Noah Động Vật Chẩn Sở Bệnh Lịch Ký Lục Bộ
(Hồ sơ bệnh án của phòng khám thú y Noah)
| Quyển 2 |
044 - 1 | Hồ sơ bệnh án trang thứ bốn mươi bốn: Quý ông Gậy đã lâu không gặp
Buổi sáng, điện thoại của phòng khám thú y Noah reo không ngừng.
Lạc Tái không đeo kính vẻ mặt mơ hồ miệng còn ngậm bàn chải đánh răng suýt nữa đánh rớt đôi dép chạy ra nghe điện thoại, chỉ kém tí thôi là đã ngã lộn mèo thụt bàn chải đánh răng vào cổ họng rồi, hoàn toàn là tấm gương xấu "các bé nhớ kỹ đừng học".
"Ầy, vâng... có hàng rồi à? Tốt quá, lát nữa tôi sẽ đến lấy ngay! Cảm ơn! Rất cảm ơn!"
"Sao vậy, bác sĩ? Có chuyện gì gấp à?" Thanh niên đứng phía sau giúp cậu rút bàn chải đánh răng trong miệng ra, lại dùng khăn nóng lau sạch bọt kem dính ở khóe miệng, cuối cùng nhẹ nhàng máng đuôi càng kính vào sau vành tai, gác ve đệm mũi lên đúng chỗ.
Xuyên qua thấu kính nhìn thấy nụ cười ấm áp như ánh dương mới mọc của thanh niên, Lạc Tái quả thật có một loại ảo giác nếu không có cún ngoan nhà mình vậy cậu phải sống thế nào: "Chỗ thuốc dùng cho thú lúc trước tôi đặt đã có hàng rồi, tôi phải nhanh đi lấy mới được!" Vừa nói vừa vội vàng giật cái khăn mặt chạy vọt vào toilet nhanh chóng làm vệ sinh.
Nhìn cái vẻ hấp tấp chỉ sợ đi trễ sẽ bị người mua sạch này, biết thì nghĩ là đi mua thuốc dùng cho thú, không biết còn tưởng là cậu đi cướp phiên bản 《The Witcher2》 bán theo số lượng ấy chứ.
Trên thực tế nếu là bệnh viện thú y chính quy cỡ lớn, đại khái chỉ cần gọi một cú điện thoại, sẽ có công ty sản xuất thuốc dùng cho thú giao thuốc và vắc-xin phòng bệnh trên đơn hàng đến tận nơi, thỉnh thoảng còn có chương trình khuyến mãi nữa. Nhưng đối với những khách mua hàng nhỏ lẻ luôn chỉ ổn định ở mức cực thấp, mùa đông hay mùa ế cũng hoàn toàn không khác gì như phòng khám thú y Noah, vậy tuyệt đối là bị xếp vào vị trí cuối cùng trong danh sách ở phòng kinh doanh công ty, đặc biệt là một số loại thuốc giá thành khá cao tác dụng trong thời gian ngắn có hạn, bình thường có trữ cũng không thể trữ quá nhiều, càng là nhanh tay thì có chậm tay thì không.
Or đương nhiên không nhàn rỗi đứng cạnh nhìn, chờ khi Lạc Tái đi ra trên tay cậu đã cầm một cái áo khoác và một cái khăn quàng cổ, miệng cắn một cái túi giấy đã chuẩn bị sẵn bữa sáng, chờ bác sĩ duỗi tay ra mặc áo khoác vào rồi, cậu kề sát lại quấn khăn quàng cổ cho bác sĩ, xong cầm túi giấy, nhắc nhở Lạc Tái: "Bác sĩ đừng quên mang chi phiếu đấy!"
"A!" Quả nhiên là không nhắc nhở thì đã phải đi vòng lại một chuyến rồi.
Chờ cậu chuẩn bị tươm tất, vừa đẩy cửa thủy tinh ra, đã thấy Or ngồi khóa trên xe đạp đợi mình, chiếc áo lông màu trắng khiến Or mang theo một thứ khí chất sạch sẽ, gió lạnh gào thét vụt qua, hất bay mấy sợi tóc mai lưa thưa rủ bên mép, Or nhìn Lạc Tái nhếch miệng cười: "Bác sĩ, lên xe đi!"
"Ôi chao? Chiếc xe này còn dùng được à?"
Lạc Tái nhớ chiếc xe đạp này cậu mua khi còn làm ở bệnh viện thú y, lúc đó mối quan hệ giữa bệnh viện và nhà trọ của cậu là một cái thành nam một cái thành bắc, xa lắm, đi bộ nói ít cũng hơn nửa giờ, thế nên cậu mua một chiếc xe đạp second-hand, sau lại mở phòng khám bệnh rồi không còn cần nó đi lại nữa, vì thế vẫn bỏ xó trong góc, vốn cho rằng đã là phế liệu, nhưng giờ thoạt nhìn... cũng khá mới mà?
Tuy là second-hand, nhưng dù sao cũng là một chiếc xe đạp thể thao loại nhẹ, khung xe làm từ hợp kim nhôm bị lau sáng bóng, tuy còn có mấy vết trầy nhỏ xíu, nhưng không nhìn kỹ hoàn toàn không thể nhìn ra, lốp ngoài bánh xe cũng được bơm đầy.
Thanh niên một chân giẫm vào bàn đạp, một cái chân thon dài khác hơi nghiêng qua đỡ lấy toàn bộ trọng lượng, cậu vỗ cái yên đã được gắn thêm vào đuôi xe: "Mấy ngày trước thu dọn tìm được, thấy còn có thể dùng, nên tôi bảo Thrus sửa lại rồi lau sạch."
Ể, thảo nào mấy ngày trước thấy Thrus cầm cờ lê và tua vít làm gì đấy, mặt và tay dính toàn vết dầu đen, hỏi cậu ấy còn không chịu nói, bày ra cái vẻ thần thần bí bí, đại khái là vì cho cậu một cái bất ngờ đi?
Lạc Tái nhảy lên đuôi xe, ở đó đã tri kỷ gắn một cái ghế nệm, mông sẽ không bị dập, Or nhét cái túi giấy đã chuẩn bị sẵn bữa sáng vào tay cậu: "Bác sĩ ngồi ở phía sau ăn đi!" Rồi giẫm chân lên bàn đạp, xe đạp lăn bánh.
Ngồi vững ở phía sau Lạc Tái mở túi giấy ra, thấy miếng sandwich bên trong đã được cắt rìa, còn kẹp vào rất nhiều jăm-bông, pho mát, cà chua và bacon cắt lát, rau xà lách, không phải món xa xỉ gì, nhưng số lượng đầy đủ tới mức khiến người cảm giác được sự quan tâm nặng nề.
"Oa! Nhiều quá!" Lạc Tái không hề khách khí cầm lấy, đừng nhìn thân thể cậu gầy teo, khẩu vị lại tuyệt đối đủ đàn ông, mà số lượng Or chuẩn bị vừa vặn thỏa mãn nhu cầu của cậu.
"A, bữa sáng phải ăn như vua!"
"Phải đó, I'm the King of the World!" Ngồi ở phía sau xe bác sĩ rất tự đắc phồng má nhai chiếc sandwich dày cộm, như cậu đang ngồi không phải một chiếc xe đạp trục bánh đều đã rỉ sắt, mà là một chiếc xe ngựa hoa lệ được lót đệm lông chồn cao quý khảm đầy đá quý lục, lam, đỏ óng ánh sắc vàng do tám con ngựa kéo.
Nghe tiếng vang "rốp rốp rốp" phía sau, nụ cười trên mặt thanh niên đạp xe phía trước in sâu hơn.
...
Noah Động Vật Chẩn Sở Bệnh Lịch Ký Lục Bộ
(Hồ sơ bệnh án của phòng khám thú y Noah)
| Quyển 2 |
044 - 2 | Hồ sơ bệnh án trang thứ bốn mươi bốn: Quý ông Gậy đã lâu không gặp
Chỗ bán dược phẩm dùng cho thú là một tiệm nhỏ, tuyệt đối không dính gì tới mấy chữ đông như trẩy hội, bình thường chủ nhân của bọn thú cưng rất hiếm khi trực tiếp tới đây mua thuốc, ở Âu Châu việc quản lý thuốc dùng cho thú khá nghiêm khắc, mấu chốt là chú trọng đầu nguồn để khống chế hiệu thuốc, ngoại trừ vitamins có thể không cần toa ra, các hộ chăn nuôi tới tiệm thuốc mua dược phẩm dùng cho thú phải có toa do bác sĩ thú y kê.
Người chủ tiệm đang dỡ từng thùng hàng là một người đàn ông khá giống khỉ, khi ông ta nhìn thấy Lạc Tái đại khái cũng có tí giật mình khi gặp cậu tới nhanh như vậy: "Hể! Bác sĩ Lạc, cậu tới nhanh thật đấy!"
Vừa nói vừa để thùng hàng xuống, chạy vào tiệm, nhanh chóng cầm một cái túi giấy dai đã được gói cẩn thận ra, nhìn quanh một hồi, khẩn trương như sợ bị người ta chú ý thấy, khi xác định đã không có bất kỳ theo dõi gì xong ông cười rất hèn mọn mà nhét nó vào tay Lạc Tái: "Đây là hàng cậu cần!"
Lạc Tái vội vã mở túi giấy dai thò đầu vào nhìn, cười cũng hèn mọn như đối phương: "Tốt lắm, đúng là thứ tôi cần!"
"Mặt hàng này giờ hiếm lắm, giá cả đã tăng hơn trước 10%! Bác sĩ Lạc, tôi nể cậu là mối, nên mới cho cậu giá ưu đãi này đấy! Cậu đừng có lộ ra ngoài nhé!"
"Cảm ơn nhiều! Yên tâm đi, tôi tuyệt đối không bán ông đâu." Phỏng chừng vì thời tiết quá lạnh, Lạc Tái nhịn không được hít mũi, ngón cái và ngón trỏ tay phải chà xát vào nhau, "Ông xem, tôi còn cần cái đó nữa, ông có không... loại tốt hơn tí ấy?"
Chủ tiệm trợn to đôi mắt vốn bé xíu: "Tốt hơn? Có là có, nhưng giá cả không rẻ đâu!" Kế đè thấp giọng, cả hai thần bí ghé vào tai nhau thì thầm thương lượng.
Mãi một hồi cuối cùng đã định giá, chủ tiệm lại gập người thần bí từ trong tiệm lấy ra một cái túi giấy khác, tiền trao cháo múc với Lạc Tái...
"Cảnh sát đây!! Các anh đã bị bắt!!" Đột nhiên mấy tay cảnh sát từ các ngõ ngách xung quanh vọt ra, họng súng tối đen chỉ vào người Lạc Tái và chủ tiệm.
"Không dính gì tới tôi cả! Không dính gì tới tôi cả!" Chủ tiệm lập tức thét lên như một tên buôn ma túy bị bắt, mà Lạc Tái thì ôm hai cái túi giấy rõ ràng đựng hàng cấm bày ra vẻ giật thót, hoàn toàn là hiện trường giao dịch ma tuý!
Người bị tình nghi A hư hư thực thực là mafia Châu Á đội một cái kính, thoạt nhìn như một người trẻ tuổi rất bình thường, là loại hình tùy thời có thể lẫn mất trong dòng người, nhưng căn cứ kinh nghiệm nhiều năm phá án, các cảnh sát biết người như vậy mới là nguy hiểm. Đặc biệt phần tử khủng bố Châu Á, bọn họ sẽ ở khi mọi người thả lỏng cảnh giác lãnh tĩnh móc ra vũ khí đáng sợ đeo bên hông, không nhất định là súng, rất có thể là một sợi dây thép có thể siết chết người ngay lập tức kéo ra từ sợi tràng hạt trên cổ tay, thậm chí là tiện tay nhặt lấy thứ gì bên cạnh cũng có thể sử dụng như hung khí, tuyệt đối nguy hiểm hơn cả phần tử khủng bố chỉ biết cầm súng máy "đột đột đột" một vòng rồi đảo mắt đã thành bia ngắm!
Mà người bị tình nghi B thanh niên Âu Châu bên cạnh cũng không thể khinh thường, mặc dù khuôn mặt chẳng khác gì minh tinh, nhưng dáng người thẳng đứng như thương ấy, cho dù bị súng chỉ vào vẫn lãnh tĩnh tự nhiên, và bão táp rục rịch ẩn dưới đáy mắt, đủ để nói rõ thanh niên này rất có thể là dong binh được huấn luyện kỹ!
Các cảnh sát thực hiện việc truy bắt đã sẵn sàng đón quân địch, bầu không khí hiện trường ngày một khẩn trương, như tùy thời sẽ bạo phát một vụ nổ súng đầu đường.
Một viên cảnh sát chậm rãi bước tới chỉ vào túi giấy trong tay người bị tình nghi A: "Chúng tôi đã theo dõi các anh từ lâu, lần giao dịch này đã bị chúng tôi quay lại."
Chủ tiệm lập tức giũ sạch trách nhiệm kêu to: "Chuyện này không dính gì tới tôi cả! Tôi là bị bức! Số hàng này là cậu ta yêu cầu, không dính gì tới tôi cả!"
"Được rồi được rồi, có lời gì muốn nói cứ giữ lại nói với toà án và quan toà đi!" Viên cảnh sát lạnh lùng trừng chủ tiệm một cái, chủ tiệm lập tức ngậm miệng ủ rũ kéo xệ vai.
"Giao nó ra đây!" Ánh mắt ra hiệu cho người bị tình nghi A.
Đối phương hồi hồn, đại khái bị súng chỉ vào nên không có đường phản kháng, đành phải thành thật mà giao số hàng trên tay cho cảnh sát.
Viên cảnh sát mở ra nhìn... Vẻ mặt vốn là đắc ý như mèo bắt được chuột nháy mắt đọng lại, trợn tròn chẳng khác gì bị nghẹn, đồng bạn bên cạnh thấy vậy cho là câu được cá lớn ngoài dự liệu, họng súng chỉ vào người bị tình nghi càng không dám thả lỏng.
Viên cảnh sát móc ra một tuýp kem quỷ dị.
"Đây là gì?" Một viên cảnh sát khác không thấy rõ hiếu kỳ ghé qua, khóe miệng co rút.
Người bị tình nghi A đỡ mắt kính, giải thích: "Kem táo bón."
"..." "..." "..." "..." "..."
Thấy các cảnh sát bày ra vẻ mặt không hiểu, người bị tình nghi A rất có tự giác thẳng thắn xử nhẹ chống cự xử nặng giải thích cẩn thận: "Một loại thuốc cao dùng để súc ruột loại bỏ những cục lông tạo thành tiêu hóa tắc nghẽn cho mèo và chó, à, đúng rồi, còn tăng thêm a-xít béo, có tác dụng xúc tiến sự khỏe mạnh cho lông."
"..." "..." "..." "..." "..."
Mặc dù người bị tình nghi A đã giới thiệu tỉ mỉ, nhưng các cảnh sát vẫn nhìn nhau bày ra vẻ mặt chẳng hiểu mô tê gì.
Viên cảnh sát dẫn đầu vẫn không cam lòng lại mở ra cái túi vừa rồi chủ tiệm mặc cả một hồi với người bị tình nghi A rồi mới chịu lấy ra, cũng là một hộp thuốc.
Không cần viên cảnh sát này hỏi, người bị tình nghi A đã tích cực khai báo: "Đây là thuốc xổ dùng cho chó, cái này... kỳ thực là mua bán tư nhân, nhưng tôi là bác sĩ thú y nên hẳn không sao đi?"
"... Các anh mua thuốc có cần làm như đang thực hiện giao dịch ngầm không thể bị ai phát hiện không?!" Viên cảnh sát cuối cùng nhịn không được bùng nổ, thấy đồng bạn còn đơ mặt giơ súng chỉ vào bọn họ, sắc mặt càng là tối sầm, "Còn không mau thu súng lại!!"
Chủ tiệm xoa tay, hừ hừ thì thào: "Vì trước khi đổi nghề bán thuốc ông đây làm nghề đó mà..."
"Lầu bầu cái gì đó?" Cảnh sát oán giận, xì hết lên người chủ tiệm hèn mọn hại mình cắm cờ ngồi xổm hơn nửa tháng bất kể là giao hàng hay lấy hàng đều biểu hiện lén lút như đang làm giao dịch ngầm không thể bị ai phát hiện.
"Loại thuốc cao này hiệu nghiệm không? Nhà tôi có nuôi một con Pomeranian, bình thường nó hay ăn lông vào bụng rồi đi không ra! Vậy mà còn không chịu uống thuốc, suýt nữa phải tới bệnh viện mổ!" Một viên cảnh sát lưng hùm vai gấu luyến tiếc tuýp kem trên tay.
Bên cạnh có một viên cảnh sát khác gật đầu phụ họa: "Phải đó, nhà tôi cũng vậy!"
Người bị tình nghi A rất có kiên trì đưa ra ý kiến chỉ đạo chuyên nghiệp: "Các vị có thể thử bôi một lượng thuốc vừa phải lên mũi nó, rồi dụ nó liếm, loại thuốc này có vị mạch nha, khá tốt đấy."
"Há há! Thì ra là vậy!"
"Thu đội!!!"
Các cảnh sát hùng hổ rời đi như bão táp, cảnh báo giải trừ xong Lạc Tái thấy mỹ mãn cầm lại hàng của mình, nhưng bả vai bỗng nhiên trĩu nặng, bên tai vang lên cái giọng ôn nhu lại ẩn chứa rét lạnh của thanh niên xấu bụng: "Mua bán tư nhân là ý gì? Bác sĩ, tuýp thuốc này hẳn không phải định cho bọn tôi ăn chứ?"
Há, xong đời! Bị phát hiện rồi!!
Vốn cho rằng giấu trong túi sẽ không bị phát hiện, nào ngờ gặp phải cảnh sát... Thrus còn có thể gạt qua, nhưng Or tinh lắm!
May mắn lúc này có người giải vây cho cậu.
"Seven! Sao lại là cậu? Trùng hợp quá!!"
Mặc một bộ đồ Âu phục chính thức cộng thêm cái mặt rỗ, vì nhấn mạnh mối quan hệ tốt đẹp của hai bên mà cố ý lớn tiếng.
Nếu đổi lại bình thường, đối với người bạn học "gậy quấy phân" này, Lạc Tái quả thật xin miễn thứ cho kẻ bất tài, nhưng giờ nếu không có người tới giảm xóc, cậu có lẽ phải đối mặt với lời chất vấn mạnh mẽ của cún con thông minh nhà mình!
Vì thế cậu nhiệt tình vô cùng nhìn về phía ấy quơ nắm tay: "Stink, đã lâu không gặp!"
...
Noah Động Vật Chẩn Sở Bệnh Lịch Ký Lục Bộ
(Hồ sơ bệnh án của phòng khám thú y Noah)
| Quyển 2 |
044 - 3 | Hồ sơ bệnh án trang thứ bốn mươi bốn: Quý ông Gậy đã lâu không gặp
Nhiệt tình của Lạc Tái khiến quý ngài Stink lập tức sinh ra một cảm giác ưu việt rất được coi trọng, vốn đang có chút do dự không nắm chắc hiện tại đã hoàn toàn biến mất, mũi càng là hếch lên trời.
"Cậu tới đây mua thuốc dùng cho thú à?"
Lạc Tái nội tâm dè bĩu, lạ lắm à, chẳng lẽ cậu giống như tới đây mua ma tuý?
Chủ tiệm vừa bị cảnh sát dọa đến ba hồn bảy vía còn chưa kịp về cũng nhìn thấy Stink, nhưng ra vẻ ông không mấy chào đón quý ông Gậy này: "Stink, mày không định tới cướp việc làm ăn của tao nữa chứ?"
Stink rất không vui với cái thái độ ấy của chủ tiệm, gã sửa lại vạt áo Tây trang: "Ngược lại thì đúng hơn! Tôi tới để làm ăn!"
"À há?" Chủ tiệm thuốc không cho là đúng.
"Hừ." Stink giả bộ lấy ra một hộp danh thiếp màu vàng trong túi Tây trang, mở, móc một tấm danh thiếp dát vàng phun nước hoa ra, ném tới.
Chủ tiệm nhìn: "Hể! Bệnh viện thú y đa khoa Stephen?"
"Phải."
Quý ông Gậy hất đầu, dùng cằm chỉ vào người chủ tiệm thuốc như khỉ ốm: "Một người có năng lực như tôi sao có thể lãng phí cả đời để đi làm công việc kinh doanh vô vị ấy chứ, thế nên tôi quyết định tự mở một bệnh viện thú y! Hôm nay, là tới xem giá thị trường, phải biết có rất nhiều chủ tiệm thuốc hy vọng tôi có thể nhập hàng ở chỗ bọn họ, vốn chuyện này căn bản không cần tôi làm, nhưng, vì cam đoan chất lượng dược phẩm, tôi vẫn tự mình tới đây một chuyến."
Lời gã nói rất có tính ám chỉ, Lạc Tái nghe như lọt vào sương mù vẫn chẳng hiểu gì cả, nhưng chủ tiệm thuốc sớm đã là nhân tinh, hai hàm răng không đều toét ra một nụ cười: "Stink, đừng có chơi cái bộ này với tao. Hàng chỗ tao luôn là hàng thật giá thật, giá cả đã rất hợp lý, muốn mua thì mua không mua thì cút, đừng có mong ăn hoa hồng ở đây."
Bị chọc thủng Stink thẹn quá hoá giận đỏ mặt lên, mấy chỗ rỗ trên mặt kích động như muốn nhỏ ra máu: "Đây là vu khống! Là vu khống!! Tao có lòng tới làm ăn với mày, hừ! Lẽ nào mày cho rằng cái thị trấn bé xíu này chỉ có tiệm thuốc nhà mày thôi sao?"
Chủ tiệm xua tay, như là đuổi đi một kẻ nghiện không có tiền lại muốn tới cọ ma tuý: "Tiệm này buôn bán nhỏ, ngài Stink... À không, giờ là bác sĩ Stink thì phải? Mời bác sĩ tới những tiệm chịu cho bác sĩ chiết khấu khác mà nhập hàng đi!"
Không có được chỗ tốt Stink nổi giận đùng đùng, kéo lấy Lạc Tái đã mua được thuốc tính về nhà băng băng mà đi không ngừng chửi người chủ tiệm không biết tốt xấu ấy.
"Không phải là một chủ tiệm thuốc nhỏ thôi sao?! Dám kiêu ngạo như vậy!! Các tiệm thuốc khác đều cầu ông nhập hàng, nếu không phải muốn cho người quen một ít chỗ tốt, ông mới lười đi tìm mày!!"
Lạc Tái thầm bĩu môi, nhưng giờ nói gì cũng không thích hợp, hùa theo gã gã tuyệt đối sẽ lải nhải không ngừng, phản bác gã vậy mang tai càng đừng mong thanh tĩnh.
Đỡ mắt kính, Lạc Tái cố gắng thay đổi chủ đề: "Sao cậu lại nghĩ tới việc mở bệnh viện thú y? Tôi nhớ lúc trước cậu làm giám đốc kinh doanh không phải tốt lắm sao?"
Cái giọng rít gào nổi giận của Stink nhất thời bị nghẹn, do dự một hồi, nửa ngày sau gã ho hai tiếng: "Chúng ta là bạn học cũ, cho nên cũng không gạt cậu. Tôi gần đây xem như đụng phải sao chổi... Khách hàng vốn đã nói thỏa đột nhiên tám chín phần mười đều bội ước, nói gì bị trâu húc bị công mổ? Đây là cái lý do quỷ gì?! Tin mới là lạ! Căn bản là đùa người! Trữ không ít dược phẩm để ở nhà trọ, không ngờ lại bị chuột cắn nát, tôi rõ ràng thấy quanh đó có rất nhiều mèo! Sau đó là hoả hoạn, hàng xóm bên cạnh không sao cả, chỉ có nhà tôi bị đốt, tôi hoài nghi có người ác ý phóng hỏa, nhưng cảnh sát tới điều tra lại nói không tìm thấy mồi lửa, thuần túy là vô duyên vô cớ tự cháy! Cũng không biết tại sao nữa!"
Lạc Tái không khỏi đồng tình người bạn học này, thật là xúi quẩy và thúi quấy dính liền với nhau.
"... Ai, hết cách rồi, đành phải về làm nghề cũ! Nhưng sau khi tham khảo giá thị trường tôi phát hiện cái nghề bác sĩ thú y này vẫn rất có thể kiếm tiền!"
Kiếm tiền?! Ngoại trừ một tủ quà cảm ơn cổ quái, gởi ngân hàng của cậu tới nay vẫn bồi hồi ở ba hàng đơn vị... Lạc Tái có một cảm giác xui xẻo bị cơn gió lạnh thấu xương quét qua.
Chú ý thấy sắc mặt cổ quái của Lạc Tái, Stink đắc ý ha ha cười to, dùng sức vỗ vai đối phương: "Đừng lo, đừng lo, tôi không cướp khách của cậu đâu! Ha ha..." Gã chớp mắt với Lạc Tái, "Hết cách rồi, ai bảo chúng ta là bạn học chứ? Phải không, La ── Sắt (Loser)! Ha ha... Cũng đừng trách tôi ăn ngay nói thật, nếu phải so sánh, cái phòng khám như tổ chim sẻ nhà cậu khẳng định không phải đối thủ của bệnh viện thú y đa khoa thiết bị đầy đủ nhà tôi đâu! Ha ha..."
Đối với lời nói móc của Stink, Lạc Tái lười phản bác.
Nói nhảm, nếu có thể, ai không muốn có một cái bệnh viện thú y đa khoa có những căn phòng đầy đủ chức năng và phân chia độc lập rõ ràng như phòng giải phẫu, phòng khám siêu âm X quang, phòng nội trú, phòng nuôi dưỡng, thẩm mỹ viện, còn phân phối các thiết bị khám chữa tiên tiến cho động vật như máy gây tê tự động, máy quét hình máy phân tích nước tiểu, tập hợp tất cả công năng chữa bệnh, mỹ dung, gửi nuôi, chăm sóc chứ!
Vấn đề là cậu không có cái thể chất bị Boss có tiền quấy nhiễu tình dục ở nơi công sở rồi dây dưa không ngừng rồi đủ kiểu quấn quýt đủ kiểu mâu thuẫn cuối cùng ôm được mỹ nhân về, cũng không có cái gia thế trâu bò vì nảy lên hứng thú hoặc thời tiết thay đổi đã khiến tập đoàn nào đó phá sản, cậu cũng khổ lắm được không!
Nhưng dù là vậy, thiết bị khám chữa bệnh trong phòng khám nhà cậu đều là cậu một tay sắp xếp, mỗi chi tiết đều là tận khả năng thỏa mãn nhu cầu thú cưng bị bệnh cần, mà cậu hoàn toàn không cảm thấy những điều này cần phải giải thích với ai.
Ánh mắt của thanh niên vẫn đẩy xe đạp lặng lẽ theo sau ngày một u tối, sóng ngầm cuộn trào thậm chí sâu hơn cả lúc đối mặt với các cảnh sát cầm súng vừa rồi, mặt đường nơi thanh niên đi qua, những đóa hoa ngọn cỏ vô tội khó khăn lắm mới ló đầu ra khỏi nền gạch như bị H₂SO₄ đậm tưới vào triệt để héo rũ khom lưng hóa thành than cốc...
"Kỳ thực tôi vốn không phải cần phải nhập hàng ở tiệm của tên đó, may mà lúc trước chỗ thuốc trong nhà trọ đã bị tôi dọn tới nơi khác, không bị đốt chung, tuy rằng chuột cắn không ít, nhưng cũng còn có thể dùng." Quý ông Gậy rất có lòng tin với năng lực của mình vỗ vỗ bộ ngực.
Lạc Tái sững sờ một hồi: "Tôi nhớ chỗ thuốc ấy là dùng cho người mà không phải cho thú thì phải?"
"Chậc, sao cậu cứ u mê thế?" Quý ông Gậy rất muốn bóp trán chỉ tiếc rèn sắt không thành thép với suy nghĩ cứng đầu của Lạc Tái, "Cậu phải suy xét từ mặt giá thành chứ, một liều thuốc kháng sinh 5ml phổ rộng, chó cưng bình thường nếu bị cảm bị sốt nhiều lắm chỉ dùng một phần năm, khui nắp rồi lại phải dùng hết, dùng không hết cũng phải vứt, lãng phí cỡ nào? Dùng cho người thì khác, liều bình thường cũng chỉ 2ml, tính đâu ra đấy còn có lời chán." Gã liếc tuýp kem táo bón trong tay Lạc Tái, "Mua thuốc còn mua đắt nhất vậy càng không có lời. Giống như cậu nói cho chủ nhân của thú cưng biết dùng loại thuốc gì có thể giải quyết vấn đề, vậy về sau bọn họ tự xử lý được đâu còn cần tìm bác sĩ thú y nữa? Cậu phải nói với bọn họ tình huống tắc nghẽn rất nghiêm trọng, phải làm phẫu thuật, không chỉ lấy tiền tới tay, còn có thể được danh tiếng tốt không phải sao?"
"..." Lạc Tái thở dài, cậu xác thực là u mê. Ngày trước còn làm ở bệnh viện thú y, cậu là bác sĩ lãng phí dược vật dùng cho thú nhiều nhất cả bệnh viện, bất mãn viện trưởng dành cho cậu đã thể hiện rõ từ phần tiền thuốc bị lãng phí trừ từ tiền lương của cậu.
"Chậc, nể tình là bạn học cũ, tôi dẫn cậu tới tham quan bệnh viện của tôi nhé!"
Nhìn khuôn mặt rỗ mang theo thái độ ban ân đến từ sự ưu việt ban cho kẻ dưới này, Lạc Tái có chút buồn nôn, phỏng chừng là bữa sáng kiểu vua cậu ăn no quá mức đi.
"Ngại quá, sáng nay tôi còn có một cuộc hẹn..."
Quý ông Gậy không khách khí đánh gãy lời cậu, lộ ra cái vẻ "cậu thật không biết tốt xấu": "Không phải là khám răng, chích văcxin gì đó cho chó sao? Cũng không quan trọng cho mấy! Dù sao chủ nhân của chúng chịu chờ, cậu gấp cái gì?"
Lạc Tái vẫn không biết tốt xấu mà kiên trì: "Thôi chờ lần sau đi."
Stink bực bội, nhưng cũng không có đạo lý lôi kéo người ta, đành phải lầu bầu mấy lời như "Tên này khẳng định là đố kị" "Thật là ngu ngốc" rồi bỏ đi.
Lạc Tái thở phào một hơi, quay đầu, phát hiện thanh niên đẩy xe đạp đã biến mất!
...
Noah Động Vật Chẩn Sở Bệnh Lịch Ký Lục Bộ
(Hồ sơ bệnh án của phòng khám thú y Noah)
| Quyển 2 |
044 - 4 | Hồ sơ bệnh án trang thứ bốn mươi bốn: Quý ông Gậy đã lâu không gặp
Stink ── quý ông Gậy mất mặt lộn trở về bệnh viện thú y của mình.
Tuy rằng quảng cáo rùm beng, nhưng trên thực tế bệnh viện thú y của gã vẫn chưa khai trương.
Lúc trước nhà trọ không biết nguyên nhân bị cháy thiêu hủy không ít đồ đạc, ngoại trừ tiền bảo hiểm gã còn phải bồi thường thiệt hại cho chủ nhà, thế nên tiền mặt trên tay gã thừa lại không nhiều, tuy rằng có thể vay ngân hàng, nhưng muốn thuê một cửa hàng ở đoạn đường phồn hoa vậy quả thật là khoản chi không nhỏ.
Khách hàng nhiều ít quan hệ tới định mức kinh doanh của bệnh viện, gã thà rằng không gian cửa hàng mình thuê nhỏ tí, sẵn sàng bỏ qua mớ phân chia công năng tinh tế, dù sao các chủ nhân tới khám căn bản không hiểu mấy cái này, về phần ở chung với nhau sẽ bị lây bệnh, bị lây càng tốt gã có thể kiếm thêm một mớ nữa. Thế nên Stink thuê một cửa hàng trước đây dùng để bán tạp hoá, nện một đống tiền lắp đặt thiết bị, trang hoàng vẻ ngoài cho thật bắt mắt, còn có sô pha để chủ nhân có thể thoải mái ngồi chờ.
Nhưng tiền chi cho dược phẩm không còn dư mấy, vốn tính tới tiệm thuốc quen biết xem tình huống, thật không ngờ ông chủ vừa keo vừa tinh ranh ấy không cho tí mặt mũi gì cả, thôi vậy, đành phải nghĩ biện pháp khác thôi.
"Ơ kìa! Anh à! Chào anh! Có thể phiền anh chụp giúp một tấm hình được không?"
Một người đàn ông Á Châu vạm vỡ gọi Stink lại, cầm một cái máy ảnh, cách đó không xa còn đứng một thanh niên cao gầy và một gã mập, vẻ mặt mong chờ bày ra tư thế. Nghe lời nói gượng gạo, nhìn bàn tay còn cầm bản đồ của bọn họ, đã có thể biết bọn họ là du khách tới đây chơi.
Stink bực bội xua tay, nhảm nhí, chỗ này căn bản không phải điểm du lịch gì cả, bất quá là một con đường đá mà thôi, đại khái là tiệm cà phê và bồn hoa xinh đẹp hai bên khiến cảnh sắc thoạt nhìn rất đẹp và yên tĩnh, nhưng nếu cộng thêm ba gã du khách thân hình chiều cao mập ốm khác nhau vào thì sẽ lại trở nên rất dị hợm.
Chuyện không có tiền để kiếm Stink chưa bao giờ hứng thú, gã hiện tại rất bận, bệnh viện thú y còn chờ gã tới an bài đâu, gã không có rảnh để bắt chuyện với mấy người ngoại quốc này: "Tránh ra, tránh ra!"
Du khách vạm vỡ có chút thất vọng, nhưng cũng không miễn cưỡng, móc ra một tấm bản đồ du lịch trong túi: "Xin hỏi anh có biết công viên nước này ở hướng nào không?"
Stink bị hỏi phiền lòng, tiện tay chỉ vào hướng Tây: "Hướng đó!"
"Cảm ơn! Rất cảm ơn!" Du khách cao gầy gọi các đồng bạn của mình, đi theo hướng Stink chỉ.
Nhưng trên thực tế chỗ của công viên nước ở hướng Đông, chờ bọn họ tới đó rồi, sẽ phát hiện mình đã đi lòng vòng một đoạn đường dài.
Quý ông Gậy vì mình cao minh đùa bỡn mấy người ngoại quốc mà cảm nhận được một ít lạc thú vui sướng khi người gặp họa, dù sao thời gian du khách đi du lịch hữu hạn, gấp gáp dừng ở chỗ này hoặc chỗ nọ một hoặc nửa ngày, cứ như lùa vịt vậy, căn bản không thể phí thời gian quay đầu đi tìm gã gây lộn.
Phiền muộn lúc trước quét sạch, Stink ngâm nga ca từ tiếp tục đường về, khi tới góc đường, bỗng nhiên gã đá trúng một cái mũ không biết ai đánh rơi trên đất, thoạt nhìn rất mới, kiểu dáng khá giống mũ chống nắng, sợi tơ màu vàng thêu một cái cánh trừu tượng ngay ở vành, khá mốt.
Stink đang tính mua một cái mũ giống vậy, thật không ngờ có bánh từ trên trời rơi xuống!
Xem ra số hên của gã tới rồi!
Nhét cái mũ vào túi Tây trang, đi không được mấy bước đã nghe có người gọi lại: "Anh gì ơi, xin đợi đã!"
Stink quay đầu, thấy một người đàn ông chạy nhanh tới chỗ gã, mà đi theo còn có một viên cảnh sát mặc đồng phục.
Người đàn ông ấy thoáng trình ra giấy tờ và thẻ cảnh sát, tỏ rõ thân phận xong hỏi gã: "Chào, xin lỗi đã quấy rầy, có thể mượn của anh một chút thời gian không?"
Stink cho dù không kiên nhẫn cũng không thể làm gì với cảnh sát: "Đương nhiên rồi, làm một công dân lương thiện, tôi đương nhiên rất vui lòng hợp tác!"
"Xin hỏi anh có nhìn thấy hoặc nhặt được một cái mũ ở quanh đây không? Nó là một cái mũ chống nắng có một cái cánh."
Cảnh sát không đi bắt trộm không đi bắt bọn buôn ma túy, lại nhàn rỗi đi giúp người khác tìm đồ bị mất? Stink đương nhiên không trúng bẫy, gã cũng không muốn lấy ra món đồ đã nằm trong túi mình.
Ánh mắt xoay tròn, nhún vai, lắc đầu: "Không thấy."
"Không có thật à?"
Đối phương cẩn thận miêu tả cái mũ, nhưng Stink vẫn lắc đầu, thậm chí có chút tức giận: "Lẽ nào các anh tính ép hỏi tôi à?! Tôi là một công dân lương thiện! Hoài nghi một công dân lương thiện là việc cảnh sát nên làm sao?!"
"Xin anh đừng kích động, chúng tôi chỉ là hỏi thôi... Rất xin lỗi, đã quấy rầy anh." Viên cảnh sát thường phục mặc dù còn hoài nghi, nhưng đối phương không chịu thừa nhận anh cũng không thể vô duyên vô cớ soát người, xâm phạm nhân quyền khẳng định sẽ bị trách cứ, rơi vào đường cùng đành phải tránh đường tùy ý Stink nghênh ngang bỏ đi.
"Phải làm sao bây giờ?"
Chờ Stink đi rồi, viên cảnh sát thường phục hỏi đồng bạn bên cạnh.
Viên cảnh sát mặc đồng phục tỏa ra hơi thở lạnh băng thậm chí không thèm nhếch cả lông mày: "Trực tiếp gọi điện nói cho Hermes cái mũ tàng hình cậu ta không cẩn thận đánh rơi ở đâu là được, quyền trượng của Zeus cậu ta đều có thể trộm, lấy lại đồ của mình trong tay một nhân loại phỏng chừng cũng không khó."
"Nhưng Hermes... lần trước chỉ là đi ngang qua sơn cốc Thessalía đã có thể cuỗm đi năm mươi con bò của Apollo, tôi sợ cậu ta tới đây không riêng là lấy lại mũ tàng hình, còn sẽ cướp sạch tên nhân loại dám cả gan cầm cái mũ của cậu ta..."
Tầm mắt như laser đông lạnh quét qua: "Chúng ta chỉ phụ trách thần linh Hy Lạp, chuyện của nhân loại tự nhiên có cảnh sát của nhân loại phụ trách." Nói xong quay người một cái thật ngầu, nghênh ngang bỏ đi.
"... Hể! Đợi đã! Went!" Viên cảnh sát thường phục vừa đuổi theo bóng đồng bạn vừa nhỏ giọng thì thầm, "Cho dù là Thần Mùa Đông cũng không thể luôn lạnh vậy chứ..."
Tâm tình rất tốt Stink nhịn không được huýt gió, không biết có phải vì tiếng huýt gió ấy ngả ngớn quá không, nó khiến một cô nàng mặc bộ đồ màu hồng phấn đứng dưới tàng cây bổ trang chú ý, đại mỹ nữ ấy dĩ nhiên còn đá lông nheo với gã, khiến quý ông Gậy lập tức bị mị lực hương diễm ngất ngây.
Phải biết lấy cái vẻ ngoài mặt đầy rỗ, cộng thêm tính tình chanh chua của gã, đừng nói mỹ nữ, cho dù là cô nàng bình thường nhất cũng xin kiếu, nhưng Stink vẫn rất có lòng tin với mình, gã là một nhân vật có năng lực, xem này, trước gã là giám đốc kinh doanh xưởng thuốc, giờ còn tự mở bệnh viện thú y, oách cỡ nào! Gã căn bản không cần đám bình hoa hám giàu mắt mọc trên trán ấy, gã chờ đợi là kiểu phụ nữ sắc đẹp và trí tuệ có đủ, tốt nhất là có gia đình tài phú nhất định.
Nhưng nếu là vị trước mắt, gã trái lại nguyện ý hạ thấp yêu cầu, cho dù không có sắc đẹp không có trí tuệ cũng có thể miễn cưỡng thông qua! Khi chú ý thấy bên chân cô nàng còn dắt theo mấy con chó Cane Corso, gã càng cảm thấy cơ hội của mình tới rồi.
Stink thoáng chỉnh lại quần áo, híp mắt, khóe miệng kéo ra một ý cười tà mị, vẻ mặt này gã tham khảo từ mấy nam diễn viên gợi cảm nhất Hollywood như Brad Pitt, George Clooney, đồng thời luyện tập với gương vô số lần, cảm thấy bản thân tuyệt đối có mị lực nam tính khiến phái nữ không thể cự tuyệt, thế mới đi tới chỗ cô nàng hồng phấn.
"A, xin chào!"
Đại mỹ nữ không vì khuôn mặt rỗ mà hiện ra vẻ chán ghét, trái lại để lộ một nụ cười cực kỳ xinh đẹp: "Chào!"
"Xin đừng hiểu lầm, tôi là một bác sĩ thú y, vừa rồi thấy chân sau của lũ chó này có chút không đúng, căn cứ kinh nghiệm của tôi, đại khái là do thiếu can-xi." Đối với kỹ xảo bắt chuyện, Stink nghiên cứu rất nhiều, đồng thời tổng kết được không ít kinh nghiệm, gặp một đại mỹ nữ cao cấp như vậy, không thể lộ ra cái vẻ nhu nhược như thằng hề, phải biểu diễn thế mạnh của mình với bọn họ, đặc biệt phải là một ít tri thức chuyên nghiệp khác hẳn với người bình thường, mới có thể gây ra sự chú ý.
"A nha, thì ra là vậy!" Đại mỹ nữ kinh ngạc dùng khăn tay che cái miệng nhỏ anh đào lại, "Đại khái là vì gần đây dạ dày của chúng không tốt luôn ăn thức ăn lỏng đi!"
Stink búng tay cho sự đoán đúng này của mình, nhưng không để lộ thái độ rất tích cực, gã thong dong từ trong túi móc ra một tấm danh thiếp dát vàng, đưa cho đại mỹ nữ: "Tiểu thư, bệnh tình cụ thể cần phải kiểm tra mới biết, vì sức khỏe của lũ thú cưng này, tôi đề nghị nếu cô rảnh hãy dẫn chúng tới phòng khám của tôi."
Mỹ nữ cầm lấy tấm danh thiếp, nhìn xong lại cẩn thận bỏ vào cái túi kiểu mới: "Vâng, tôi nhất định sẽ tới, bọn nhóc nhà tôi gần đây xác thực cần tẩm bổ!"
"Vâng, vậy hẹn gặp lại."
Stink nho nhã chào tạm biệt, không có ý định dây dưa gì nhiều.
Trên thực tế gã rất thoả mãn với kỹ năng bắt chuyện của mình, cái cách lấy lui làm tiến không chỉ làm mình có vẻ thanh cao, hơn nữa quan hệ giữa người bệnh và bác sĩ thường là dễ phát triển nhất.
Gã rất có tự tin, đại mỹ nữ này khẳng định sẽ tới tìm gã! Lúc ấy gã sẽ tiến thêm một bước hiểu rõ vị mỹ nữ này, cuối cùng ôm được mỹ nhân về! Ha hả...
Có suy tính rất diệu quý ông Gậy tiếp tục huýt sáo, đi tới chỗ cái bệnh viện thú y chưa khai trương nhà gã.
...
Chủ nhân lạc mất thú cưng đang lo lắng tìm kiếm khắp nơi, nhưng đã kiếm hết vùng phụ cận cũng không nhìn thấy bóng Or, Lạc Tái không khỏi bối rối, chuẩn bị đi báo cảnh sát.
Tuy rằng làm vậy đại khái rất phiền, nhưng cậu dù sao cũng là công dân thành thật nộp thuế, bình thường cũng hiếm khi quấy rầy cảnh sát, vậy nên thỉnh thoảng nhờ cảnh sát giúp đỡ người nộp thuế tìm thú cưng bị lạc hẳn không tính quá đáng?
Ngay khi cậu tính lấy điện thoại ra gọi cho cảnh sát, sau lưng vang lên giọng của thanh niên: "Bác sĩ!"
"Or!" Lạc Tái vội vã xoay người, nhìn thấy Or bình yên vô sự nhất thời thở ra một hơi.
Nụ cười của Or vẫn ấm áp như thường, bão tố đáng sợ giấu dưới đáy mắt ra vẻ đã biến mất.
Or xác thực là đi tìm gã Gậy ấy.
Nói năng lỗ mãng với bác sĩ, cùng cấp với khiêu khích chó hai đầu Địa Ngục. Đương nhiên, vì không gây phiền toái cho bác sĩ, cậu phải nhẫn nại xung động hủy thi diệt tích ăn mòn cái gã ghê tởm đó. Phải biết, cho dù điểm xuất phát là vì bảo vệ chủ nhân, nhưng chó tùy tiện cắn người vẫn sẽ hại chủ nhân phải chịu trách nhiệm, một con chó hộ vệ hợp cách, cần trang bị đủ năng lực tiến thối thoả đáng biết tự khống chế chính mình.
Bất quá một bài học "bé xíu" đủ để bất cứ ai chung thân khó quên vẫn là cần thiết.
Nhưng dọc đường đuổi theo, sau khi gặp được ba du khách dị thú Trung Quốc vì bị lừa mà đi hơn nửa cái trấn lãng phí thời gian du lịch khó được mà phẫn nộ không thôi, cảnh sát cục điều tra đặc biệt Olympus đang gọi điện báo cho vị thần linh bảo hộ kẻ trộm nào đó nên đi đâu lấy về cái mũ bị mất của mình, còn có sáu con chó Cane Corso vì được mỹ nữ chủ nhân tuyên bố bữa sau không cần phải ăn thức ăn lỏng nữa đã có thể gặm xương mà cao hứng vẫy đuôi, Or cảm thấy mình hoàn toàn không cần phải lãng phí thời gian trên người gã Gậy này.
Or đẩy xe đạp, hỏi bác sĩ đi song song với mình: "Bác sĩ, vừa rồi anh chạy đi đâu vậy? Tôi tìm mãi không thấy anh."
"A? Còn không phải vì..."
"Lần sau nếu bị lạc nhau, bác sĩ nhớ cứ đứng yên tại chỗ chờ là được." Thanh niên cúi đầu, nhướng người qua xe đạp, nhẹ nhàng hít hà bên cổ Lạc Tái, "Bất kể ở đâu, chúng tôi cũng có thể trở về bên anh."
Thật không hổ là tấm gương mẫu của cảnh khuyển trong truyền thuyết, khứu giác linh mẫn cao độ, truy tung tội phạm hoàn toàn là một bữa ăn sáng, từng được quân đội Đức sử dụng rộng rãi trong cuộc Đại Chiến Thế Giới lần thứ nhất, đồng thời cực kỳ sinh động trên chiến trường các quốc gia trong cuộc Đại Chiến Thế Giới lần thứ hai, thậm chí có thể tìm được người sống sót từ đống gạch nát đổ nát chất đống sau khi bị nổ tung!
Bác sĩ Lạc rất thỏa mãn với cún con tuyệt đối không bị lạc của nhà mình!
Mặc dù vẫn cảm thấy có điểm nào đó không đúng, nhưng ngẫm lại, Or hình như đã quên truy cứu việc cậu mua cho cậu ấy và Thrus hộp thuốc xổ kia.
Ha ha! Cuối cùng cũng lừa qua được rồi.
Vì tránh cho đêm dài lắm mộng, tối nay phải thừa dịp Or ngủ nhét nó vào miếng thịt jăm-bông Thrus thích nhất gạt cậu ấy ăn xong, lúc ấy vừa vặn là hai tiếng sau bữa tối, dạ dày của cún đã không thể chứa thêm gì nhưng không hoàn toàn rơi vào trạng thái đi không ra, trộn thuốc xổ vào đồ ăn tương đối có thể dễ hấp thu, không ảnh hưởng tác dụng của thuốc, song song cũng giảm bớt kích thích cho dạ dày, càng có thể giữ được tác dụng xổ giun.
Ừ! Quyết định vậy đi!
...
Chú thích tham khảo
Hermes: một trong mười hai chủ thần Olympus trong thần thoại Hy Lạp, tay cầm gậy, đầu đội mũ tàng hình, chân mang giày bay có cánh, từng trộm đi quyền trượng của Zeus, đinh ba của Poseidon, cung tên của Apollo, kiếm của Ares, vì vậy cũng là thần hộ mệnh của kẻ trộm và thương nhân.
-P_