Nộ Xà Triền Quân

“Thần. . . . . .” Quân Bất Phàm lắp bắp, thiếu chút ngã xuống nước.

Hoàng thượng muốn hắn đấm bóp lưng, chuyện này chưa từng có qua ah!

Thật ra hầu hạ hoàng thượng tắm rửa không phải chuyện lớn, chỉ là qua đêm hôm qua hắn cảm thấy có chút không thoải mái.

Mặc dù đêm qua chỉ là ngoài ý muốn, hắn cũng đã thỉnh tội cùng hoàng thượng nhưng hắn cảm thấy mỗi khi hoàng thượng nhìn hắn ánh mắt đều mang theo nét kỳ lạ nói không nên lời.

“Quân ái khanh không muốn sao?” Tiến lại gần một chút, lộ ra hơn phân nửa ***g ngực lõa lồ.

“Thần không dám.” Da đầu tê dại, ánh mắt vô tình quét qua trên người, chỉ thấy thủy châu trong suốt thuận theo ***g ngực rơi xuống nhỏ vào trong ao, trong lòng bất giác thiêu đốt ngọn lửa hừng hực.

Lấy khăn ướt đặt trên kệ bên hồ nước, hai bàn tay run rẩy đặt trên lưng, nhắm hai mắt dùng hết toàn lực chà xát.

“Quân ái khanh, khanh đang cạo lông heo sao?” Bắt được cánh tay hắn, không vui trừng mắt nhìn hắn.

Dùng hết sức mà lau, người không biết còn cho rằng Quân Bất Phàm có thù với y, muốn chà đến y chết trong ao.


Thật ra cũng không phải đau lắm, chẳng qua còn tiếp tục sợ rằng sau lưng sẽ lột một lớp da, y luôn quan tâm thân thể mình nên không muốn nó bị tội.

“Thần có tội.” Cuống quít bỏ ra ướt khăn, hắn lui một bước dài, gương mặt thấp thỏm lo âu.

Hoàng thượng sau lưng bị chà đến đỏ lừ, không ngờ hắn nhất thời thất thần lại đã thương đến long thể, tội này quá lớn rồi.

“Mà thôi, ngươi cứ tiếp tục.” Buông ra tay hắn, bĩu môi không thèm để ý .

Lần này Quân Bất Phàm đương nhiên không dám lại dùng lực, cầm khăn ướt từ từ lau thân thể như đang gải ngứa làm trong lòng y ngứa ngáy, hơn nữa hơi thở nóng bỏng trong miệng Quân Bất Phàm không ngừng phả lên cổ y, xà căn lập tức cứng rắn, chẳng qua giấu trong nước không thấy rõ mà thôi.

“Hoàng thượng, được rồi.” Thật vất vả làm xong, hắn lau mồ hôi trên lưng cùng địch nhân đại chiến cũng không mệt như bây giờ.

Đầu choáng váng, thân thể mệt mỏi, hơn nữa bên trong thân thể không ngừng bốc lên ngọn dục hỏa, đầu mũi đau xót thiếu chút chảy ra máu mũi.

“Còn có phía dưới.” Đổi tư thế nằm úp sấp thành ngồi, khẽ mở đôi mắt phượng rên rỉ một tiếng.


Nếu Quân Bất Phàm vĩnh viễn biết nghe lời như lúc này thì tốt biết mấy, y cảm thấy lần này thật đánh bừa được lợi, thay đi hình dạng Quân Bất Phàm răm rắp nghe lời y.

“Thần gọi cung nữ đến hầu hạ ngài.” Cho rằng mình nghe nhầm, Quân Bất Phàm bỏ lại ướt khăn muốn đi ra ngoài.

“Ngươi muốn kháng chỉ sao?” Đôi mắt xà chớp mắt trợn to, đứng dậy kéo hắn trở lại.

“Thần không dám.” Nhìn long trảo đặt trên tay mình, do dự chốc lát vẫn cúi đầu xuống.

Chỉ lau người thôi mà, hoàng thượng cùng hắn đều là nam tử, thứ gì y có hắn cũng có nên không quan trọng, hắn tự an ủi lấy mình.

Nhưng sự thật cùng tưởng tượng hoàn toàn là hai chuyện, trong lúc hắn dùng khăn ướt chà lau giữa hai đùi, vô ý đụng phải cự vật nóng bỏng, nóng đến hắn thiếu chút để rơi khăn ướt xuống hồ.

Nhìn thứ đêm qua ra vào trong cơ thể hắn, hôm nay lần nữa đụng phải, hậu huyệt bỗng nhiên cảm thấy tê dại, hắn vội vã kẹp chặt hai đùi, hai má đỏ đến sắp nhỏ ra huyết.

“Quân ái khanh, cần phải rửa khô ráo, đây là bảo bối của trẫm ah.” Khẽ nâng lên mí mắt, đem gương mặt ửng đỏ thu vào đáy mắt.

Đường đường một đại nam nhân lại xấu hổ, chẳng lẽ thân thể ngon lành này chỉ có mình y hưởng dụng qua?

Hồi tưởng lại bọn họ lần đầu gặp nhau, hắn hình như cũng thế, chẳng qua hôm đó là ngày y phát tình không rãnh rổi để ý.

Hôm nay nghĩ lại, trong lòng không khỏi vui mừng, ánh mắt nhìn Quân Bất Phàm càng thêm nóng rực.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận