Nọa Nhược Vui Sướng (Nọa Nhược Đích Khoái Nhạc)

Tại nhà Âu Dương Đạo Đức.

“Tôi phải tố cáo cậu…”

Phan Tuấn Vỹ rống lên tức giận.

“Cưng có chứng cứ không? Không bằng để ta dùng V8 quay rồi ghi ra đĩa nhé, như vậy sẽ không sợ người ta không thụ lý giùm cưng. Cưng xem ta có tốt với nai con không, cưng chờ ta một chút nga.”

“Ghi… ghi ra đĩa?”

Không, không thể nào, ông trời sẽ chẳng tàn nhẫn với anh đến thế, lần đầu tiên có dũng khí phản kháng với quân gian ác, sao lại lâm vào tình cảnh bi thảm thế bày?

“Được rồi, cưng xem, chỗ này góc quay vừa đẹp, như thế toàn bộ ‘quá trình bị hại’ của cưng sẽ được quay không thiếu một tí nào. Cưng xem ta có chu đáo không?”

“Đừng mà ” Phan Tuấn Vỹ một lần nữa không nhịn được mà khóc òa lên.

“Ô… đừng mà… Đừng mà… Van xin cậu… đừng mà…”

“Nai con cuối cùng cũng khóc…”

Âu Dương Đạo Đức đưa tay vuốt những sợi tóc mềm mại, hai mắt đăm đăm nhìn anh.

“Chính là đôi mắt này… giọt lệ này… tiếng khóc chẳng chút phòng vệ này… khiến ta nhịn không được muốn hung hăng chiếm đoạt cưng!”

Âu Dương Đạo Đức nhào xuống người anh, bắt đầu thèm khát thưởng thức đầu nhũ xinh xắn của anh, hắn vừa cắn vừa nút, khiêu khích đến mức Phan Tuấn Vỹ không thể khống chế được tiếng rên rỉ của mình, cảm thấy toàn thân tựa như vạn con kiến châm vào, tê dại ngứa ngáy bức anh phát điên rồi…

“A a… đừng cắn… khó chịu quá… A… từ bỏ… ta từ bỏ…”

“Tiểu bịp bợm, nhìn chỗ này xem…”

Âu Dương Đạo Đức cầm phân thân run rẩy của nai con.

“Ngẩng cao đến thế này, cậu ấy thành thực hơn cưng đó, để ta hảo hảo thưởng cho cậu ấy chút.”

Hắn tà tà cười, một phát cắn ngang nam căn thẳng đứng của anh, bắt đầu say sưa vừa hút vừa liếm.

Ô… Mình không bắn… không bắn… tuyệt đối không được bắn…. A a… không… không

“Không”

Cùng tiếng kêu tuyệt vọng, Phan Tuấn Vỹ một lần nữa vừa khóc vừa hô bắn ra

Âu Dương Đạo Đức ngậm đầy mật tân trong miệng, đứng dậy hôn lên môi anh, ác ý đem dịch thể trong miệng truyền qua…

“Uống ngon không? Đây là sữa đặc chế mà không ai làm ra được nga. Bất quá sức chịu đựng của cưng hơi bị kém nha, ta chỉ tùy tiện hút một hai cái, cưng đã bắn sạch sành sanh, cái này làm sao có thể khiến đàn bà thỏa mãn đây? Ta thấy tốt nhất cưng nhận mệnh đi, cả đời này đã định là nằm dưới thân ta, làm thú cưng của ta rồi.”

“Ô… tôi không thèm! Tôi… tôi không phải động vật… tôi là người… là đàn ông!”

“Ta không quan tâm cưng là đàn ông hay đàn bà, là người hay động vật, dù sao đi chăng nữa đời cưng đã định thuộc về ta rồi, của ta!”

Âu Dương Đạo Đức không hiểu vì sao mình lại tức giận như thế, hắn nhanh chóng mở hai chân anh ra, đem nhục bổng nộ trướng xuyên qua tiểu huyệt đóng chặt

“A”

Phan Tuấn Vỹ phát ra tiếng kêu thảm thiết như dã thú bị thương, cái đau do da thịt bị xé rách khiến nước mắt nước mũi cùng nước bọt đều nhạt nhòa, toàn thân co giật mạnh…

Mình sẽ chết… mình nhất định sẽ chết…

Phan Tuấn Vỹ cảm giác được như thứ lợi khí kia muốn đem lục phủ ngũ tạng của mình đảo lộn hết cả lên —

“Đau không? Ta muốn cưng nhớ kỹ cái đau đớn này, cái đau đớn đến tận xương tủy, cái đau đớn đến mức khiến cưng không dám ly khai ta nữa!”

Nhục bổng vô tình tiếp tục mãnh liệt công kích tiểu huyệt yếu đuối đỏ hồng, mỗi lần điên cuồng ra vào đều dẫn ra vệt máu đỏ diễm lệ tựa nhựa hoa hồng…

“A! Đau quá! Đau quá! Ô… Cứu mạng… tha tôi… tôi… tôi không dám nữa… tôi là của cậu… của cậu… tôi muốn chết… cứu tôi… Ô… cứu tôi…”

Phan Tuấn Vỹ đã đau đến nói năng lung tung lộn xộn, hoàn toàn không nhận ra mình đang nói gì, anh chỉ biết rằng nếu hắn không buông tha anh, anh sẽ chết mất, chết vì đau đớn mất!

“Nai con… nai con của ta… sao ta nỡ để cưng chết được…”

Âu Dương Đạo Đức nghe vậy dịu dàng cười với nai con, hắn giảm dần lực đạo nửa người dưới, vươn một tay vỗ về chơi đùa cây hoa nhỏ ủ rũ, đầu lưỡi nóng áp liên tục quấn lấy nhũ tiêm mẫn cảm cương cứng…

A… A… hanh hanh… dễ chịu quá… A… sao lại… sao lại thế này… A a…

Một cảm giác tiêu hồn khoái cảm chưa từng trải qua kích động trong cơ thể, thân thể Phan Tuấn Vỹ không thể thích ứng được cái sự chuyển biến cực đoan thế này, anh đang ở trong địa ngục đớn đau, trong chốc lát nhảy lên thiên đường cực lạc, cảm giác quá độ hỗn loạn làm cho thần trí anh mê loạn, thần kinh toàn thân hầu như căng ra đến sắp đứt.

“Sướng không? Ta còn có thể làm cho cưng còn sướng hơn…”

Âu Dương Đạo Đức nhắm vào tuyến tiền liệt tối trí mạng của nam nhân mà đâm mạnh

“A ô ”

Phan Tuấn Vỹ bị khoái cảm tuyệt đỉnh bất thình lình tập kích đến chực lập tức phun trào

“Nhịn xuống cho ta!”

Âu Dương Đạo Đức nhanh tay bắt lấy phân thân đang nảy lên, cương quyết ép cao trào của anh xuống.

“Cầu xin ta!”

Hắn lãnh khốc đong đưa eo đâm chọc cái điểm mẫn cảm muốn chết.

“A! Van xin cậu van xin cậu… Ô… để tôi đi ra… để tôi đi ra!”

Phan Tuấn Vỹ nhịn không được khóc lớn.

Nghe tiếng khóc thê lương bao hàm dục vọng vô cùng trước nay chưa từng có, Âu Dương Đạo Đức quả thực sắp phát điên rồi!

“Úc cưng là con nai con *** đãng, hôm nay ta tuyệt đối không buông tha cưng!”

Hắn điên cuồng mà trừu sáp huyệt động vừa nhỏ vừa chặt.

Phan Tuấn Vỹ ôm chặt lấy hắn, cuộn trong lòng hắn bất chấp hình tượng mà gào khóc:

“Ô… giỏi quá… A… thật khó chịu…tôi… tôi không được… cầu cậu cho tôi bắn đi, để tôi bắn đi!”

“Được được, nai con… nai con đáng thương của ta…”

Âu Dương Đạo Đức buông lỏng tay, một dòng dịch thể nóng rực lập tức phun trào ra

“Còn chưa xong đâu, đêm nay ta tuyệt đối sẽ làm cưng cả đời muốn quên cũng không quên được!”

Âu Dương Đạo Đức chuyển thân thể nai con vì vừa qua cao trào mà mềm nhũn, cưỡi từ phía sau lưng anh, bắt đầu tiến công với tư thế khác.

“A a”

Tư thế thay đổi khiến cái thứ vừa cứng vừa nóng của nam nhân đó thâm nhập vào chỗ sâu đến chính mình cũng chưa tưởng tượng qua, Phan Tuấn Vỹ trong sung sướng đến chết đi hốt hoảng cảm giác rằng dường như mình sẽ vĩnh viễn không thể quay về chính mình ngày xưa nữa…

“Úc… cái miệng nhỏ phía dưới của nai con hút đúng là chặt… A a… sướng quá sướng quá…”

Thấy hắn phun ra những từ tục tĩu *** ô không hợp tí gì với gương mặt anh tuấn đó, Phan Tuấn Vỹ không những không cảm thấy buồn nôn, ngược lại còn càm thấy hưng phấn đến chút nữa bắn đi ra.

Xong… mình đã triệt để biến thành một *** phụ rồi…

Cùng với nỗi sợ hãi tràn lên trong ngực, nội bích Phan Tuấn Vỹ bất giác co vào thật chặt

“A!”

Âu Dương Đạo Đức lập tức quát to một tiếng, nắm lấy mái tóc nai con, tựa như cưỡi ngựa mà điên cuồng thúc đẩy.

“Úc… cưng đúng là chặt đến chết tiệt… chặt chết tiệt!”

Âu Dương Đạo Đức không chịu nổi sự co rút liên tục trong cơ thể nai con, hắn ra sức đâm vào chỗ sâu nhất một kích, gầm lớn một tiếng, cuối cùng cùng anh leo lên tuyệt đỉnh cao phong của dục vọng


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui