Nọa Nhược Vui Sướng (Nọa Nhược Đích Khoái Nhạc)

Âu… Âu Dương chủ tịch?

Là cậu ấy?

Là cậu ấy sao?

Trái tim bắt đầu đập điên cuồng, hai chân Phan Tuấn Vỹ vô thức bám theo Tang Má đi lên lầu hai.

Anh nhìn thấy cô ta mở cửa lô, cất tiếng cười tiếp chuyện, rồi quay tay đóng cửa phòng lại. Phan Tuấn Vỹ chẳng thể nào biết người bên trong có thật là cái con người mà mình chẳng khắc nào không mong nhớ hay không.

Nếu đúng là người đó thì sao? Nếu chẳng phải thì sao? Phan Tuấn Vỹ, sao mày chẳng biết điều gì thế?

Mình muốn gặp cậu ấy… muốn gặp cậu ấy… chỉ cần nhìn một cái là được rồi… nhìn thấy một cái là được rồi…

Nhìn rồi sao? Nếu hắn đang tay phải một em, tay trái một em, hưởng thụ đến cùng, có nghĩa là hắn đã chẳng quan tâm gì đến mi nữa. Mi đã bỏ nhà đi hai mươi bốn ngày mười tám tiếng ba mươi phút đồng hồ rồi, trong nhà không chừng đã nuôi thêm mấy em “mèo con”, “thỏ con” trẻ trung xinh đẹp gấp mấy lần mi rồi ấy chứ, mi còn ngồi đây mơ mộng hão huyền cái gì nữa thế?

Mùi son phấn nồng nặc xông vào mũi! Phan Tuấn Vỹ đang tự đấu tranh tư tưởng đứng ở đầu cầu thang giật mỉnh tỉnh lại. Anh không cẩn thận hắt xì một cái, làm một đoàn mỹ nữ hoàn phì yến sấu, tranh nhau khoe sắc khoe hương trợn mắt nhìn về phía mình.

“Hứ!”

Vừa nhìn thấy nét mặt bình thường của người đứng trên đó, các mỹ nữ tiếp tục đẩy đẩy kéo kéo nhau đến phía cánh cửa, đối với người đàn ông từ trên xuống dưới chẳng có một mảnh hàng hiệu đó căn bản chẳng đáng để các nàng liếc mắt một cái.

“Chủ tịch Âu Dương, các tiểu thư tới rồi, anh xem xem, mấy người này đều là đầu bảng của khách sạn “Kim sắc hoàng triều” chúng tôi đó, ai cũng là quốc sắc thiên hương, đẹp như tiên nữ trên trời a…”

Cửa vừa mở ra, Tang Má lập tức giới thiệu nhiệt tình. Các tiểu thư bắt đầu vuốt tóc sửa mái, uốn ngực cong mông, nối đuôi nhau đi vào trong lô…

Phan Tuấn Vỹ cuối cùng nhịn không nổi, quyết định trốn sau lưng các cô nàng, thử xem có thể đục nước béo cò lén dòm một cái.

“Ê nè, anh là ai thế? Lén lén lút lút ở đây.”

Sau cổ đột nhiên bị túm lấy, Phan Tuấn Vỹ sau cơn kinh hãi lập tức nhanh trí, thấp giọng quát:

“Làm bậy! Có biết ta là ai không?”

“Là… là ai?” Tiểu Vương hơi bị hãi một tí.

“Hừm, ta là quản lý bảo vệ của chủ tịch Âu Dương, ta đang nghi ngờ trong số các tiểu thư này có người khả nghi, đang tính dòm một cái. Cậu có biết, thời đại này phần tử khủng bố không có chỗ nào không vào được. Được rồi, mau tránh ra, đừng có làm lỡ thời cơ phá án của ta, nếu mà có chuyện gì xảy ra, cậu có chịu trách nhiệm được không?”

Thấy cô nàng cuối cùng sắp tiến vào, Phan Tuấn Vỹ trong lòng cuống quýt vô cùng.

“A? Thất kính, thất kính, xin lỗi, tôi lỗ mãng quá, mời vào, mời vào.”

Lợi dụng có người đi trước yểm hộ, Phan tuấn Vỹ rón rén nhẹ nhàng đi theo cô nàng đứng cuối hàng vào trong.

“Chủ tịch Âu Dương, đây là vị tiểu thư cuối cùng trong “thập đại kim sai”, nếu mà anh vẫn không hài lòng, thì tôi cũng đành phải bó tay thôi.”

“Nè, A Đức, hôm nay cậu đến rắp tâm phá quán của tôi chắc? “Thập đại kim sai” nhà tôi chẳng lẽ chẳng có một ai lọt vào mắt cậu nổi sao? Trước đây cậu có kén chọn thế đâu, làm gì thế, muốn vì ai mà giữ mình hả?”

Một giọng nam trầm cất tiếng cười ha hả.

“Câm miệng!”

Nghe giọng nói quen thuộc mê người như thế, Phan Tuấn Vỹ tay chân mềm nhũn, thiếu chút nữa là quỳ xuống đất.

Là cậu  ấy… đúng là cậu ấy

“Ái Ái… đến đây, cho anh em tốt của tôi thấy sự lợi hại của em đi, mau thể hiện công phu khiến cho người đàn ông nào cũng phải rên “ai ai” đi, nếu không tên này đến đây thật toi công?”

“Vâng, ông chủ, Ái Ái nhất định không để ông thất vọng”

Người che trước mặt đột nhiên lả lướt bước đi, Phan Tuấn Vỹ kinh hoàng, cả người đứng không vững, thình lình ngã mạnh ra đằng sau!

CHOANG

Tiếng ly rượu rơi xuống đất, tựa như tiếng chuông báo tử vang lên.

Phan Tuấn Vỹ cảm thấy ánh mắt của tất cả mọi người đều chiếu thẳng vào mình, anh cúi đầu chẳng dám liếc mắt, toàn thân run rẩy như chiếc lá sắp rụng trước cơn gió…

“Anh ta là ai? Tôi không biết người này, mau đuổi hắn ra.”

Giọng nói lạnh lùng tựa như đang tại chỗ hành hình anh.

“Tiểu Vương, cậu làm ăn kiểu gì thế hả? Chỗ này là chỗ tùy tiện cho ai vào cũng được sao?”

“Ông chủ, tôi… tôi… là anh ta nói…”

“Xin lỗi…”

Xin lỗi, là tôi quá ngu ngốc, xin lỗi, là tôi mơ mộng viển vông, xin lỗi…

Phan Tuấn Vỹ hít sâu một hơi, xoay người đi ra ngoài. Vừa ra khỏi cái không gian khiến cho người ta không thở nổi đó, anh lập tức yếu ớt dựa vào tường rồi trượt xuống ngã trên mặt đất.

Anh ta là ai? Tôi không biết người này… Anh ta là ai? Tôi không biết người này… Anh ta là ai?

“A a…” Trái tim nhói lên làm người ta không nhịn được rên lên đau đớn.

Không! Đừng không nhận ra tôi… cầu xin mà… đừng…

“ĐI RA NGOÀI! TẤT CẢ CÚT HẾT RA NGOÀI!”

Tiếng gầm kinh thiên động địa cùng với tiếng thủy tinh vỡ tan tành, đuổi một đàn mỹ nữ sợ đến hoa dung thất sắc chạy trối chết ra ngoài.

“A Đức, cậu uống quá nhiều rồi. Nếu không thích, thì bảo tôi để các em ấy ra ngoài là được, làm gì mà nóng vậy chứ? Cậu xem mình kìa, làm chính mình bị thương rồi, chảy máu nhiều như thế vui lắm sao?”

Chảy máu! Cậu ấy chảy máu rồi…?

“Không phải lo cho tôi, để tôi uống! Dù sao tôi cũng không cha không mẹ vô cố vô thân, dù… dù chảy máu đến chết cũng chẳng có ai thương đâu…”

Phan Tuấn Vỹ nghe vậy như có ai đâm một đao vào trong lòng! Anh không nhịn được đứng dậy chạy vào trong

“Tôi không cho phép cậu nói thế!”

Rõ ràng còn có tôi yêu cậu, cậu biết thừa còn tôi yêu cậu, sao còn nói những lời cam chịu như thế? Tôi không cho phép, tôi không cho phép!

“Anh còn đến làm gì! Chẳng phải anh đã mặc kệ tôi sống chết thế nào, bỏ lại… bỏ lại tôi một mình mà đi rồi sao…”

Một giọt lệ bất ngờ rơi xuống gương mặt tuấn mỹ.

Phan Tuấn Vỹ thấy lòng đau như xé, anh nấc lên một tiếng, nhào vào lòng hắn…!

“Đừng khóc! Van xin cậu… Đừng khóc… cậu muốn gì tôi cũng làm… van xin cậu… Đừng khóc nữa…”

“… Tôi tìm không được anh… tôi vẫn tìm… vẫn tìm… Ô… tôi… tôi hận… hận lắm… Sao anh lúc nào cũng muốn chạy trốn… Anh ghét tôi như vậy… ghét tôi như vậy sao…”

“Không! Không phải thế! Tôi thích cậu, sao ghét cậu được đây… Xin lỗi… là tôi không tốt… Tôi không bao giờ chạy trốn nữa… Xin lỗi…”

Không ngừng hôn lên những giọt lệ đang tuôn trên gương mặt người trước mắt, Phan Tuấn Vỹ hận không thể một đao đâm chét mình, đem tim móc ra cho hắn xem.

“Anh thực sự thích tôi?”

“Ừm, thích… rất thích…”

“Anh thực sự không bao giờ trốn nữa?”

“Ừm, không trốn nữa, không bao giờ bỏ lại cậu một mình nữa.”

“Nai con… nai con của ta…”

“Chủ nhân? Cậu… cậu cuối cùng cũng chịu nhận tôi rồi sao?”

Có thể nghe được tiếng gọi đó, Phan Tuấn Vỹ thấy mình bây giờ chết cũng mãn nguyện.

“Nai con… nai con… ta mệt quá mệt quá… chúng ta về nhà có được không?”

“Được, chúng ta về nhà… về nhà…”

Ôm chặt lấy người đang mềm nhũn trong lòng, Phan Tuấn Vỹ thấy vừa xót xa vừa ngọt ngào.

“Đúng rồi, nai con, chủ nhân còn có một việc muốn hỏi cưng.”

“Ưm? Chuyện gì cứ hỏi đi a.”

Nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dày của hắn, Phan Tuấn Vỹ vẫn say sưa trong hạnh phúc cửu biệt tương phùng.

“Sao nai con lại xuất hiện ở khách sạn?”

“…”

“Ôm gái đẹp chắc là sướng lắm nhỉ?”

“…”

“NAICON”

“A”

Một tiếng hét thảm thiết cắt ngang trời.

Ờ, ngày mai lại là một ngày đẹp trời nhiệt tình dào dạt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui