Chiều hôm ấy là Minh đưa Thảo về tận nhà trong tình trạng thương tích đầy mình.
Hai tay thì không vấn đề gì nhưng đầu gối chân phải bị chầy không nhẹ, tróc một lớp da mỏng và chảy nhiều máu nên phải băng lại.
Tuy vết thương không quá nghiêm trọng nhưng ảnh hưởng đến đi lại, mỗi lần co lên hoặc duỗi ra là một cực hình, nhất là khi đi cầu thang.
Thực ra lúc đầu Minh muốn đưa Thảo đi bệnh viện nhưng Thảo khóc lóc không chịu, chỉ muốn về nhà nên cũng đành vậy.
Hôm nay Thảo mặc đồng phục thể dục để che đi mấy vết thương ở chân.
Lúc leo lên cầu thang phải nói là thốn đến nhức nhối toàn thân, bởi cái đầu gối lúc co dãn nó chẳng dễ chịu chút nào, thêm cái là giữa lưng có một vết tím bầm nữa, đau ơi là đau.
Mẹ kiếp, thằng cha biếи ŧɦái chết tiệt, ném cả cục đá vừa to vừa nặng vào lưng, muốn gϊếŧ người à?
Nhớ ngày ấy, lần bị bong gân, Tuấn Anh đã hiện lên như một vị thần, cõng Thảo đi từng bậc cầu thang trước mặt toàn dân thiên hạ Ước Mơ.
Cái lần đó Thảo không thể quên, cảm giác lúc được Tuấn Anh cõng nó nôn nao, xao xuyến, bồi hồi khó tả thế nào ý.
Vừa bám tay vào thành cầu thang, vừa nhấc chân lên từng bậc một cách khó khăn, trong đầu Thảo lại có những hồi tưởng vu vơ về Tuấn Anh.
Hình như, càng ngày cô càng nghĩ về Tuấn Anh nhiều hơn bình thường.
Giờ học trên lớp không nghe giảng mà cứ trộm liếc người ta, đầu óc mông lung mơ màng, kiến thức thì không thấy đâu chứ hình dáng Tuấn Anh như nào thì rõ ràng lắm.
Rồi ở nhà, lúc ăn cơm, lúc học bài, lúc lướt Facebook hay thậm chí là đang đi cầu thang cũng nghĩ về Tuấn Anh.
Tuấn Anh, Tuấn Anh, Tuấn Anh, Vương Tuấn Anh...! Nghĩ nhiều quá lú mẹ luôn rồi.
Thế mới bảo đứa khôn khi yêu thì thành ngu, mà đứa ngu khi yêu thì thành ngu lâu dốt đặc.
Tương tư đúng là một căn bệnh nan y đáng sợ mà không loại thuốc nào chữa nổi.
Lò dò mấy bậc cầu thang mãi, Thảo không hề nhận ra có người cũng đang lén lút theo sau mình từng bước chân.
Tuấn Anh vừa mới đến trường, đang vác xác lên lớp cất cặp bỗng bắt gặp con rùa này lết từng bước một.
Gớm, đã sinh vào giờ rùa rồi còn cầm tinh con sên, bình thường chả nhanh hơn ai, nay thêm cái chân làm gánh nặng lại càng chậm chạp hơn.
Đùa chứ, Tuấn Anh đi sau, nhìn con dặt dẹo đằng trước chỉ muốn đá cái cho bay từ Việt Nam sang Tây Ban Nha luôn đi.
Quái lạ, cậu không hiểu con nhỏ kia đang suy nghĩ thứ gì mà chốc chốc lại tủm tỉm cười.
À, hay là hôm qua được Minh bế tình cảm quá nên say nắng chứ gì, hay là sợ thằng biếи ŧɦái quá nên giờ hóa khùng điên?
- Chim lợn!
Thảo giật mình, nghe giọng Tuấn Anh đằng sau thì ngoảnh lại như một phản xạ bình thường.
Nói thật chứ, Thảo hết giận Tuấn Anh từ đời nào rồi, chẳng qua làm màu tí cho cuộc sống thêm sặc sỡ tươi vui.
Nhưng vì con gái mới lớn không thể dễ dãi quá nên vẫn phải gồng mình làm giá, Thảo làm ra bộ mặt sang chảnh như chưa từng quen biết Tuấn Anh rồi hất tóc nói:
- Muốn gì? Gây sự nữa à?
- Ừ, gây sự chú ý.
Tuấn Anh gật đầu đáp lại một cách thẳng thắn.
Thảo bối rối gãi đầu, không ngờ thằng khô khan này lại nói vậy.
"Gây sự chú ý" cái gì chứ?
- Ngại cái cứt! Không phải với mày!
Đang tưởng bở thì Tuấn Anh cắt ngang bằng một câu nói.
Thảo nghiêng đầu khó hiểu:
- Hả?
- Thì là gây sự chú ý, nhưng không phải với mày.
Thế thôi, hả mới hở đéo gì? Con ba ngơ! Ngứa đít!
Chẳng biết nay bạn Tuấn Anh ăn trúng cái gì mà cục súc gấp đôi bình thường.
Tưởng con gái đến kì thì khó ở thôi, con trai cũng thế à? Thảo nhận vơ nên quê muốn độn thổ, cố tình đánh trống lảng:
- Gây sự chú ý với ai?
- Liên quan đến mày không? Hóng hớt! Con điên!
- Ơ bị làm sao thế? Sáng ngày ra mở mồm là chửi như hát hay, thế là thế nào? Tao làm gì mày chưa?
- Kệ bố mày! Bố thích bố chửi đấy! Ngứa mắt!
Thảo toát mồ hôi hột, mặt vô cùng khó xử, vô thức đưa tay gãi đầu.
Đang yên đang lành bỗng dưng bị Tuấn Anh đi qua huých cho cái vào vai:
- Tránh ra!
- Ơ...?
Tuấn Anh phũ phàng bước qua trước mặt Thảo, bỏ lại một gương mặt đờ đẫn khó hiểu đằng sau.
Thảo vuốt tóc, xoa xoa trán mình, tự hỏi chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Rốt cuộc ai đang giận ai?
Ngỡ tưởng người ta sẽ lại cõng mình lên như lần trước, nhưng không, nó một đi không trở lại luôn kìa.
Đứng từ giữa cầu thang nhìn lên tầng trên, Thảo thấy Giang My, một người lâu lắm không gặp.
Nếu không nhầm thì mới hôm trước con Châu vừa nghe ngóng được tin Giang My chuyển sang trường quốc tế học một thời gian nhưng do tính cách kì cục nên không hòa nhập được với đám đông, thành ra cuối cùng đòi bố mẹ chuyển về Ước Mơ.
Thảo bĩu môi, phẩy phẩy tay đuổi muỗi, gớm mà chết, khỏi suy nghĩ cũng đoán được là nhớ Tuấn Anh quá nên đòi về chứ ở đó mà không hòa nhập.
Tuấn Anh vừa trông thấy My thì thái độ là lạ, có vẻ như muốn né tránh.
Cậu định lủi lủi đi thì bị con bé kéo ống tay lại:
- Ơ kìa! Anh đi đâu đấy? Sao cứ gặp em là trốn thế nhờ?
Giọng My ngọt như nước mía, nhưng ngữ điệu thì chua hơn chanh.
Lúc bé, My hay chạy sang chơi nhà Tuấn Anh.
Gọi là "Tuấn Anh" cảm thấy dài dòng quá nên con nhỏ chỉ kêu bằng "Anh", sau đó thấy xưng tớ, xưng tao mà gọi "anh" nó kì kì nên chuyển luôn thành "anh-em".
Một nguyên nhân khác, My thích làm nũng nên muốn có một người con trai lớn tuổi hơn che chở.
Thảo không nhịn được bỗng bật cười thành tiếng, song thấy mình hơi vô duyên nên lấy tay bụm miệng lại, tiếp tục lết từng bước lên cầu thang.
Tuấn Anh không hiểu thế nào mà vừa thấy Thảo cười thì thái độ quay phắt 180 độ.
Cậu ta mỉm cười đầy bất đắc dĩ, cầm lấy tay My rất chi tình cảm, cứ nói nói cười cười:
- Đâu! Có trốn đâu!
Tin được không, hiếm lắm mới có một dịp Tuấn Anh đoái hoài đến My.
My sướng lắm, My cười phớ lớ như nông dân được mùa.
My thiết nghĩ, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, có khi nào My nỗ lực quá nhiều nên Tuấn Anh đã mủi lòng rồi phải không? My thích chí cứ cười mãi thôi, con bé nó cầm chặt tay Tuấn Anh như bắt được vàng, không nhịn được cười mà tấm tắc:
- Ở INT School học không thích bằng Ước Mơ, bởi vì ước mơ của em là Tuấn Anh.
Tuấn Anh nín thở lại, một tay ôm miệng giả vờ cười, thật ra là muốn ói lắm rồi.
Bố mày không quen với mấy lời đường mật này, bố mày thích ăn cay có được không? Tuấn Anh không muốn phũ với My trước mặt Thảo nên giả bộ hoà đồng:
- Wow! Tớ rất hân hạnh trở thành ước mơ của...cậu...?
Quen thói hung hăng cục súc từ nhỏ, Tuấn Anh để nói ra chữ "cậu, tớ" thôi đã mất rất nhiều mồ hôi.
Giang My che miệng hết đỗi ngạc nhiên, đã bao nhiêu năm rồi cô mới thấy Tuấn Anh dịu dàng như vậy.
Tối nay trời sập!
Không biết vì lí do gì nhưng cơ hội ngàn năm có một, My phải nắm bắt trước khi giấc mơ này dập tắt.
Nhóc kéo tay Tuấn Anh lôi đi:
- Anh đi ăn kem với em nhá!
Tuấn Anh đưa tay vuốt mồ hôi trên trán, Hà Nội mùa hè nóng quá! Cậu lắp bắp:
- Được...
"Oạch!"
Giật mình quay đầu, Tuấn Anh thấy Thảo đang nằm lăn lóc ở bậc to nhất giữa cầu thang.
Con này hậu đậu đến thế là cùng, leo cầu thang cũng không xong, đi đứng kiểu gì mà để vấp té thế này cơ chứ.
Tuấn Anh hít một hơi thật sâu, chạy xuống đỡ Thảo dậy.
- Con ngu! Mắt mày để sau gáy à? Què dở một lần chưa chừa hay gì?
Thảo ôm mông suýt xoa, nhíu mày nhìn Tuấn Anh đầy trách móc.
Mắt không để sau gáy thì cũng bận nhìn hai người tình tứ với nhau nên mới bước hụt một bước, ngã lăn quay ra đấy thôi.
Giang My đứng bên trên nhìn xuống.
Thảo đánh mạnh vào vai Tuấn Anh mấy phát liền, mặt nũng nịu hờn dỗi:
- Tao ngu đấy làm sao! Mắt tao sau gáy làm sao! Chân tao què liên quan chó gì đến mày? Không phiền mày quan tâm! Biến!
My rụt cổ lại khó hiểu.
Quái, trên đời này, ngoài Lê Gia Linh ra, Tuấn Anh còn có thể thân thiết với một người con gái khác như thế sao? My càng không hiểu nổi, người đời đánh Tuấn Anh một cái, chửi Tuấn Anh một câu đều sẽ nhừ đòn.
Vậy mà, vậy mà Hoa Anh Thảo thì không.
Cô ta đánh đập, chửi rủa Tuấn Anh giống hệt mụ dì ghẻ tàn ác, tại sao Tuấn Anh lại nhu nhược đến vậy, tại sao không đấm thẳng vào mặt con nhỏ đó luôn đi.
Vương Tuấn Anh mà Giang My thích đâu rồi? Trong mắt My bây giờ, Thảo thật là đáng ghét.
Một con nhỏ õng ẹo bánh bèo từ trên trời rơi xuống, bỏ bùa mê thuốc lú gì mà khiến Tuấn Anh như biến thành một người khác vậy.
Đồ con quỷ máu lạnh!
Giang My nhìn Thảo với hai con mắt tròn xoe như muốn rớt cả lòng trắng.
Được lắm, cô muốn khiêu chiến tôi chứ gì, làm đối thủ của tôi phải không? My ngúng nguẩy xoay gót bỏ đi.
Mặc cho Thảo đánh hay chửi, Tuấn Anh không chịu đi.
Giá mà lúc trước, cậu không bỏ mặc nó mà đi thì tên biếи ŧɦái đâu có được nước làm càn.
Cậu không né những cú đánh tới tấp từ tay Thảo mà mặc cho nó đánh, đánh vào mặt cũng không sao.
Cậu bế xốc nó lên, đi theo hướng tới phòng y tế.
- Làm cái gì thế?
Thảo cựa quậy, lấy hai tay che mặt lại trước bao ánh nhìn của dân chúng Ước Mơ.
Ngại chết mất!
Cô y tế đang ung dung ngồi xem phim truyển hình trên điện thoại thì thấy hai em học sinh một nam một nữ bế nhau chạy vào, cô giật mình ra xem nhưng bị Tuấn Anh cản lại, kéo rèm cấm không cho vào.
Cô y tế biết Tuấn Anh chứ, nó nổi tiếng thế cái trường này ai mà không biết.
Thằng nhãi đã năm lần bảy lượt làm cho không ít nam sinh Ước Mơ phải vào phòng y tế nên cô nhớ rất rõ.
Vậy mà lần này, đích thân nó đưa một bạn nữ vào đây, lại còn đóng kín rèm lại không cho ai vào, bất thường quá đi chứ.
Trong lòng cô y tế thấp thỏm, tay run run cầm điện thoại lên gửi một dòng tin nhắn dài đằng đẵng đến người tên Hà Minh Anh.
Trong buồng cuối cùng của phòng y tế, Tuấn Anh đặt Thảo ngồi trên giường.
Thảo thì vô cùng lo sợ.
Cái tình thế quỷ quái gì đang xảy ra vậy? Ai mà đoán trước được Tuấn Anh sẽ làm gì Thảo tiếp theo, làm thịt hả?
Thảo cảm thấy quá kì cục, vội xỏ giày định bỏ đi nhưng Tuấn Anh ấn lại xuống giường:
- Ngồi im!
Thảo thở dài, lại tháo giày ra, ngồi im bất động.
Tuấn Anh cũng ngồi xuống, từ từ kéo ống quần Thảo lên.
Con nhóc khó hiểu gằn giọng:
- Làm đéo gì đấy?!
- Câm!
Tuấn Anh mà đã lệnh thì Thảo không dám vớ vẩn.
Nó nói câm thì câm, nói im cũng im thôi chứ biết sao giờ.
Giọng nó đanh thép thế, ai mà dám cãi.
Mặt nó đẹp trai thế, dám cãi cũng không nỡ cãi.
Thảo để Tuấn Anh kéo quần mình lên tận đầu gối.
Cái vết ngã hôm qua được băng bó lại rồi, nhưng cú ngã cầu thang vừa nãy khiến cho đầu gối tiếp tục va đập mạnh, vết thương lại hở ra, rỉ rỉ máu.
Tuấn Anh là con trai bác sĩ nên biết chút chút về y.
Cậu lấy bông, lấy băng các thứ, sơ cứu lại một lần nữa cho Thảo.
Thảo chống cằm suy nghĩ, vết thương chảy máu nhiều thế này, vậy sao từ lúc ngã đến giờ mà Thảo vẫn không cảm nhận được tí đau đớn nào nhỉ? Phải chăng là do Tuấn Anh? Lén nhìn Tuấn Anh mấy cái, Thảo bất giác cười thành tiếng nhưng không nhận ra mình đang ngây ngô cười như một con ngáo.
Tuấn Anh chợt khó hiểu:
- Cười cái l...!
Thảo mặt đen như đưa đám, trời ơi muốn tìm kiếm chút hiền hoà ấm áp của tên kia sao mà khó thế? Nói cái gì cũng phải chêm thêm vài ba cái từ hết sức bậy bạ mới chịu được à? Nhìn động tác băng bó thuần thục của Tuấn Anh, Thảo khẽ hỏi:
- Mai sau mày có ý định làm bác sĩ không?
- Đéo!
- Thế mày muốn làm gì
- Làm ch...!Nhầm, hợp tác viết sách với thằng Nhật!
- Bố mày ỉa! Mày mà đòi viết sách! Thế mày định viết thể loại gì?
Tuấn Anh vuốt cằm mất mấy giây rồi gật đầu ra vẻ tri thức lắm, nói:
- Thì viết tiểu thuyết về ba con dở ấy!
- Mẹ nhà mày!
Im lặng được một hồi, Thảo chăm chú nhìn từng hành động của Tuấn Anh, nó quấn băng đẹp lắm.
Còn Tuấn Anh thì bất ngờ nói:
- Xin lỗi...
- Huh...
- Không có gì.
Thảo nghiêng đầu không hiểu, xin lỗi vì cái gì? Hiếm khi nào thấy Tuấn Anh nói câu cảm ơn hay xin lỗi với ai.
(To be continue)
Cảnh này dài quá mà hết chương rồi :))