Nô Tì, Cử Án Kỳ Môi

Chuyển ngữ: Địa Đản 

Tô tiểu điện hạ vốn cứ tưởng người hầu có một cuộc sống rất ung dung thoải mái, giống như việc hầu hạ cậu vậy, từ trước đến giờ chỉ mỗi chuyện đi cùng cậu dạo chơi, lăn lộn đánh nhau, rồi được ban thưởng. 

Đến lúc tự mình đi hầu hạ người khác, cậu mới chợt nhận ra công việc này khó khăn đến nhường nào. 

Đều là nhũng đứa trẻ bằng tuổi hoặc không hơn kém nhiều, Tô Toàn đứng lên còn chư cao bằng ghế. Để cậu đi bưng trà dâng nước có khác gì hành nhau. 

Trong phủ, lão quản gia thường xuyên nói: “Ngươi cẩn thận một chút, đừng để canh đổ hết, nếu không ngươi sẽ bị phạt”. 

Cậu chớp đôi mắt, nghĩ đến lúc mình còn ở trong cung, đưa tay ra thôi đã có người cầm lấy, vành mắt tự dưng lại đỏ oạch cả ra. 

Lão quản gia thở dài, nhìn cậu một lúc mới lắc đầu than thở: “Còn đứng ngốc ở chỗ này làm gì? Cả nhà còn đang ở trong phòng chờ hầu hạ đấy”. 

Lúc này Tô Toàn mới phát hiện ra thì ra nước mắt không hữu dụng với tất cả mọi người. Chỉ có nhũng người thực sự quan tâm đến cậu họ mới thấy đau lòng. 

Cậu chịu đủ lắm rồi, muốn về nhà lắm rồi, nhưng chạy trốn mấy lần đều bị bắt lại. 

Lần đầu tiên cậu cảm thấy hoảng sợ, cậu không có mặt mũi nào mà nói mình chính là Hoàng tử, mà dù có nói đi chăng nữa, có lẽ cũng chẳng có ai tin. 

Lần thứ ba đem cơm đút vào lỗ mũi của Phương thiếu gia, Tô Toàn bị nhốt lại. 

Trong phòng chứa củi tối om, tiếng quản gia tức giận mắng um, góc tường ẩm ướt. 

Cậu nước mắt lã chã, nhìn ra mặt trăng ở cách đó không xa, quyết định chấn chỉnh lại. 

Rất nhiều người phát hiện ra tiểu đồng mới tới này đã thay đổi thật rồi, bởi vì cậu không hề đùa giỡn chọc cười ai nữa, không lười biếng giả vờ gì nữa, mà lại thật thà làm những chuyện nên làm. 

Khi đôi tay nho nhỏ đỏ ửng vì giặt quần áo, cậu tự mình cúi đầu thổi phù một cái, sau đó tiếp tục chăm chú kỳ cọ. 

Bản thân Tô Toàn là mọt đứa trẻ vui vẻ, những chuyện đã làm được người trong phủ cũng ghi nhận một hai. 

Chỉ nói riêng vị Phương phu nhân kia, bà rất yêu thương cậu, thường thưởng cho cậu một vài món đồ chơi. 

Tiểu điện hạ ở trong cung, có vật gì mà chưa từng nhìn thấy. Thế nhưng lần này, cậu lại xâu những hạt châu lớn bằng hạt đậu kia tahnhf một chuỗi nho nhỏ, mang đi hối lộ Trương tiểu ca thường xuyên đi ra ngoài mua đồ. 

Ngày ấy khi bị bán vào Phương phủ, người nọ giao cả bộ quần áo đắt tiền của cậu cho cái bà buôn người, nhưng chiếc khóa trường mệnh ở trên cổ cậu vẫn còn giữ được. 

Cái này nhìn thì bình thường, giống như những vòng bạc trang sức mà trẻ con thường đeo, huynh đệ bọn họ mỗi người đều có một cái. 

Cậu móc khóa bạc đeo lên cổ Trương tiểu ca, dặn huynh ấy nhất định phải ngày ngày mang theo, còn đưa thêm mấy vật đáng tiền. 

Không thấy cậu, Phụ hoàng và Mẫu hậu sẽ cho người đi tìm. Nếu nhìn thấy vật kia thì họ sẽ tìm ra được. 

Tô tiểu điện hạ ngậm nước mắt giao báu vật kia ra, rốt cuộc nửa tháng sau cũng nghe được tin tức Thánh thượng muốn tới thăm Phương phủ. 

Ngày đó là một ngày trời quang mây tạnh, sau giờ ngọ, thân thể nhỏ bé của cậu nấp sau hòn giả sơn, khi thấy cha mình và mẫu thân bị một đám người vây quanh, cậu xúc động đến run rẩy cả bàn tay nhỏ bé. 

Đi theo phía sau còn có ca ca và tỷ tỷ của cậu, cậu rất muốn tới gần, lại giận hờn lùi lại về phía sau. 

Ở trong cung, cậu là đứa trẻ được nâng niu chiều chuộng, tự dưng lại phải chịu khổ nhiều như vậy, trong lòng cũng cảm thấy khó chịu. 

Lúc lão quản gia sai người đưa trà bánh lên, cậu khổ sở cầu xin nửa ngày mới được cơ hội bưng mâm hoa quả tới. 

Lúc bưng mâm đi vào, cậu cố ý nâng cả mặt lên cao, đặt mâm trái cây lên bàn thật mạnh. 

F.bo0k: Ebo0kNgônTinhMienphi 

Phương đại nhân sợ hãi xin lỗi liên tục. 

“Vạn tuế gia thứ tội, nô tài mới tới không hiểu quy củ, đã kinh động thánh giá”. 

Vạn tuế gia đang cúi đầu nghịch chiếc nhẫn trong tay, nghe thấy tiếng động, lông mày cũng không buồn nhíu lại. 

“Quy củ thì phải học từ từ”. 

Tuy còn nhỏ nhưng Tô tiểu điện hạ là một người thông minh, vừa nghe thấy lời kia lòng cũng hiểu ít nhiều. Không ngờ hơn nửa tháng này, không phải người trong cung không tìm được cậu, mà là cố ý để cậu phải chịu khổ bên ngoài. 

Khuôn mặt nhỏ bé trong veo kia xịu xuống, chắp tay nhỏ lại bi bô hỏi: “Xin hỏi Vạn tuế gia, cái gì gọi là quy củ?” 

Một câu nói khiến người người hoảng sợ. 

Muốn lớn tiếng quát to nhưng Vạn tuế gia còn chưa hé răng thì ai dám nhiều lời. 

Tô Nguyệt Cẩm nghe xong thì lại nở nụ cười, lười biếng dựa vào ghế. 

“Quy củ là công việc, con chọn việc bưng trà rót nước thì phải làm cho tốt”. 

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Toàn đỏ ửng cả lên, cố ý nén lệ nói: “Vạn tuế gia cảm thấy nô tài học quy củ thế nào?” 

Tiểu tử còn cố ý nhấn mạnh vào hai chữ “nô tài”. 

Tức giận cái gì chứ? 

“Còn thiếu sự kiên nhẫn”. 

Hoàng đế bệ hạ nói xong thì đứng lên, nhìn dáng vẻ thì có lẽ là phải hồi cung rồi. 

Tô Yển ngồi một bên, mấy lần há miệng muốn nói nhưng lại bị nhị hoàng tử Tô Trạch ngăn lại. 

“A Toàn nên nếm chút khổ sở”. 

Nô tài trong cung đều bị cậu trêu chọc, nếu không quản giáo thì sẽ náo tận trời. 

Tô Yển cau mày nhìn cậu. 

“Sao đệ lại nói như vậy, không phải bởi vì lần trước A Toàn đập vỡ bình sứ Ô Tư của đệ chứ?” 

“Tất nhiên không phải”. 

Tô Trạch lạnh nhạt nhìn ca ca. 

“Là bởi vì nó làm bể nghiên bút Đông Tấn”. 

“…” 

Tô Toàn cảm thấy oan ức, cậu đã khổ vậy rồi mà không có lấy một bờ vai cho mình dựa dẫm, cắn tay áo nhìn mẹ ruột cạnh bên. 

Mừng rỡ khi thấy bà hiền hào liếc nhìn lại, sau đó không có ý kiến gì, cũng đứng lên theo. 

Trẻ con không thể chiều mà. 

Khuôn mặt nhỏ của Tô Toàn co quắp nhìn về phía hai vị tỷ tỷ. 

Tam hoàng tỷ Tô Khanh văn văn tĩnh tĩnh ngồi một bên, rất uyển chuyển liếc mắt nhìn một cái. 

Tứ hoàng tỷ Tô Tấn còn chẳng buồn liếc nhìn cậu, rất chăm chú ngồi ăn hết trái cây. 

Tình thân bạc bẽo vậy đó, cả thế giới đều phản bội mình rồi. 

Ngay khi đám người đó sắp bước ra khỏi cửa, cậu không buồn để tâm mặt mũi là cái gì luôn nữa, lạch bạch té nhào vào chân Tô Nguyệt Cẩm. 

“Phụ hoàng, nhi thần biết lỗi rồi. Phụ hoàng đưa nhi thần về đi, sau này con sẽ ngoan, không gây sự, không bắt nạt người ta nữa”. 

Khuôn mặt xinh xắn dáng yêu lại khóc lóc như mưa. Bàn tay nhỏ bé bẩn thỉu lướt qua, cả khuôn mặt lấm lem bùn đất. 

Tô Nguyệt Cẩm cúi đầu kéo vạt áo của mình. 

“Không phải vừa nãy còn hung dữ với ta à?” 

“Không hung dữ. Là nhi thần không ngoan, xin Phụ hoàng cho A Toàn một cơ hội sửa sai làm lại cuộc đời”. 

Vạn tuế gia ngước mắt nhìn về xa xa. 

“Chuyện này cũng dễ nói thôi mà, nhưng có người cứ hay chạy đi cáo trạng, ta không thích”. 

Qủa nhiên, gừng càng già càng cay. 

Tô tiểu điện hạ thút thít suýt chút nữa rơi hai hàng nước mũi. 

“Nhi thần…không cáo trạng. Phụ hoàng mang con về đi…Con chỉ nói, mấy ngày nay đến nhà Dạng thúc thúc chơi”. 

“Ta biết là con vô cùng thông tuệ mà”. 

Vạn tuế gia mỉm cười ôm lấy con, mang theo cậu ra cửa. 

Đáng thương cho một nhà Phương phủ từ trên xuống dưới, mãi cho đến khi mọi người khuất bóng đi xa, mình vẫn còn ngây ngô tại chỗ, mồ hôi lạnh đầy người. 

Từ sau ngày đó, Tô tiểu điện hạ hiểu chuyện hơn rất nhiều. 

Mà Phương phủ cũng không giám tuyển nô tài dưới mười hai tuổi. 

Học được cách vấp ngã, tự mình ghánh chịu, mới là cách để bọn trẻ thực sự trưởng thành. 

Không lâu sau đó, tiểu hoàng tử Tô Trạch và công chúa Tô Tấn cũng bị đưa ra ngoài. 

Nuôi thả hài tử có thịt ăn. 

Hài tử Tô gia phải sống như vậy đấy, có dễ dàng gì đâu. 

Sau này khi lớn lên, lúc đã có vị trí của mình, những hoàng tử này cũng không sao quên được năm tháng tuổi thơ cực kỳ thê thảm của chính mình và phương thức giáo dục quá đặc biệt của phụ hoàng nhà họ. 

Những chuyện này thì phải nói về sau


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui