Noah Động Vật Chẩn Sở Bệnh Lịch Ký Lục Bộ - Quyển 3

Noah Động Vật Chẩn Sở Bệnh Lịch Ký Lục Bộ
(Hồ sơ bệnh án của phòng khám thú y Noah)

| Quyển 2 |

054 - 1 | Hồ sơ bệnh án trang thứ năm mươi bốn: Cảnh khuyển nghiệp dư

"Đấy chú bảo mà? Cánh cửa xập xệ này của nhà lão John là đồ cổ bao nhiêu năm trước rồi? Sớm nên đổi! Lão ấy vẫn không nỡ chi tiền, lần trước tốt xấu chỉ cần sửa khóa, lần này là phải thay luôn!"

Lão thợ khóa toét miệng lộ ra hai hàm răng ố vàng, cười hì hì ghi đơn hàng thay cửa cho Lạc Tái.

"Mà chú không ngờ việc làm ăn của phòng khám dĩ nhiên tốt vậy đấy, cả khung cửa cũng bị khách giẫm nát."

Lạc Tái không muốn giải thích cái bi kịch cánh cửa chính xui xẻo này là làm sao bị một con bò đực tàn phá, cậu rút ví ra, thịt đau đến mức miệng bị chuột rút mà chi trả phần tiền đặt cọc.

Lão thợ khóa vui vẻ cầm lấy, cũng cam đoan: "Yên tâm đi, bác sĩ! Cháu có thể trước ra nhà hàng ngồi một lát, uống ly cà phê nóng hoặc ăn chút bánh ngọt thơm lừng, chờ khi về rồi sẽ có thể thấy một cánh cửa mới tinh!"

Thị trấn nhỏ bị bao phủ trong màn sương nồng đậm, do có một tầng mây dày che lấp mà ánh nắng không thể rọi xuống xua tan u ám, tầm nhìn giữa màn sương quả thật đã giảm tới độ phải tới trong phạm vi mười bước mới có thể thấy bóng người đối diện.

Thành phố như bị chôn vùi, biến mất, mà xung quanh cũng trở nên cực kỳ yên tĩnh.

Tiếng bước chân ngày một rõ ràng, như đang tăng lên cảm giác tồn tại của mình.

Thanh niên cao kều vẫn ở bên cạnh Lạc Tái, để tránh cho bị lạc giữa sương mù dày đặc bọn họ hầu như là kề sát nhau mà đi, màn sương u ám như một cái kén, khóa cả hai vào không gian bé xíu, xung quanh yên tĩnh, khiến người sinh ra một loại ảo giác trên thế giới này chỉ còn thừa lại bọn họ.

Đáng tiếc Lạc Tái không có sự nhiệt tình và theo đuổi với nghệ thuật, hiện tại điều duy nhất cậu nghĩ tới là ── tiền tiết kiệm trong ngân hàng đã rơi xuống hai hàng đơn vị.

"Bác sĩ đừng lo, tất cả sẽ tốt thôi."

Giọng nói ôn hòa mang theo lực lượng trấn an lòng người mắt thường không thể thấy, thanh niên lấy ra hai quả táo xanh trong túi, nhét cho bác sĩ một quả, "Vì hơi chua, nên khá rẻ, nhưng độ dinh dưỡng hầu như ngang với táo đỏ."

Quả táo nặng trịch có màu xanh đậm đáng yêu, có lẽ thua vị ngọt của táo đỏ, nhưng cắn một cái là giòn tan sướng miệng, ê ẩm chua chua.

Lạc Tái nhìn quả táo màu xanh này, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện của ngày trước. Nó là chuyện khi cậu còn học cấp hai, có một lần cậu ngồi xe bus buồn chán nhìn ra cửa sổ, ven đường đỗ một chiếc xe xích lô, người lái xe mặc bộ đồ cũ nát đứng đó chờ khách, vợ của ông ta khoác một cái áo màu đỏ đại khái cũng đã bẩn ở khi phụ đỡ chồng mình, bọn họ thoạt nhìn chỉ là những người bình thường nhất trong chúng sinh, rồi người vợ lấy ra hai quả táo xanh trong túi, một quả đưa cho chồng, một quả để mình ăn.

Đúng vậy, so với thề non hẹn biển, so với đồng cam cộng khổ, chỉ là một quả táo rẻ rề mấy hào dường như không nói được gì.

Trùm xã hội đen chân chính phải có thủ đoạn độc ác, nếu vì tình nhân mà nhân từ nương tay phỏng chừng ngày thứ hai đã bị đổ xi-măng ném xuống biển. Đế vương chân chính phải có tam cung lục viện, đừng tưởng rằng xuyên việt rồi biết ngâm hai câu thơ hát hai bài hát là có thể nghìn vạn sủng ái. Ma Tôn chân chính phải có duy ngã độc tôn lên trời xuống đất, sinh linh suốt mấy ngàn năm qua chết dưới tay hắn lẽ nào là củ cải trắng?

Hiện thực là bình thường, cho dù thế giới rất lớn, nhưng trong số 7.000.000.000 nhân khẩu toàn cầu đạt được, phỏng chừng người bình thường chiếm tỉ lệ là 99.999999%.

Những mối tình oanh liệt như kịch tuồng, những quấn quít si mê như tiểu thuyết, gặp được một tình yêu nồng nàn khuynh thế, xác xuất còn thấp hơn cả trúng độc đắc.

Mà gặp được một người... khi trên tay có hai quả táo, hoàn toàn không cần suy nghĩ đã chia cho mình một quả, có lẽ cần, không chỉ là may mắn.

...

Noah Động Vật Chẩn Sở Bệnh Lịch Ký Lục Bộ
(Hồ sơ bệnh án của phòng khám thú y Noah)

| Quyển 2 |

054 - 2 | Hồ sơ bệnh án trang thứ năm mươi bốn: Cảnh khuyển nghiệp dư

Bác sĩ đang văn nghệ, nhưng hiển nhiên, làm một thanh niên nhị bức muốn chuyển hình thành thanh niên văn nghệ quả thật rất khó. Một cái giọng sang sảng nhiệt tình đánh gãy cậu: "Ơ kìa, chào bác sĩ Lạc! Hôm nay thời tiết thật tốt!"

Ánh đèn hai màu đỏ xanh của xe cảnh sát lóe lên giữa màn sương dày đặc, độ sáng siêu cao cộng thêm tần suất lóe lên liên tiếp có thể xuyên qua màn sương mang tới tác dụng cảnh báo, một cái đầu ló ra từ cửa sổ của chiếc xe cảnh sát Ford Focus trắng đen đan xen.

Lạc Tái nhận ra anh ta, trên thực tế đối phương không phải là cảnh sát làm việc ở đồn cảnh sát của thị trấn, mà là điều tra viên đặc thù lệ thuộc cục điều tra đặc biệt Olympus ── Thần Mùa Hè ── cảnh sát Shamir.

Shamir hôm nay khó được mặc đồng phục, chỉ là cà-vạt nới lỏng một nửa, mũ đội nghiêng trên trán, một tay nắm tay lái một tay đặt ở chỗ cửa sổ đã kéo xuống, đồng thời ở khi Lạc Tái nhìn mình hai ngón tay hất lên làm lễ chào, đồng phục nghiêm cẩn mặc trên người anh cũng có thể mặc ra cái mùi bỡn cợt.

Tựa như mùa anh ta đại biểu vậy, nhiệt tình của Shamir tuyệt đối có thể khiến bạn chảy mồ hôi: "Các cậu đang tản bộ à? Nên nói thế nào đây? Quả thật là một thời tiết tốt để hẹn hò! Cậu nói đúng không, Went?"

Một vị cảnh sát khác ngồi ở ghế phó ── Thần Mùa Đông Went, đồng phục trên người là phẳng phiu chỉnh tề tỉ mỉ không một nếp gấp, ánh mắt rét lạnh như tuyết tan đầu xuân, không nói lời nào trầm mặc ngồi đó, nhưng khuôn mặt anh tuấn rất có sự quyết đoán khiến anh ta dù không lên tiếng cũng có thể gọi người không thể xem nhẹ sự tồn tại của mình.

"Khụ khụ, chào, cảnh sát Went, gần đây bận lắm à?"

Lạc Tái kỳ thực chỉ là tùy tiện chào hỏi, cũng không tính toán tán gẫu với đối phương, nhưng hết lần này tới lần khác đối phương thuộc về loại hình dựa cột mà lên, lập tức oán giận không ngừng như đổ rác: "Tuyệt đối là bận đến chân không chạm đất! Gần đây dưới núi Olympus tổ chức concert thường niên của đệ nhất mỹ nam tử Narcissus trong thần dụ, đó là thịnh hội mà vô số tiên nữ nước suối, ao đầm, núi rừng tuyệt đối không bỏ qua, náo nhiệt cực kỳ! Bọn tôi bị phái đi duy trì trật tự hội trường... Ôi trời ơi, cậu không thể tưởng tượng nổi những tiên nữ và nữ thần ngày thường dịu dàng ưu nhã cứ như điên lên cả vậy không ngừng thét chói tai, có người thậm chí còn ném tấm lụa trắng bọc mình lên đài..."


Thử nghĩ tới cảnh bên bờ hồ băng tan xuân tới yên tĩnh dưới núi Olympus, thần tượng nam xinh đẹp cầm nhánh hoa thủy tiên mỹ lệ lên đài hiến ca, vẻ ngoài tự cao tự đại lại như tỏa nắng mê đảo hàng vạn hàng nghìn tiên nữ fans, vì tranh nhau nhìn thấy phong thái của thần tượng, vừa là thét chói tai vừa là lắc lư tấm biển trên tay lỡ mà yếu đuối tí là trực tiếp sốc ngất ngã ra, nếu có bất cứ kẻ nào dám phản đối thần tượng của bọn họ, tuyệt đối sẽ nhận lấy đủ mọi loại thần khí ùn ùn bay qua...

"Khi concert kết thúc bọn tiên nữ ấy còn khóc thành lệ, làm lũ bạo phát bất ngờ, hại bọn tôi phải vừa sơ tán vừa duy trì ổn định! Thật không rõ, mấy cái tên gầy nhom, hai mắt to đến đáng sợ, cằm còn nhọn hoắt như dùi cui ấy thoạt nhìn ngoại trừ da trắng ra hoàn toàn là dân chạy nạn Phi Châu có gì tốt chứ?"

Bất kể là thần linh hay nhân loại bình thường, nho ăn không được tuyệt đối là chua, mà lũ đực rựa chỉ phụ trách duy trì trật tự, trái lại bị cho là kẻ địch, là xúi quẩy nhất.

Lạc Tái bình tĩnh đỡ kính: "Hai vị cảnh sát còn có chuyện gì không?" Vô sự bất đăng Tam Bảo Điện a, Lạc Tái không cảm thấy hai vị thần Hy Lạp này sẽ nhàn đến mức lái xe cảnh sát tới đây thăm bọn họ.

"Ngại quá..." Thần Mùa Hè xấu hổ cười, mở cửa xuống xe, thuận lợi tháo cái mũ cảnh sát trên đầu xuống gãi mái tóc có chút rối xù, xấu hổ nói, "Kỳ thực vốn không muốn phiền bác sĩ, nhưng gần đây kinh phí cục hơi eo hẹp, mời không được dân chuyên nghiệp... Vụ án lại trùng hợp xảy ra ở gần đây, thế nên mới định tới nhờ cậu giúp, à, không, là định nhờ con chó hai đầu cậu nuôi giúp."

"A?"

Nếu đã nói toẹt ra, Thần Mùa Hè cũng đi thẳng vào vấn đề: "Bình thường đều là chòm Đại Khuyển Sirius giúp bọn tôi, nhưng mấy ngày nay nó và chòm Thợ Săn Orion vào núi săn thú. Cộng thêm tình tiết vụ án xác thực có chút khẩn cấp, thế nên mới riêng tới tìm các cậu."

Nhạc nền trong nháy mắt từ điệu văn nghệ trữ tình "Oh, my love, my darling. I' ve hungered for your touch..." chuyển thành phong cách bão táp của Rock "Who are you? Who, who, who, who? I really wanna know..."

Lạc Tái nhịn không được lên máu gà, hắc hắc! Phải biết, cảnh khuyển là những con chó đã trải qua huấn luyện nghiêm ngặt mới có thể đảm nhiệm, mà còn không phải loài chó nào cũng phù hợp, chó hai đầu Dobermann nhà cậu vừa vặn có thể chiếm được vinh quang này, bình thường khi không có nhiệm vụ thì ở vào trạng thái chờ đợi, an tĩnh quan sát, khi đợi lệnh thì nghiêm chỉnh, không sủa bậy, giữ im lặng, khi đối mặt kẻ địch lại rất có tính hung dữ, thù địch, phục tùng mệnh lệnh cho dù là rời xa chủ nhân cũng có thể độc lập tác chiến.

Há há há! Or và Thrus nhà cậu quả thật là người phát ngôn hoàn mỹ cho cảnh khuyển!!

Vậy lần này là muốn tra xét đại quy mô thuốc phiện nhập cảnh, hay sưu tầm bom phần tử khủng bố giấu trong trung tâm thương mại quốc tế, hay đuổi bắt lũ cướp xã hội đen vừa làm một vụ cướp ngân hàng oanh động hiện đang mang súng chạy trốn?

Shamir nhìn ánh mắt lấp lánh của bác sĩ, ho hai tiếng: "Là định nhờ chó hai đầu tìm một món đồ mà một vị thần không cẩn thận đánh mất."

"..."

"Khụ khụ, trên thực tế bọn tôi thường nhận được những vụ như vậy, lần trước ông chủ của boss bọn tôi làm mất cây quyền trượng của mình, bọn tôi đã phải mất rất nhiều công sức mới tìm được nó đấy."

Ông chủ?! Bị mất hẳn không phải là cây quyền trượng vô cùng uy lực có thể điều khiển sấm chớp đấy chứ?

Kính nhờ các vị thần Hy Lạp suy nghĩ tí cho phàm nhân trần thế đi, mấy món vũ khí có tính sát thương lớn như vậy đừng tùy tiện đánh mất được không! Thế giới hủy diệt không can hệ gì tới các vị à?!

...

Noah Động Vật Chẩn Sở Bệnh Lịch Ký Lục Bộ
(Hồ sơ bệnh án của phòng khám thú y Noah)

| Quyển 2 |

054 - 3 | Hồ sơ bệnh án trang thứ năm mươi bốn: Cảnh khuyển nghiệp dư

Chú ý thấy sắc mặt tái xanh của Lạc Tái, Shamir vội vã bổ sung: "Đừng lo, đừng lo. Lần này không nghiêm trọng như thế, chỉ là ba mũi tên vàng của Thần Tình Yêu Eros mà thôi..." Hơi khựng lại, không quá khẳng định nói, "Ờ hờ, có lẽ là mũi tên đồng..."

Cảnh sát Went xuống từ cửa bên kia dùng cái điệu không hề phập phồng bình dị như chương trình thời sự phát thanh dù đang phát là một vụ như trời sụp đất nứt: "Theo lời khai của người bị mất, khoảng thời gian đánh mất mũi tên là vào tối ngày 14 tháng 2, do lượng công việc quá lớn, phàm nhân cần bắn quá nhiều, chờ tới khi phát hiện, đã không nhớ rõ bị mất là mũi tên vàng sinh ra tình yêu hay mũi tên đồng cắt đứt tình yêu."

"..."

Kính nhờ, hai cái này khác nhau xa lắm được không?

Rốt cuộc là một đôi người yêu vừa nắm tay dè dặt xuống nước bị mũi tên đồng xúi quẩy bắn trúng đòi chia tay ngay Valentine's Day xui xẻo, hay hai người chính tà bất lưỡng lập đối chọi gay gắt tựa như nước với lửa vì bất cẩn mà bị mũi tên vàng lấp đầy ma lực của tình yêu bắn trúng đột nhiên Chí Phèo gặp Thị Nở vừa mắt nhau rồi lại vì lập trường khác nhau làm ra các kiểu tương ái tương sát ngược tâm ngược thân xui xẻo hơn?

Đối với hành vi không đáng tin của các vị thần, cũng là thần linh trên núi Olympus Shamir rất xấu hổ: "Ha hả, vì đầu mối không nhiều, thế nên đành phải nhờ các cậu giúp."

"Các vị cảnh sát Olympus, chúng tôi rất sẵn lòng giúp một tay." Thật khó được, Or dễ dàng đồng ý giúp, giao quả táo trên tay cho Lạc Tái, ánh mắt thanh niên lóe lên mùi tính toán, "Làm một công dân tốt hợp tác với cảnh sát, chúng tôi đương nhiên không yêu cầu quá nhiều, chỉ hy vọng nhận được một ít hồi báo nhỏ mình nên có."

Ánh mắt của Shamir vừa rồi còn hi hi cười bỗng nhiên thâm thúy, toàn thân toả ra sự sắc bén của ngày giữa hè: "Hê, chó sói, hăm dọa cảnh sát một ngày bị định tội là sẽ hình phạt cầm tù ba trăm năm trên núi Caucasus cộng thêm bị chim ưng nuốt nội tạng đấy!"

"Anh cảnh sát à." Lạc Tái bực bội, "Tôi nghĩ cho dù là thần linh trên núi Olympus, cũng không thể hạn chế tự do ngôn luận? Vả lại, tôi phải nhắc nhở anh, Or và Thrus nhà chúng tôi là Dobermann, không phải chó sói!"

"..."

"..."

Vẻ mặt vẫn luôn bình tĩnh của Or lúc này không khỏi vặn vẹo, sự giữ gìn không hề do dự của bác sĩ, lấy thân phận phàm nhân cự lại thần linh Olympus, bất kể có tác dụng hay không, nhưng cảm động ở một khắc được giữ gìn ấy vẫn khiến nội tâm luôn nghi kỵ và tính toán của cậu nguyện ý bắt đầu tin tưởng. Nhưng lời bác sĩ nói... Tuy rằng nghĩa chính từ nghiêm, nhưng lại làm cậu cảm thấy rất bất đắc dĩ, thật là đủ xoắn xuýt.

Shamir chớp mắt, có chút giật mình quan sát bác sĩ, khi xác định đối phương quả thật là một phàm nhân bình thường đến không thể bình thường hơn, anh ta thu liễm hào quang trên người, khí thế nhu hòa lại không còn lấp đầy mùi nắng trưa hè sắc bén, đặt tay ra sau đầu nửa dựa vào cánh cửa xe còn mở, quay đầu hỏi cộng sự: "Nè, tôi hỏi này Went, gần đây phàm nhân đều khó đối phó thế à?"


Lời than thở của anh ta không nhận được sự đáp lại của Thần Mùa Đông, đối phương thậm chí lười ném cho anh ta một ánh mắt.

Cảnh sát Went nhìn Or, nghiêm cẩn mà mang theo sức thuyết phục đáp: "Yêu cầu cậu có thể nói, chỉ cần không xúc phạm tới bộ luật hành chính đặc biệt của thần linh Olympus, chúng tôi sẽ suy xét."

"Went!! Sao cậu lại đồng ý?!"

"Nếu cậu có cách tốt hơn hãy đưa ra ngay lập tức, bằng không──" Tầm mắt của Thần Mùa Đông tuyệt đối có công hiệu của tia đóng băng, "Câm miệng cho tôi."

Một nháy mắt này quả thật khiến người cảm nhận được cơn rét đông lạnh có thể làm nhiệt độ thân thể cấp tốc hạ xuống chẳng khác gì đứng giữa trung tâm mắt bão như trong bộ phim 《Ngày Kinh Hoàng》, Thần Mùa Hè nhất thời không dám ồn ào nữa, chỉ có thể rầm rì thì thầm: "Luôn mềm lòng với phàm nhân, đối với tôi lại lạnh như tầng băng vĩnh viễn không tan của Nam Cực..."

Hai người đang đàm phán rất có ăn ý làm lơ Thần Mùa Hè ngồi xỗm trong góc vẽ vòng vòng sắp hoàn toàn bị bóng tối bao phủ.

Or mỉm cười nói: "Tôi đương nhiên sẽ không yêu cầu các vị làm bất luận chuyện gì trái với quy định, chỉ là gần đây trị an của khu vực này không được tốt lắm, thường có một số động vật kỳ quái chạy tới chạy lui, tạo cho chúng tôi ── ý tôi là nhân loại bình thường như bác sĩ sự phiền toái nhất định. Tôi nghĩ mình cần phải khai báo để phía chính phủ Olympus siết chặt độ quản lý với tình huống này."

Làm một công dân tốt lo lắng cho khu phố, chó hai đầu Địa Ngục phản ánh với cảnh sát tình huống trị an gần đây, cũng hy vọng có thể nhận được sự giúp đỡ.

Mà Thần Mùa Đông đại biểu cảnh sát cũng rất vui lòng cung cấp trợ giúp: "Tình huống cậu phản ánh rất hữu dụng. Tuy rằng khu vực này không nằm trong vùng phụ trách của cục điều tra chúng tôi, nhưng nếu phát hiện có bất cứ con quái vật nào gây uy hiếp cho sự sinh tồn của nhân loại, chúng tôi sẽ bắt giữ, rồi giao do ban quản lý sức khỏe quái vật xử lý."

Lạc Tái cảm thấy các vị thần Olympus thật là đủ hợp mốt...

Ban quản lý sức khỏe quái vật?!

Nếu đối chiếu với thế giới nhân loại, ra vẻ như công việc chủ yếu ban này là phụ trách cưỡng chế miễn dịch cho động vật ở khu trực thuộc, theo dõi tình huống các căn bệnh liên quan đến sức khỏe cộng đồng và kiểm soát toàn diện các cơn dịch sẽ xảy ra trên người chúng, đồng thời áp dụng các tình huống xử lý khẩn cấp như cách ly, giam giữ hoặc tiêu hủy động vật nhiễm dịch hoặc có triệu chứng nhiễm dịch?

Nhưng nếu thật là vậy, phỏng chừng lũ quái vật hình thù kỳ quái ấy không một con nào có thể thông qua kiểm dịch nhập cảnh!

Or trịnh trọng đưa ra vấn đề: "Vậy tôi xin hỏi rõ thêm, nếu có quái vật ý đồ tập kích bác sĩ..."

Thần Mùa Đông không hề do dự trả lời khẳng định: "Một súng." Anh ta dùng ngón tay thon dài trắng nõn chỉ vào chỗ trái tim, "Độ lệch so với tầm bắn từ xa sẽ không vượt quá 2 mi-crô-mét."

"Ê hai người chờ đã! Đừng nói như chả liên quan gì tới tôi được không? Thường ngày kiêm chức súng bắn tỉa là tôi đó!"

Nhưng hai người vẫn lựa chọn không nhìn Thần Mùa Hè đã nhảy tưng lên.

"Vậy giờ, hiệp nghị của chúng ta thành lập?"

"Thành lập."

Thần Mùa Hè bị triệt để không nhìn bên cạnh đã sắp khóc.

...

Noah Động Vật Chẩn Sở Bệnh Lịch Ký Lục Bộ
(Hồ sơ bệnh án của phòng khám thú y Noah)

| Quyển 2 |

054 - 4 | Hồ sơ bệnh án trang thứ năm mươi bốn: Cảnh khuyển nghiệp dư

Giữa màn sương dày đặc như một con quái vật khổng lồ, xúc tua màu xám lan tràn khắp mỗi ngóc ngách của thị trấn, những ngôi nhà cổ xưa dần lộ ra vẻ hoang vu theo dòng chảy dài lịch sử, đường về của lối mòn phía trước đã lu mờ, quả thật như màn ảnh đầu tiên trong một bộ phim kinh dị.

Phía trước như có đường, rồi ở khi tới gần mới phát hiện chỉ là ngõ cụt, mà trong góc ngõ, tiếng thở lấp đầy thú tính của dã thú gọi người khẩn trương lên, đáng tiếc màn sương quá dày, cho dù hoảng hốt nhìn dáo dác xung quanh vẫn không thể nhìn thấy giữa màn sương dày đặc này rốt cuộc có gì...

Đột nhiên từ giữa màn sương bước ra một cái chân chó màu đen, dần xuất hiện theo nhịp bước mềm mại im lặng ấy là đường cong thân hình lưu loát xinh đẹp của loài chó Dobermann, ngay khi tính thở phào vì cho rằng chỉ là một con chó, tiếng dã thú phì phò "A phì a phì" vang lên, một cái miệng thoáng rủ xuống nứt ra để lộ răng nanh sắc bén, nướt bọt thuận theo kẽ răng trượt dọc nhỏ xuống, nháy mắt bọt khí ăn mòn phát ra âm thanh "Xèo xèo──". Giữa màn sương dày đặc che khuất tầm mắt, xuất hiện cái đầu chó thứ hai, pháo hoa màu đen bắn ra từ miệng nó, càng đáng sợ hơn là, hai cái đầu khủng khiếp ấy mọc trên cùng một thân thể!!

Cảnh tượng như ác mộng đủ để khiến trái tim người giật thót, kế thét chói tai quay đầu chạy trốn...

"Đây là thứ gì?! Thối quá! Ông không ngửi đâu!!" Con chó dữ phun ra hơi lửa tùy hứng nghiêng đầu khịt mũi.

Một cơn gió thoảng qua xua tan màn sương, cảnh sát Went đứng đó cầm trong tay một cái túi kỳ quái: "Đây là túi tên của Eros, phía trên có mùi của cậu ta."

Chỉ thấy ánh mắt của cái đầu còn lại ngay từ đầu đã cúi xuống vờ ngáy ngủ lóe lên: "Thrus, ngửi đi."

"Sao lại là em?!" Cái đầu chó dữ trăm lần không muốn, nhưng lại không dám cãi lời đối phương, đành phải thành thật ghé qua ngửi cái túi tên một hồi, từ lỗ mũi phát ra mấy tiếng phì phì, "Phì! Phì!! Phì!! Mùi gì vậy?! Tên này rốt cuộc đã mấy năm không đổi túi tên rồi hả?!"


Thần Mùa Đông rất nghiêm túc nhìn: "Dựa theo độ mòn, hẳn đã hơn năm trăm năm."

"Lẽ nào không có cái khác để ngửi sao?"

Thần Mùa Đông bình tĩnh nói: "Trên người Eros cả một cái quần lót cũng không có."

Phải, Eros tên La Mã là Cupid, một cậu bé dễ thương có mái tóc vàng đáng yêu, lộ mông, vỗ cặp cánh nhỏ phát sáng, cầm cung tên, quả thật là... Bắt một tiểu thần linh thích trần truồng cung cấp một vật trang sức có mùi để cún con ngửi quả thật là khá khó.

Nhưng đối với chó Dobermann khứu giác cực kỳ linh mẫn mà nói, đây đã đủ rồi.

Chỉ thấy Thrus "Tê tê tê" ngửi một hồi trên đất, mặc dù cách thời điểm xảy ra vụ án đã ba ngày, hiện trường đã trở nên ngày một phức tạp, mùi cũng hỗn loạn, nhưng may mắn là mấy ngày qua không có mưa. Thrus hoàn toàn không bị ảnh hưởng, cậu ấy đột nhiên hưng phấn ngẩng đầu lên, hiển nhiên là phát hiện cái mùi cũ kỹ Eros để lại, "Uông!" gọi một tiếng rồi thoắt ra ngoài, thân mình biến mất giữa màn sương dày đặc.

"Ê! Sao lại chạy?! Đợi đã!!" Shamir tính đuổi theo, nhưng màn sương quả thật là quá dày, Or và Thrus lại chạy như bay, khi tiếng chó sủa vang lên, phỏng chừng cậu ấy đã rẽ vào góc hẻm nào đó, rất khó để tìm đúng hướng.

"Đừng lo." Đối với năng lực của cún nhà mình, bác sĩ đầy tự tin, "Ở một số địa hình không tiện hành động, cảnh khuyển có thể không bị ràng buộc tự tiến hành việc điều tra mà không cần dây dẫn, căn cứ vào mùi gốc được ngửi, tìm ra tuyến mùi giống với mùi gốc trên nền đất lẫn vào nhiều mùi hỗn loạn khác, rồi bám theo tuyến mùi ấy, mãi đến khi tìm được vật hoặc người có mùi giống với mùi gốc."

Tuy đã nhiều lần hợp tác với chó thần linh nuôi dưỡng, nhưng chỉ giới hạn trong nghiệp vụ, không quá hiểu rõ năng lực của cảnh khuyển, Thần Mùa Hè hiếu học không sợ mệt mỏi lập tức bày ra hứng thú cực lớn: "Há há! Thì ra là vậy!"

Phỏng chừng các chủ nhân nhà có ái khuyển đều mắc bệnh chung là chỉ cần nhắc tới cún nhà mình sẽ bắt đầu lông bông dong dài, khen nó đến mức chỉ có trên trời dưới đất nằm mơ hàng độc quyền một nhà, còn bắt mọi người phải thừa nhận cún nhà mình là giỏi nhất trên thế giới, cho dù con cún này đang ở phía sau phá đám làm đủ mọi hành vi cực kỳ ngu xuẩn...

Mà bác sĩ thân là người bệnh biến chứng chủ nhân ngu ngốc nghiêm trọng càng là thế: "Không sai! Or và Thrus nhà chúng tôi là giống chó Dobermann cực kỳ thông minh, có được năng lực làm việc ưu tú và tính cảnh giác cao độ, hơn nữa tính phổ biến rất mạnh, làm chó hộ vệ không hề áp lực, càng có thể đảm nhiệm công việc của cảnh khuyển hoặc quân khuyển! Anh cảnh sát biết không? Phương pháp huấn luyện cảnh khuyển sớm nhất trên thế giới chính là lấy huấn luyện chó Dobermann làm cơ sở đấy!"

Shamir vừa nghe vừa gật đầu: "Lợi hại! Không hổ là chó hai đầu Địa Ngục!!"

"Đương nhiên! Or và Thrus nhà chúng tôi bất kể là truy lùng, phục tùng, hộ vệ đều tuyệt đối có thể đạt được IPO3! A? Anh không biết à? Nó là chứng nhận cấp ba nhận được trong cuộc thu chó hộ vệ của Đức ── cũng chính là cấp cao nhất. Nhưng muốn tham gia đồng thời thông qua chí ít cần bốn nghìn bảng Anh... Đáng ghét! Tôi phải để dành tiền! Phải để dành tiền!!"

"Đó là một suy nghĩ tốt!" Shamir đứng bên cạnh cổ vũ, "Đã để dành được không ít phải không?"

"..."

"?"

"Trước mắt để dành được 39.2 nguyên."

"..."

Đổi lại là người khác phỏng chừng lúc này đã khuyên đối phương bỏ cuộc, nhưng Thần Mùa Hè luôn dũng cảm xông lên như ánh nắng chói chang lại hoàn toàn không cảm thấy có vấn đề gì, anh ta vỗ vai Lạc Tái: "Một cuộc đời có giấc mộng mới là cuộc đời đẹp! Chỉ cần không bỏ cuộc, nhất định sẽ thực hiện được! Như tôi này, vẫn thòm thèm cây PSG-1, a? Cậu không biết à? Nó là súng trường bắn tỉa (Präzisions-Scharfschützengewehr) của công ty Heckler & Koch ở Đức đấy. Đây chính là vũ khí bắn tỉa có độ chính xác cao của cảnh sát, đối phó với mục tiêu riêng lẻ hoặc nhóm từ khoảng cách 300m không hề áp lực, được xưng là một trong những súng máy bán tự động chính xác nhất trên thế giới. Nhưng giá cũng ảo lắm... Đơn giá thôi đã 14.500 Mark! Là chưa tính tiền đạn đó!! ... Đáng ghét! Tôi cũng phải để dành tiền! Phải để dành tiền!!"

Cảnh sát Went vẫn im lặng không lên tiếng bên cạnh nhàn nhạt nhắc một câu: "Trước khi để dành, nhớ trả tiền cơm ba trăm năm lẻ sáu tháng và tám ngày còn nợ của tôi."

Mặc dù tháng hai đã hầu như có thể nghe được tiếng bước chân của mùa xuân, nhưng mùa đông rét lạnh vẫn gọi người rét tận xương.

"..."

"..."

Lạc Tái và Shamir lặng lẽ nhìn đối phương, đều từ trong mắt nhau nhìn thấy đủ kiểu xốn lòng...

...

Noah Động Vật Chẩn Sở Bệnh Lịch Ký Lục Bộ
(Hồ sơ bệnh án của phòng khám thú y Noah)

| Quyển 2 |

054 - 5 | Hồ sơ bệnh án trang thứ năm mươi bốn: Cảnh khuyển nghiệp dư

Thần Mùa Đông cũng không quản bầu trời mịt mù của hai người bên kia, lo nhìn thẳng vào màn sương dày đặc.

Bỗng nhiên, anh ta bảo: "Bọn họ về rồi."

Quả nhiên, một cái bóng màu đen nhanh chóng xuyên qua màn sương, có lẽ trong số các loài chó, Dobermann không phải ưu tú nhất, nhưng khi chạy nó hoàn mỹ phô bày ra dáng người săn chắc, vạm vỡ, để lộ sự nhạy bén và vô cùng tự tin, đủ để giúp nó leo lên bảo tọa vinh dự của quý tộc trong các loài chó.

Về tới cạnh Lạc Tái, miệng một cái đầu của chó hai đầu Địa Ngục ngậm hai mũi tên vàng lóng lánh, đắc ý nâng cao, "A phì a phì" phun khí ra từ khẽ răng.

Mà một cái đầu khác thì rụt rè hơn, không có ý tranh công, chỉ an tĩnh cọ bên chân bác sĩ, tỏ vẻ bọn họ đã hoàn thành nhiệm vụ.

"Giỏi quá! Or, Thrus, các cậu làm tốt lắm!" Lạc Tái vỗ đầu bọn họ tỏ vẻ cổ vũ và khen ngợi, rồi cầm lấy mũi tên vàng.

Thrus quay đầu đi tỏ vẻ đây chỉ là một bữa ăn sáng, căn bản không cần chuyện bé xé ra to như thế, nhưng cái đuôi ngắn củn trên bộ mông tròn trĩnh lại lắc lư rất vui vẻ...

Or nhịn không được thở dài, nếu không phải mọc trên cùng một thân thể, cậu thật muốn nói mình không biết tên này.

Went nhận lấy mũi tên, kiểm tra một phen, như có suy nghĩ mà nhìn chó hai đầu: "Báo cáo nói bị mất là ba mũi tên, các cậu chỉ tìm được hai thôi à?"

Or gật đầu: "Phải, vì mùi khá phân tán, mấy mũi tên này không phải mất ở cùng một chỗ, nên rất khó tìm được. Mùi của mũi tên thứ ba bị đứt đoạn ở một bờ sông, nước sông đã xóa đi mùi của Eros, chúng tôi không thể đuổi theo nữa. Về phần hai mũi tên này, một tìm được ở chỗ cửa sau của tu viện, một là dưới bức tường trong ngục giam."

Lạc Tái vừa xoa bộ lông ngắn trơn nhẵn như tơ lụa, vừa lo lắng hỏi: "Có bị ai phát hiện không?"


Or cọ vào mu bàn tay cậu: "Đừng lo bác sĩ, bọn tôi rất cẩn thận, không bị phát hiện đâu."

Thrus lại không cho là đúng hừ bảo: "Chỗ tu viện náo nhiệt lắm, có một đám côn đồ đầu đường tóc nhuộm đủ màu kỳ quái bảo là mình yêu tượng thánh Jesus trong tu viện, đòi làm linh mục, tu viện trưởng đang đau đầu muốn chết. Về phần ngục giam càng không cần lo lắng, an tĩnh như nghĩa địa vậy, phạm nhân hình như đều bận lười giường, quản giáo cũng toàn là đau eo đau chân, ngục giam trưởng thì vội vàng phát kem chống viêm, không ai rảnh để ý tới bọn tôi cả!"

"..."

Vị Thần Tình Yêu cởi truồng kia, ngài hình như rất không đáng tin đấy?

Rốt cuộc là kỹ năng không tốt, hay ánh mắt quá kém?!

Nhưng Thần Mùa Hè và Thần Mùa Đông dường như đã sớm quen với cái tính siêu thích đùa dai của thần linh Olympus, thấy mà không thể trách.

Shamir nhún vai: "Eros gần đây mê chơi điện tử, chơi nhiều quá nên bị cận, bình thường ra ngoài làm việc lại vì hình tượng mà không chịu đeo kính, bắn trật cũng là thường mà."

Went lạnh lùng nhìn anh ta: "Vậy xin hỏi người giành cái TV LCD 108 tấc nhà Ares với cậu ta để chơi God of War III là ai hả?"

"Ha hả..." Shamir sờ mũi, lộ vẻ xấu hổ.

Đợi đã!!

Chơi trò này không có vấn đề gì chứ?!

Phải biết lão đầu trọc nhảy nhót tung tăng trong trò này tuyệt đối là vâng chịu tôn chỉ "Gặp Thần giết Thần, gặp Phật giết Phật" của Trung Quốc, mà còn xem thần linh và các anh hùng trên núi Olympus như thịt gà làm đủ trò tra tấn như móc mắt, siết cổ, cắt yết hầu, xé nát, vặn đầu đấy! Các vị chơi trò này không hề có chướng ngại tâm lý gì à?

Hay nói các vị kỳ thực sớm đã muốn đập bẹp Thần Lực Sĩ Heracles hoặc Vua của Chúng Thần Zeus, nhưng giá trị vũ lực trong hiện thực không đủ, nên đành phải mượn trò chơi giải nghiện?!

"Đương nhiên, đương nhiên!" Cánh tay của Shamir móc qua, bày ra vẻ người anh em "cần gì xa lạ" choàng lên vai Thần Mùa Đông, "Nếu không có cậu ở cạnh giám sát, tôi khẳng định đã bị cận nặng. Nếu vì nguyên nhân này mà phải tạm biệt các bảo bối của tôi, tôi sẽ khóc chết!"

Lòng biết ơn thẳng thắn cuối cùng chỉ đổi lấy cái nhìn rét lạnh thâm thúy, khí chất vốn đã đủ băng lãnh hạ nhiệt như không khí se lại tập kích không hề báo trước của mùa đông, nháy mắt giảm đến dưới 0°: "Vậy cậu về ôm mỹ nhân súng ngắm bảo bối của cậu ngủ đi."

Nói xong gật đầu với Lạc Tái: "Rất cảm ơn sự giúp đỡ của các cậu, tôi sẽ nhanh chóng báo cáo tình huống trị an nơi này cho thượng cấp và ban quản lý quái vật trực thuộc, bảo trọng, gặp lại."

"A, gặp lại!"

"Hể! Went! Chờ tôi với!" Shamir vội vàng từ cửa bên kia thoắt lên, sợ mình bị bỏ lại, "Giận gì vậy? Cậu tính lái xe à? Đợi đã, để tôi lái cho? Dù là cảnh sát cũng không thể chạy quá tốc độ!!"

"Két──" Săm lốp xe phát ra tiếng ma sát bén nhọn, nháy mắt vọt đi như máy bay.

Đây chính là hiện tượng frông lạnh à?

Lạc Tái đột nhiên có một suy nghĩ chẳng đâu ra đâu.

Bình thường khi khối khí lạnh và khối khí nóng gặp nhau sẽ tạo thành frông, nếu là khối khí nóng thay thế cho khối khí lạnh sẽ được gọi là frông nóng, ngược lại là frông lạnh. Vậy tình huống trước mắt rất rõ ràng là khối khí lạnh mạnh mẽ đã tấn công vào khối khí nóng yếu ớt dẫn đến yếu tố khí tượng bị biến đổi nhanh chóng gây ra thời tiết cực kỳ bất ổn...

Lạc Tái nhịn không được nhỏ giọng cằn nhằn: "Phải mau về nhà thôi, không chừng lát nữa trời sẽ đổ mưa..."

Or ở khi bác sĩ ngẩng lên nhìn thời tiết, lén ghé vào tai Thrus, nhỏ giọng thì thầm: "Giấu kỹ chưa?"

Thrus gật đầu.

"Rất tốt, tối nay chờ bác sĩ ngủ rồi chúng ta ra ngoài lặng lẽ mang về."

Thrus không hiểu: "Món đồ ấy có tác dụng gì?"

Or ném một ánh mắt viết "Em là thằng ngốc" qua: "Anh hỏi em, nếu một ngày nào có ai nhìn trúng bác sĩ..."

"Đốt chết ả." Chó dữ không hề do dự nhếch miệng nhe răng, cộng thêm phun ra lửa đen.

"..." Or suýt nữa vứt bỏ hình tượng mà đá xéo, cậu đè thấp giọng, "Đương nhiên, đó cũng là một cách. Nhưng thế giới nhân loại không đơn giản như Địa Ngục, nếu là người bác sĩ quen vậy càng phiền toái, tiêu diệt từng cái là cách lỗ mãng lại dễ gây rắc rối nhất."

Thrus vẫn cảm thấy chuyện này thật vẽ vời, cứ một ngọn lửa đốt chết lũ ruồi đáng ghét xem bác sĩ như thịt mỡ ấy không phải được rồi sao?

Mà một cái đầu oai hùng khác thì nhếch miệng lộ ra nụ cười, không may là khi chó Dobermann nhe bộ răng lóe sáng của mình ra, bề ngoài của chúng tuyệt đối không thể xưng là lương thiện.

"May mắn là, mũi tên thứ ba Eros để mất, không phải màu vàng."

...

Chú thích tham khảo

Eros: Thần Tình Yêu trong thần thoại Hy Lạp, con trai của Thần Chiến Tranh Ares và Thần Sắc Đẹp Aphrodite, một cậu bé cởi truồng có đôi cánh lóe sáng, nắm giữ mũi tên vàng sinh ra tình yêu và mũi tên đồng cắt đứt tình yêu, là vị thần đại biểu cho tình yêu giữa nam giới trong thế giới tinh thần cổ Hy Lạp.

Orion: con trai của Thần Biển Poseidon, thích dẫn theo chó săn săn thú trong rừng, vì sự ngạo mạn của người vợ là Thần Mặt Trăng Artemis mà bị mũi tên của nàng bắn chết, sau lại bị Zeus đưa lên trời trở thành chòm Thợ Săn.

Sirius: con chó săn Orion yêu nhất, sau khi chủ nhân bị vợ mình ngộ sát cực kỳ bi thương, tuyệt thực mà chết rồi được Zeus ngợi khen và đưa lên trời trở thành chòm Đại Khuyển.

Narcissus: mỹ thiếu niên nhân tự kỷ với hình ảnh của mình trong nước rồi tiều tụy mà chết hóa thành hoa thủy tiên trong thần thoại Hy Lạp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận