi, đối diện với phòng của Tuấn Anh, chỉ cần bước ra khỏi cửa vài bước là gặp được nhau.
Xem ra cô Minh Anh xếp phòng có tâm ghê.
Bác giúp việc chuẩn bị xong từ bao giờ một bộ quần áo tươm tất dành cho Thảo.
Trong phòng tắm, Thảo treo quần áo lên tường.
Trời ơi có nhầm không vậy, đồ lót ren đen? Trời ơi Hoa Anh Thảo mới học lớp 11 thôi đó! Trời ơi mọi người bị sao vậy? Trời ơi!
Tắm xong, Thảo mặc quần áo vào.
Dáng cô Minh Anh vừa cao vừa cân đối như siêu mẫu, một đứa nữ sinh 16 tuổi như Thảo vừa nhìn đã biết không thể mặc đồ của cô, vậy mà bác giúp việc lấy đâu ra bộ áo phông quần dài khá vừa vặn nhá.
Quần chun khá vừa bụng mỗi tội hơi dài nên phải xắn lên, áo mặc thành phom dáng rộng nhưng hơi rộng cổ.
Nói chung là cũng tàm tàm.
Mặc chiếc áo phông hình con phượng hoàng siêu ngầu, Thảo khúc khích cười.
Ở lớp nhá, Tuấn Anh tự xưng mình là Tanh Phượng Hoàng cho oai.
Nó từng tị với Huy Minh rằng, Minh có hiệu Vua Tốc Độ rõ xịn, thế thì nó cũng phải khoác lên mình danh hiệu Tanh Phượng Hoàng cho bằng huynh bằng đệ.
Cô Minh Anh gọi xuống ăn cơm, cô đã nói với mẹ Thảo là thấy Thảo học thêm ở trường xong đứng đợi bị mưa xối ướt hết, cô đưa về nhà ở tạm.
Mẹ Thảo tin tưởng tuyệt đối cô Minh Anh, sẵn sàng trao thân gửi phận con gái mình.
Ngồi dưới bàn ăn, đồ ăn đương nhiên là bình thường, ngặt nỗi không khí gia đình này trong bữa cơm quá căng thẳng luôn, chả ấm cúng vui vẻ như nhà Thảo.
Chú Phong mặt nghiêm khắc lắm, Thảo nhìn thôi đã thấy sợ.
Cô Minh Anh thì nhiệt tình khỏi bàn, liên tục gắp thức ăn cho Thảo.
Có mỗi cậu quý tử độc nhất kia suốt từ đầu đến cuối bữa ăn cứ lườm lườm Thảo như thù oán ngàn kiếp, không hiểu tại sao.
Ăn cơm xong, Thảo vâng lời cô Minh Anh lên phòng ngủ nghỉ sớm, mai cô khác đưa về nhà.
Đang nằm chơi game vớ vẩn trên giường, Tuấn Anh hừng hực khí thế xông vào, gằn giọng:
- Ai cho mày mặc áo phượng hoàng của tao? Áo tao đặt may riêng từ Mỹ đấy, ăn đấm không?
Thảo nằm ườn trên giường bật dậy ngay, ngớ ngẩn nhìn Tuấn Anh, không biết phải nói gì.
Ơ hay, cái áo này bác giúp việc đưa cho chứ Thảo có biết gì đâu, Thảo còn chả biết nó là của Tuấn Anh.
Nhưng mà, bây giờ biết rồi thì thấy sương sướng, mặc áo của crush nó là một cảm giác khó tả nhưng cứ thinh thích thế nào ý.
Tuấn Anh hồn nhiên, nói:
- Cởi ra mau!