Noah Động Vật Chẩn Sở Bệnh Lịch Ký Lục Bộ - Quyển 3

Noah Động Vật Chẩn Sở Bệnh Lịch Ký Lục Bộ
(Hồ sơ bệnh án của phòng khám thú y Noah)

| Quyển 2 |

042 - 1 | Hồ sơ bệnh án trang thứ bốn mươi hai: Bệnh trầm cảm mùa đông

Mùa đông, tuyết đổ lớn.

Hoa tuyết nhỏ vụn nhìn như yếu đuối, nhưng chồng chất lên nhau lại che trời lấp đất như muốn triệt để bao phủ cả thế giới.

Bác sĩ ngồi xổm sau sô pha lạnh muốn chết chà xát tay, để lòng bàn tay ở gần miệng hà một hơi.

Vì sao phải ngồi xổm sau sô pha?

Đương nhiên là có nguyên nhân rồi!

Cậu ngồi xổm ở đây như làm tặc, là vì tận khả năng không bị phát hiện quan sát cún con nhà mình.

Phần chân trước của chó Dobermann hai đầu vén lấy nhau dùng tư thái nửa nằm nằm trên cái nệm dày kề bên lò sưởi, một cái đầu gác lên miếng nệm mềm mại, không rên một tiếng trầm mặc đờ đẫn nhìn lửa trong lò, mà một cái đầu khác thì vẫn cúi xuống "Láp láp láp" liếm ngón chân trước của mình, làm chỗ lông ấy ướt sũng.

Thoạt nhìn không có gì, nhưng đối với Lạc Tái thân là bác sĩ thú y mà nói lại không phải như vậy.

Lạc Tái hít sâu một hơi, kéo quả tim lên tận cổ họng.

Không ổn, rất không ổn mà!

Tình huống của Thrus là không ngừng liếm chân, biểu hiện cún con đang lo âu! Liếm chân tuyệt đối là một thói quen xấu, rất dễ sinh ra ký sinh trùng, gây nên bệnh viêm da ngón chân, thậm chí tệ hơn nữa là bệnh vẩy nến.

Or lại là cả ngày không lên tiếng, ủ rũ còn lười biếng không muốn nhúc nhích, ánh mắt ngày thường linh động giờ phảng phất như ủ rủ, tựa hồ là bị cái rét của mùa đông này đông lại vậy.

Hiển nhiên!

Cún nhà cậu mắc bệnh trầm cảm mùa đông!!

Đừng cho rằng chỉ có động vật bậc cao thích nghĩ ngợi lung tung rảnh rỗi kiếm chuyện bi xuân thương thu như nhân loại mới mắc căn bệnh hỗn loạn cảm xúc vì thời tiết thay đổi mà nảy sinh theo mùa này, kỳ thực cún cũng là một loài động vật rất có tình cảm, đồng thời thế giới tình cảm của chúng cực kỳ phong phú. Nhất là một số loài chó nhát gan ở khi thấy người lạ hoặc đột nhiên tới hoàn cảnh lạ sẽ thấy sợ hãi, rất dễ mắc bệnh trầm cảm.

Vì vậy ở cái mùa rét lạnh này, dưới tình huống sự trao đổi chất trong cơ thể và khả năng sinh lý của cún bị ức chế và giảm thấp, sự rối loạn của nhịp sinh vật có thể tạo thành rối loạn cảm xúc và tinh thần.


Bác sĩ sầu lo như mỗi một vị chủ nhân biết thú cưng nhà mình bị bệnh vậy, bệnh trầm cảm không như những căn bệnh bình thường khác, không phải chích một liều hay uống một toa thuốc là có thể khỏi, mà là phải dùng phương pháp chính xác và khoa học, giúp cún nhà cậu khôi phục tinh thần!

【Kế thứ nhất, cún ở nhà một mình không có chủ nhân làm bạn sẽ rất buồn, lợi dụng chức năng hẹn giờ của TV tự động mở TV một giờ vào buổi chiều, hoặc hẹn giờ cho dàn loa tự phát nhạc, thậm chí thu một ít lời nói của chủ nhân, có thể giảm bớt triệu chứng lo âu của cún.】 "Ây da, hôm nay có một tiết mục rất hay đấy!" Lạc Tái cầm tờ giới thiệu vui vẻ nói, "Hôm nay có phim tài liệu 《Rivers of Fire and Ice》 nói về các loài động vật hoang dã, thú vị lắm! Các cậu có muốn xem không?"

Thrus cuối cùng đã ngẩng đầu lên khỏi mấy ngón chân, mà Or ra vẻ cũng co giật lỗ tai.

Thấy phương pháp của mình thành công Lạc Tái càng cố gắng hơn: "Tiết mục này có những cảnh rất sống động, tuyệt đối như lạc mình vào đó vậy!"

Thrus nghiêng đầu, rồi cúi xuống hỏi Or: "Là cái tiết mục sư tử ăn linh dương, hổ ăn linh dương, báo ăn linh dương, linh cẩu ăn linh dương à? Động vật Châu Phi thật đáng thương, bữa nào cũng chỉ có thể ăn linh dương."

Or nằm rạp xuống, phát ra tiếng phì phì trong mũi, bĩu môi: "Nếu có voi ăn linh dương thì hãy tới gọi tôi..."

Thrus cúi đầu, tiếp tục "Láp láp láp" liếm chân mình.

"..." Không, kỳ thực cũng có phần khác, ví dụ như nói tương đối được sư tử báo săn hoan nghênh là linh dương sừng móc Bubal sống ở trảng cỏ Châu Phi, ví dụ như không được yêu thích lắm là linh dương Waterbuck khó có thể tìm thấy... A a a, đây không phải là trọng điểm!! ...

Kế thứ nhất của bác sĩ thất bại.

【Kế thứ hai, điều chỉnh thực đơn, mùa đông cần cung cấp đủ chất dinh dưỡng để bổ sung nhiệt lượng, thỏa mãn nhu cầu thân thể cho cún, nhưng phải chú ý đối với những chú cún luôn ru rú trong nhà, đừng tích góp quá nhiều mỡ tạo thành bệnh béo phì.】 "Thrus, Or, tối nay thêm cơm cho các cậu nhé?"

Thrus phản ứng lớn nhất, cả cái đầu đã xoay lại, Or vẫn rất rụt rè co giật lỗ tai, rồi chậm rãi xoay theo, khi thấy Lạc Tái thần bí giấu cái gì đó ở sau lưng cậu cũng trỗi lên sự hiếu kỳ.

"Là gì vậy?"

"Ting tong!!" Lạc Tái tách một cái lấy ra thứ mình giấu, bìa mặt hai bên là hình một con chó Bichon Frisé màu trắng đáng yêu chảy nước bọt ── đồ ăn đóng hộp cho chó... "Là thịt dê đóng hộp! Ngoại trừ thịt dê được cắt thành miếng ra còn có gan và rau giàu dinh dưỡng nữa, không chỉ đủ hàm lượng mỡ, còn có các loại vitamins và khoáng chất, bên trong bỏ thêm tinh dầu đà điểu, có công hiệu chống nhiễm trùng da và lông, gia tăng năng lực kháng bệnh! Có muốn nếm thử không?"

"..." Or quay đầu lại, tiếp tục đờ đẫn.

Thrus rít gào: "Ai có bệnh ngoài da hả?! Ai!! Da của ông có thể kháng được lửa Địa Ngục đấy!!"

Kế thứ hai của bác sĩ thất bại.

【Kế thứ ba, siêng năng vận động, hãy cùng thú cưng của mình tuân theo quy luật đồng thời kiên trì vận động nào!】 "Or, Thrus, có muốn, ra ngoài đi dạo không?" Trên người mặc một bộ đồ thể thao, lưng đeo ba lô, tay cầm dây dắt và vòng cổ bằng da bác sĩ ra vẻ đã sẵn sàng.

Nhưng phéc-mơ-tuya của ba lô không kéo hết, "Ba!" một cái đồ chơi rơi đầy đất, "Cô lỗ lỗ" thuận lợi lăn tới trước mặt Thrus và Or.

Từ sau vụ cái đĩa ném nhiều màu ngu xuẩn bị cún nhà mình phỉ nhổ lần trước, Lạc Tái đã mua một cái đĩa ném mới. Bên ngoài có in hoa văn tinh tế, mặt đĩa có phần trũng xuống để cản gió, lúc xoay tròn sẽ sinh ra sức dãn giúp cạnh đĩa có thể tăng tính ổn định khi bay, quan trọng nhất là chất liệu cao su thiên nhiên mềm mại và đàn hồi, không tổn thương đến răng và lợi của cún, cho dù răng cún có sắc bén thế nào đi chăng nữa cũng không dễ bị cắn hư...

"Răng rắc!!" Hàm răng sắc bén đâm ra hai hàng lỗ thẳng thớm, "Cọt kẹt cọt kẹt──" Vết trảo lung tung rạch nát hoa văn in ngoài đĩa.


Or quả thật đã đạt tới cảnh giới đứng trước núi băng sạt lở mà không hề thay đổi, cậu bĩu môi: "Bác sĩ, lần sau đừng mua đĩa ném nữa, phí tiền."

Kế thứ ba của bác sĩ thất bại.

【Kế thứ tư, chú ý giữ ấm, đặc biệt là giống chó có bộ lông ngắn mỏng, gió ẩm mùa đông sẽ khiến lũ chó nằm trên đất bị bệnh, tăng thêm một lớp nệm dày, giữ sự ấm áp thoải mái cho ổ của chúng!】 Càng chiến càng bại, càng bại càng chiến! Ý chí kiên cường, quyết không nói thua!

Tuy rằng Lạc Tái thoạt nhìn không mấy kiên cường, nhưng gặp phải vấn đề nào đó, đặc biệt là liên quan tới thú cưng, cậu quả thật có thể ví là một kẻ rúc vào sừng trâu cũng không chịu quay đầu.

Lạc Tái ôm một đống nệm bông dày cộm ra, trải xuống nền đất cạnh sô pha, cảm thấy không đủ lại trải thêm dra giường...

Or nhìn bác sĩ bận rộn như con kiến chăm chỉ, cuối cùng nhịn không được.

"Bác sĩ, anh rốt cuộc đang làm gì vậy?"

...

Noah Động Vật Chẩn Sở Bệnh Lịch Ký Lục Bộ
(Hồ sơ bệnh án của phòng khám thú y Noah)

| Quyển 2 |

042 - 2 | Hồ sơ bệnh án trang thứ bốn mươi hai: Bệnh trầm cảm mùa đông

"Bệnh trầm cảm?"

Trên cái đệm dày trải ra đất, Or và Thrus sải người nằm sấp, mà Lạc Tái thì ra vẻ nghiêm túc xếp chân ngồi bên.

Or rất muốn cười, nhưng khi thấy vẻ mặt nghiêm túc của Lạc Tái, cùng các "cố gắng" và hành động quan tâm cậu và Thrus trước đó, mặc dù thoạt nhìn không mấy thành công, nhưng đối với che chở và sự săn sóc của bác sĩ, cậu không thể nói cho đối phương những gì bác sĩ vừa làm đều là vô dụng.

Về phần Thrus thì trực tiếp hơn nhiều, đầu tiên cậu không hề khách khí ngốn sạch chỗ thịt dê ngon lành trong bát, kế thòm thèm liếm miệng: "Chỉ có hai hộp thôi à? Bệnh trầm cảm của tôi còn nghiêm trọng lắm. Thật mà. Nghiêm trọng lắm."

"..."

"Được rồi, Thrus, hộp thịt dê này 100 gam là 1 bảng Anh đấy. Em đừng hại bác sĩ tháng này bội chi." Or cắn lỗ tai Thrus, không dùng sức, chỉ là ra hiệu cho cậu bớt bớt lại.

"Uông ô..." Thrus nhẹ giọng gọi một tiếng, có chút thất vọng rồi cố nhẫn nại cúi đầu, "Láp láp" liếm miệng hai cái xong im lặng.


Nhìn cún nhà cậu kìa, hiểu chuyện cỡ nào, biết cậu không có tiền, sẽ nhẫn nại không ăn, Thrus chí ít còn ăn hai hộp, nhưng Or lại chẳng nếm được gì.

"Không, không sao, ngày mai tôi đi mua một lố về, dù sao mua nhiều có thể giảm giá!"

Tuy rằng là một gánh nặng rất nghiêm trọng với ví tiền, nhưng nhìn thấy Thrus vốn rất thất vọng hầu như là "Tăng──" một cái dựng cả cổ và mang tai lên, Or có chút bất đắc dĩ lại không phản đối, căn bệnh biến chứng chủ nhân ngu ngốc của cậu lập tức có triệu chứng "chỉ cần cún nhà mình vui vẻ vậy chẳng hề gì".

Cún nhà cậu thoải mái nằm trên lớp chăn được trải trước lò sưởi, Or gối đầu lên chân Lạc Tái, cọ cổ vào tay bác sĩ: "Bác sĩ, anh sẽ chiều hư bọn tôi..."

Lạc Tái vuốt ve bộ lông ngắn củn không mềm mại cho mấy lại hoàn toàn không ảnh hưởng tới xúc cảm cơ bắp của Or, thoải mái đến không nỡ buông tay: "Tôi biết các cậu thích ăn thịt, xương hoặc nội tạng? Điều này không có gì kỳ quái, các cậu là động vật ăn thịt mà!"

Bị lời này của bác sĩ làm nghẹn Or vô lực, nhỏ giọng hừ hừ: "Bác sĩ, anh hoàn toàn không rõ loại thịt mà bọn tôi thích ăn là gì?"

Vì giọng Or khá nhỏ, bác sĩ bị bộ lông bóng loáng trơn nhẵn của Dobermann mê hoặc không hề nghe thấy.

Thrus bên cạnh cuối cùng đã liếm xong miệng mình, nhưng cậu phát hiện đùi của Lạc Tái không còn chỗ cho cậu, muốn chen qua, rồi lại không muốn lộ ra thái độ quá ỷ lại, cậu không làm được như Or thoải mái không hề che giấu mình thích được vuốt ve được thân cận, thà rằng giương mắt nằm cạnh ấm ức nhìn.

May mà Lạc Tái vẫn luôn chú ý tới một con cún giận dỗi khác, duỗi tay qua vỗ đầu Thrus: "Tuy rằng hết thịt dê rồi, nhưng còn xương gặm vị sữa nè! Mới mua!" Xé một túi xương gặm mới tinh ra, móc một cây đưa tới bên miệng Thrus.

"..." Thrus trừng cả buổi, cuối cùng hé miệng "Răng rắc!" một cái hung hăng ngậm đi cây xương gặm trên tay Lạc Tái, chỉ kém tí thôi là đã gặm luôn một khúc ngón tay của bác sĩ làm đồ ăn vặt rồi.

Chăm sóc sức khỏe cho chó vào mùa đông cũng không thể phớt lờ, Lạc Tái từ trên bàn cầm lấy cái bình đựng nước ấm, rót vào bát nước của Or và Thrus: "Mùa đông rúc ở nhà sưởi ấm mãi cũng dễ bị nóng, phát cáu, gây ra sự bực bội, nhớ cố gắng uống nhiều nước đấy!"

Cậu để bát nước trước mặt Thrus, Or vì nằm trên chân cậu nên cậu tự cầm tới đút cho, Or không cự tuyệt, ngoan ngoãn uống một bát lớn, về phần Thrus thì không cam lòng trừng một hồi lâu, mới cúi đầu phát ra tiếng vang lớn sì sụp nửa hút nửa liếm uống sạch chỗ nước ấy.

Vừa đút, cậu vừa lo lắng nói: "Thời tiết bên ngoài ngày càng lạnh, các cậu là chó lông ngắn, không có lớp lông dày sẽ khó chịu lắm, bằng không lần sau tới tiệm thú cưng tôi mua cho các cậu hai một bộ áo bông được không? Lần trước tôi nhìn thấy một cái áo khoác gấu mèo đẹp lắm!"

"Khụ khụ khụ──"

Bị sặc đầu tiên là Or, kế Thrus phun vào mặt Lạc Tái một ngụm nước lọc pha nước bọt: "Đáng chết ai muốn mặc cái áo khoác ngu xuẩn ấy hả?!"

"Không... không được à? Ngày đó tôi nhìn thấy có con chó Poodle mặc một cái, rất đáng yêu!" Một con chó Poodle có bộ lông quăn xù mềm mại màu cà phê sữa như một món đồ chơi bé xíu mặc một cái áo khoác gấu mèo đầu có lỗ tai màu đen thân bó lớp vải màu trắng cẳng chân xỏ vào tay áo đen cộng thêm một cái đuôi tròn nhỏ cùng màu, quả thật là bán manh đến phạm quy!!

Chủ nhân khen một con chó cưng xa lạ không biết tên nào đó, chó cưng cực kỳ ghen tị trong nhà lập tức cảm thấy nguy cơ. Thrus trực tiếp xù lông, nhảy dựng lên đè ngã bác sĩ không hề phòng bị, may mắn trên đất sớm đã trải đệm, bằng không đầu Lạc Tái gõ vào sàn nhà không ngất cũng nổ đầy đom đóm.

"Đáng chết ai dám câu dẫn người của ông ở địa bàn của ông hả? Ai?!" Vừa rống giận vừa hít hà trên người Lạc Tái, nếu để Thrus ngửi được mùi của con chó nào trên người bác sĩ, không cần hoài nghi, con chó dám cả gan ngấp nghé chủ nhân của chó hai đầu Địa Ngục Orthrus tuyệt đối chỉ có số phận bị nghiền xương thành tro.

Trầm mặc Or không có hành vi quá khích gì, nhưng hoàn toàn không loại trừ cậu đang âm thầm liệt kê danh sánh chó Poodle được nuôi trong nhà những cư dân sống ở quảng trường gần đây, rồi làm cách nào đó không để lại dấu vết không chọc phiền toái mà diệt con chó ấy, nghiền xương thành tro là nhỏ, phỏng chừng tuyệt đối là bị nướt bọt có độc và tính ăn mòn cực mạnh hủy thi diệt tích.

"Không có, không có! Ha ha... Ngứa quá! Ha ha..." Bác sĩ cũng không nổi giận khi bị cún nhà mình đẩy ngã, trái lại còn vì thấy vui khi cả hai càn quấy với mình, hoạt bát thế này mới là Or và Thrus bình thường! Cho dù là chó hai đầu Địa Ngục mạnh mẽ, trên bản chất vẫn là cún to xác cần chủ nhân quan tâm!

"Đầu hàng! Ha ha... Cứu mạng! ... Ha ha..." Bị Thrus không ngừng cọ vào cổ và nách, cộng thêm hơi thở lướt qua làn da, Lạc Tái là một người rất sợ ngứa, cậu đã sắp cười tắt thở, đành phải vươn tay ra ôm lấy đầu của Thrus ép vào lòng: "Không quản những con cún khác đáng yêu thế nào, nhưng tôi thích nhất là Or và Thrus!"

Thrus còn tính giãy dụa đột nhiên bất động, nằm dựa vào bộ ngực gầy yếu phập phồng vì trận cười vừa rồi của bác sĩ, nghe tiếng tim đập Đông! Đông!, ngoan như một con búp bê.


Cho dù lời này là bật thốt ra, nhưng cún con thông minh lại có thể nghe được sự chân thật ẩn bên trong. Giống như chủ nhân của những con chó cỡ lớn vậy, cho dù trên đường gặp được là Pomeranian mắt to lông mềm xỏa tung, hay Bichon Frisé màu phấn trắng lông quăn như dê Mông Cổ, hoặc là chó Poodle như món đồ chơi teddy bear mini, ca ngợi xong rồi, về nhà vẫn sẽ ôm chú chó cỡ lớn tướng mạo hoàn toàn không dễ thương còn tham ăn nhà mình lăn lộn trên đất.

Lạc Tái không dám buông tay, lúc này, một cái đầu chó Dobermann khác chậm rãi từ trên sà xuống, đặt ngay trước mắt bác sĩ ngẩng mặt mà nằm, hầu như mũi đã sắp chạm vào mũi.

Thấy là cún ngoan Or, Lạc Tái rất yên tâm nhìn cậu lộ ra một nụ cười: "Or? Sao vậy?"

Ánh mắt của Or thâm thúy khó hiểu hơn ngày thường: "Làm sao đây bác sĩ, tôi đột nhiên rất muốn cắn anh..."

"A?" Lạc Tái chớp mắt hoàn toàn không cảm nhận được tính nghiêm trọng của vấn đề này, cậu còn thoải mái thương lượng, "Tốt nhất là đừng, tuy rằng bình thường tôi bị chó bệnh nổi nóng cắn qua mấy lần, mỗi năm cũng đi chích mấy mũi vắc-xin phòng bệnh chó dại..."

Làm bác sĩ thú y bị thú cưng bị bệnh quào thương là điều tuyệt đối không thể tránh khỏi, mặc dù một số loài động vật nhỏ dịu ngoan đáng yêu, nhưng đó là khi chơi với nó, nếu bạn dẫn nó đi chích, nó tuyệt đối lắc mình hóa thành quái vật nhỏ nhe răng trợn mắt, thừa dịp bạn không phòng bị cho bạn một sự trả thù nho nhỏ. Trước đây khi làm ở bệnh viện băng dán trên tay cậu chưa từng giảm bớt, nhưng giờ nhờ vào việc làm ăn không khấm khá lắm của phòng khám, trái lại không thường bị thương như vậy, thật không biết nên vui hay nên buồn nữa.

Thrus đang an tĩnh nằm im đột nhiên dùng sức tránh thoát tay Lạc Tái, bình thường không dám phản kháng Or cậu hiện tại lại nhìn Or phát ra tiếng rít thấp trầm mang theo mùi cảnh cáo, sự táo bạo ấy như chỉ cần Or dám tới gần tí nữa sẽ nhào qua cắn vào yết hầu của Or.

Or lại hoàn toàn không để thái độ của Thrus vào mắt, yên lặng nhìn bác sĩ một hồi, rồi thở dài, chậm rãi lui xa, yếu ớt nói: "Sao tôi có thể cắn bác sĩ chứ? Rồi sẽ có cách để mãi mãi ở bên bác sĩ mà."

Thấy cún con ỉu xìu như vậy, Lạc Tái lo lắng kéo Or lại: "Nếu không lát nữa tôi làm kiểm tra cho các cậu? Có đôi khi thân thể không khỏe mạnh, hoặc thiếu nguyên tố vi lượng nào ấy cũng sẽ tạo thành bệnh trầm cảm tâm lý đấy."

Thrus thấy Or đã không nhe răng, cũng nằm về chỗ cũ, vì thế chó hai đầu mỗi người chiếm lấy một bên của bác sĩ.

Nghe được lời đề nghị của Lạc Tái, Or không nghĩ nhiều, lò sưởi rất ấm áp, bác sĩ rất ấm áp, đệm chăn rất ấm áp, khiến mọi dây thần kinh kéo chặt đều được thả lỏng, thậm chí cún con ngày thường vô cùng cảnh giác lúc này cũng chỉ lười biếng híp mắt, không yên lòng trả lời: "Được... Nhưng mà... Sẽ không phiền bác sĩ chứ?"

Lạc Tái nói: "Không phiền, chỉ là làm chút kiểm tra đơn giản thôi, ví dụ như kiểm tra lỗ tai và răng, đo nhiệt độ cơ thể." Vừa nói, vừa nhéo lỗ tai Thrus, rồi thuận theo phần xương sống xinh đẹp tuyệt vời vuốt ve, khi sờ tới chỗ đuôi bác sĩ búng một cái, "Nhiệt kế sẽ bôi vaseline, thế nên dù bị cắm vào cũng không đau đâu!"

Đang được vuốt ve rất thoải mái Or trực tiếp run rẩy, Thrus chưa kịp phản ứng, còn thoải mái hừ hừ, nhưng Or thấy qua rất nhiều lần cái cảnh lũ chó tới đây khám, bất kể lớn hay nhỏ, bác sĩ đều sẽ vừa đỡ mắt kính, thấu kính lóe lên ánh sáng lạnh buốt, kéo đuôi chúng, cầm nhiệt kế bôi vaseline trong tay nhẹ nhàng vừa xoay vừa thong thả đâm vào trực tràng, quá trình ấy còn mang theo tiếng ma sát như dính vào chất lỏng...

"Cái kia... Bác sĩ, có thể chờ tôi biến thành hình người rồi hãy đo nhiệt độ không?" Or cẩn thận suy xét, ra vẻ như nhân loại bình thường đo nhiệt độ đều chỉ cần kẹp vào nách.

Lạc Tái không ngờ Or sẽ đưa ra yêu cầu này, hình thức bác sĩ thú y chưa kịp thay đổi, nháy mắt não bổ ra hình ảnh một thanh niên tuấn mỹ trần truồng quỳ gối khom lưng nằm sấp trên bàn kiểm tra vẻ mặt xấu hổ không cam cắn chặt môi dưới, phần thân dưới eo bị đè lại, nức nở vì khó chịu rồi lại nhu thuận nhẫn nại không giãy dụa, giữa cái mông nhếch lên có một cây nhiệt kế bôi đầy vaseline chưa kịp vào hết còn phân nửa lộ ra ngoài...

Hố cha, khẩu vị nặng quá!!

Lạc Tái cảm thấy niêm màng mũi của mình hơi yếu đuối, phỏng chừng là lò sưởi trong nhà nóng quá cậu có chút phát sốt rồi!

"Cái kia, tôi cảm thấy hình chó sẽ tiện hơn, tôi là bác sĩ thú y mà!"

Or ngoài ý muốn kiên trì: "Tôi tin tưởng năng lực của bác sĩ, chỉ là đo nhiệt độ thôi hẳn không sao đâu."

"Thật à? Cậu xác định?"

"100%."

"... Được rồi."

...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận