Nô Tì, Cử Án Kỳ Môi

Thẩm Hành vẫn luôn tán thưởng những người có ý tưởng sáng tạo, nhưng với những thủ đoạn cực đoan như vác đã đập lên ngực thế này, nàng cảm thấy thực sự không cam lòng. 

Thế nhưng nói đến chiến thuật… cũng không phải là nàng không có giải pháp. Ròng rã một tháng trời, chỉ cần có thời gian nàng sẽ ngồi bàn bạc với Triệu Hàm cho đến khi chán ngấy, trước là bịa đặt, sau là ám độ trần thương, đánh vào dục vọng, thậm chí ngay cả thủ đoạn nhân lúc mĩ nhân đang tắm rửa cũng mang xài hết, nhưng tất cả đều thất bại, không “bắt” được người ta. 

Cuối cùng, Thẩm đại tiểu thư nổi giận, vào sáng sớm của một ngày đẹp trời, sau khi dụ dỗ Tô thiên tuế vào triều xong, nàng lén lút chạy vào thư phòng. 

Mở một tờ giấy ra, hí hoáy một hồi ngồi múa bút thành văn, sau đó rón rén tìm con ấn của hắn, đưa tay đóng dấu lên tờ giấy trắng kia. 

Triệu Hàm đứng bên mà co rút cả khóe miệng, lo lắng hồi hộp nói: “Biện pháp muội nghĩ ra đây hả?” 

Sao nàng cứ có cảm giác mình đang dắt thuê một con lừa chết vậy nè. Thẩm Hành cười ha hả, thổi thổi nét mực chưa khô, vô cùng bình tĩnh đáp lời: “Có một số chuyện không thử thì làm sao mà biết. Có phải Tô Dạng không có ý với tỷ đâu, chẳng qua chỉ thiếu một mồi lửa mà thôi. Tỷ ở đây chờ đi, đợi khi nào ta gọi thì hẵng ra.” 

“Như vậy không tốt lắm thì phải?” 

“Có gì mà không tốt? Chiêu này gọi là đốt lửa sau vườn, lửa cháy rồi, đương nhiên sẽ khiến hắn phải ngoan ngoãn vào tròng.” Triệu sư tỷ cứng họng. Nàng đứng đó gật đầu, miễn cưỡng nuốt câu nói đã bên môi xuống bụng. 

“Không phải ta lo Tô Dạng nổi điên, mà sợ hậu viện nhà muội sẽ nổi lửa kia kìa. Nhỡ Tô Nguyệt Cẩm nhìn thấy tờ giấy cùng cách này, muội không sợ hắn xé xác muội ra à?” 

Ngày xuân phơi phới, mặt trời đỏ lửa, mấy tạp dịch đang vẩy nước quét nhà hiếm khi thấy Vương phi nhà mình lại dậy sớm ra tiễn Thiên tuế gia. Nàng mặc một bộ váy hoa vàng phẩy phẩy trên mặt đất, phất phất mấy cái đã quét sạch bụi bặm. 

Đạo Đạo đi theo phía sau lưng, đau lòng nhìn gấu quần bẩn thỉu của người kia, suy nghĩ một hồi mới nói: “Ngài muốn tạo khí thế cũng không cần phải mặc váy dài vậy đâu.” 

Thẩm Vương Phi không biết phải nói gì, nàng tiến lên vài bước mở cửa phòng Tô Dạng. 

Hắn đang dùng bữa sáng ở trong phòng, một tô cháo trắng, thêm một đĩa bánh hạnh nhân bơ giòn, mùi vị thơm ngọt khác thường. 

Thấy nàng đi vào cũng chẳng buồn ngạc nhiên, vừa ung dung thong thả ăn, vừa nói: “Hôm nay lại muốn dùng cách gì? Cô quả đúng là con người nhẫn nại.” 

Nàng yên lặng nhìn hắn một lúc lâu, sau đó tìm một chỗ để ngồi xuống. 

“Có gì vui mà chơi đâu, ta đến để tạm biệt huynh thôi. Ngày mai ta đã không còn là chủ nhân của vương phủ này rồi, trước khi đi đến thăm huynh một lúc.” 

Thẩm Hành đã nói câu đó rất nhiều lần, mặc dù Tô Dạng chưa từng đáp lại, thế nhưng không có nghĩa là trái tim hắn được làm từ tảng đá. Triệu Hàm là người con gái tốt biết bao, cho nên hắn mới không muốn làm hại nàng. 

“Tô Nguyệt Cẩm thì sao?” Hắn lo lắng đuổi theo. “Chắc chắn hắn sẽ không đồng ý chia tay cô.” Đương nhiên ta biết huynh sẽ hỏi thế này. 

Thẩm đại tiểu thư đưa lưng về phía hắn, tự mình đắc ý, nhưng sau khi quay lại, vẻ mặt nàng lại chuyển thành vẻ ưu thương lắp bắp. “Hắn sao? Ta cũng không biết, là ta trộm ấn của hắn, tự mình đóng lên thư cùng cách. Dù hắn có đồng ý hay không, chuyện này cũng đã quyết định, ta có quyền được làm mẹ, ta khát vọng một đứa con khỏe mạnh, bằng bất cứ giá nào, ta cũng không muốn đánh đổi.” 

Vẻ mặt khiếp sợ của Tô Dạng, toàn bộ nô tài vẩy nước quét nhà trong viện cũng kinh ngạc đến mức nửa ngày không động đậy. 

Lần này Thẩm Hành đã liều mạng lắm rồi, tiện thể cũng hù dọa các nô tài ở trong phủ. 

Nàng thoải mái đón nhận những ánh mắt kia, sau đó quay lại dặn dò: “Những gì nên cầm thì cầm đi. Bây giờ chúng ta trở về Thẩm phủ thôi.” 

Diễn trò thì phải làm cho hết, làm nha hoàn đắt lực nhất bên người, sao có thể thiếu phần của Đạo Đạo cho được. Nhưng mà, thường ngày người kia vẫn phối hợp cực kì xuất sắc, không biết hôm nay lại xảy ra chuyện gì. Nàng đứng đờ tại chỗ, một hồi lâu cũng không nói năng gì, nhìn kĩ lại thì trên trán còn lấm tấm mồ hôi. 

Đồ không có tiền đồ! Lúc trước nói dối cũng có sợ vậy đâu. 

Thẩm Hành thầm chê bai một tiếng, vừa định mở miệng nói chuyện, nàng ngạc nhiên khi thấy tờ cùng cách trong tay đã bị người ta lấy mất. 

Tô tiểu thiên tuế mặc triều phục đứng dưới ánh mặt trời, đang tỉ mỉ đọc “tác phẩm” của nàng. Lông mày trên khuôn mặt góc cạnh hơi nhíu lại, im lìm không nói. Tâm tình của hắn rất không được tốt. Lần này nàng cũng bị dọa đến đầu đầy mồ hôi lạnh. 

“Đi vào nói chuyện.” 

Hắn nhấc chân, bước qua bên cạnh nàng, mang theo hơi lạnh như ngày đông giá rét. “Hôm nay thất bại, ngày mai ta sẽ tiếp tục nghĩ cách để rời phủ xem sao.” Nàng nói với Tô Dạng như vậy, tận chức tẫn trách diễn cho xong vở kịch của mình, sau đó mặt mày xám xịt đi theo sau Tô Nguyệt Cẩm. Ngày hôm nay là ngày hoàng đạo đó à? Sao lại xui xẻo thế này?!! 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui