Noah Động Vật Chẩn Sở Bệnh Lịch Ký Lục Bộ
(Hồ sơ bệnh án của phòng khám thú y Noah)
| Quyển 2 |
057 - 1 | Hồ sơ bệnh án trang thứ năm mươi bảy: Puppy lại ra sân
Mùa xuân, mùa vạn vật sống lại!
Nhưng đối với một vị bác sĩ ngồi ở quầy lễ tân trong phòng khám thú y Noah mà nói, tuyệt đối là mùa nấm suýt nữa mọc ra trên trán.
Sau khi anh cảnh sát tới đón tiểu công chúa Pomeranian gửi tạm ở phòng khám, đồng thời thanh toán số tiền khiến Lạc Tái mừng thầm xong, phòng khám lại thanh tĩnh một thời gian, Lạc Tái cũng... nhàn rỗi...
Cảm thấy nếu mình không hoạt động một chút rất có thể sẽ bị mốc meo, Lạc Tái đang chuẩn bị đứng dậy vận động, thừa dịp không có khách đi kiểm tra số thuốc để trong kho.
Đã nghe bên ngoài truyền tới cái giọng bão nổi của thanh niên: "Ở đây có nấm!!"
Shit!! Thật à?!
Nấm nào dám mọc ra cậu dám ăn!
Tuyệt đối là lương thực cứu trợ trong thời kỳ viêm màng túi!
Nấm bụng dê nấm gan bò nấm hầu thủ nấm yên ngựa nấm tùng nhung nấm Khẩu Bắc Mông Cổ nấm đùi gà nấm Leucoagaricus Excoriatus nấm vàng tai nấm tuyết nấm mộc nhĩ trắng nấm mèo nấm rơm nấm hương nấm đầu khỉ nấm kim châm gì ấy, tới thật dữ dội như bão tố đi!!
Lạc Tái vọt ra ngoài: "Ở đâu?!"
Chỉ thấy ở chỗ góc tường ẩm ướt không được ánh nắng chiếu tới, như thanh niên đã nói mọc lên một bụi nấm rừng hình bán cầu màu vỏ trứng chóp đỉnh lại có chút màu tàn thuốc, đường kính dày cộm đại khái chừng 3cm.
Tuy rằng mất hứng, nhưng thanh niên dường như vẫn có đầy lòng hiếu kỳ với những thứ mới lạ chưa từng thấy: "Đây là loại nấm gì vậy? Xám xịt à, xấu quá."
Lạc Tái thấy rõ rồi, vẻ mặt hưng phấn nháy mắt xìu xuống.
Tuy rằng không học về thực vật học chuyên môn, nhưng loại nấm đặc thù trước mắt bác sĩ thú y bình thường cũng có thể biết: "Đây là nấm chó đái."
"..." Khó được, chó dữ nóng nảy nháy mắt trầm mặc.
Xác định không phải nấm ăn được, Lạc Tái thở dài: "Đáng tiếc, loại nấm này là nấm độc không thể ăn, nếu ăn sẽ gây rối loạn thần kinh, tự hát tự nhảy múa còn không ngừng cười to, thậm chí sinh ra ảo giác. Thrus, nghìn vạn lần đừng ăn thử đấy!"
"Ai, ai sẽ ăn thứ này chứ!?" Chó dữ xúc động phản bác, kế lại đá xéo mắt, giả vờ kiêu ngạo mà khinh thường khịt mũi, "Sao lại có loại nấm nhàm chán như thế? Màu sắc khó coi chết đi được! Nấm phải là màu lam hoặc màu tím ăn mới ngon!"
"..." Còn ngồi xổm ở đó Lạc Tái chảy ra một giọt mồ hôi trên trán...
Đây tuyệt đối là bậy bạ thì có?!
Tuy rằng không phải mọi loài nấm độc đều có màu rực rỡ, nhưng đại đa số loài nấm hấp thu độc tố đều sẽ biểu hiện màu sắc ra bên ngoài... Mà này đạt đến màu lam và màu tím đỉnh cấp đáng sợ ấy, có thể ăn được à?!
Lạc Tái đột nhiên nhớ ra gì, nháy mắt quay lại, mắt kính lóe lên hàn quang: "Đợi đã, Thrus, lẽ nào là cậu..."
Rất hiển nhiên, nấm chó đái sở dĩ bị đặt cho cái tên này, là vì thông thường nó mọc ở chỗ lũ chó nâng chân sau lên để đi tiểu.
"Tôi không có tiểu ở đây!!" Thrus nháy mắt xù lông, hổn hển trợn to đôi mắt màu hổ phách, làm chó hai đầu Địa Ngục hung ác đáng sợ, sao có thể khoan dung mình bị vu tội thành giống chó ngu ngốc tiểu bậy khắp nơi để chiếm địa bàn chứ?! "Đây tuyệt đối không phải tôi làm!!"
Thrus lên án khiến Lạc Tái lập tức tự kiểm điểm lại hành vị phỏng đoán sai lầm của mình, phải rồi! Cậu nên tin tưởng cún của mình, tuy rằng giống đực đặc biệt là chó chưa tuyệt dục thường có hành vi đánh dấu "vòng lãnh thổ", thích tùy ý tiểu tiện trên sàn nhà và giường nệm sạch sẽ, nhưng Or và Thrus nhà cậu là cún ngoan có tính tự hạn chế cao độ, tuyệt đối sẽ không làm ra hành vi không thỏa đáng này...
"Chỗ tôi thường lén tiểu để chiếm địa bàn rõ ràng là chỗ đó!!" Thanh niên bị vu hãm phẫn nộ kiên định chỉ vào một góc tường khác của ngôi nhà.
"..."
"..."
Một sự lặng im như chết lan tỏa trong sân...
"Uông uông!" "Uông ô!" "Uông!"
Tiếng cún kêu mềm mại vang lên dưới góc tường, Lạc Tái giật thót tim, vội vã cúi đầu nhìn, bên dưới lùm cây che khuất ánh nắng, ló ra một cái đầu, kế lại là một cái đầu, còn có một cái đầu nữa!
"Puppy?!"
Phải, ra vẻ như đây chính là đầu sỏ chế tạo ra bụi nấm chó đái dưới góc tường này ── con trai của chó ba đầu đáng sợ Cerberus phụ trách trông coi cửa chính Địa Ngục ── con cún ba đầu Labrador đại danh Puppy này nghe được giọng nói quen thuộc của bác sĩ gọi ra tên mình, ba cái đầu ngây ngô nửa là hưng phấn nửa là hớn hở uông uông gọi, lập tức lao ra lùm cây nhào tới chỗ Lạc Tái, đáng tiếc ba cái đầu mọc trên cùng thân thể dẫn đến phía trước không cân bằng, đi chưa được hai bước đã ngã lộn nhào rồi lộn thêm cái nữa, cuối cùng chổng vó.
"Uông ô..." "Uông uông..." "Uông..."
Một con cún phúng phính, ngu ngơ, không biết mình ngốc cỡ nào nằm trên đất lắc lắc bốn cái chân nhỏ, không thể tự cứu mà phải đợi người cứu viện nhân với 3, lực sát thương quả thật đáng sợ đến mức không thể dùng ngôn ngữ hình dung!
Nhưng làm bác sĩ thú y chuyên nghiệp Lạc Tái đối với đòn quần công bán manh này vẫn có tí miễn dịch, cậu vội vã ôm con cún ba đầu lên, kiểm tra tứ chi của nó, phải biết những con cún hoạt bát vì xương tương đối giòn mềm, rất dễ bị trật chân hoặc sưng bắp thịt mỗi khi bất cẩn ngã ngửa, nghiêm trọng hơn thậm chí có hiện tượng trật khớp và gãy xương.
May mắn là cú lộn mèo này của Puppy không nặng, cũng không bị thương, Lạc Tái thở phào một tiếng, lần lượt vỗ ba cái đầu nhỏ: "Từ từ thôi, mấy bé con!"
Phỏng chừng là bị ôm rất thoải mái, cái đầu bên trái vươn lưỡi liếm ngón cái của Lạc Tái, cái đầu ở giữa chớp đôi mắt lấp lánh ra vẻ không hiểu, cái đầu bên phải lại dùng móng vuốt quào lấy quần áo bác sĩ.
"Sao con lại tới đây?!" Tại con cún ba đầu mà dẫn đến mình bị oan uổng thậm chí bất cẩn tiết lộ bí mật kinh thiên không thể cho ai biết, chú của nó ── Thrus siêu khó chịu mà dán mặt mình tới trước mặt Puppy, bày ra vẻ dữ tợn trừng nó.
Đáng tiếc đối với cún Labrador mà nói, chúng không được trang bị tập tính nhìn người, trái lại vì ngửi được mùi vị quen thuộc trên người Thrus mà hưng phấn mà uông uông gọi, thậm chí vươn mấy cái móng nhỏ ra cầu ôm.
"... Thật đáng ghét."
Thrus đeo cái bản mặt căn bản không muốn để ý tới, lại duỗi tay ra ôm lấy bé con nằm trên tay Lạc Tái ném lên vai mình.
"Uông uông!"
Chắc là ngày thường cũng hay đùa giỡn như thế, Puppy không hề sợ hãi, trái lại còn dùng móng quào vào bả vai rộng lớn của thanh niên, rồi thoải mái nằm sấp xuống, có một cái đầu còn không kiêng nể gì nâng lên liếm vành tai Thrus.
"Thằng ngốc này, đừng có liếm bậy! Ngứa lắm!"
Bác sĩ duỗi tay sờ một cái đầu của cún Labrador, cảm giác được lớp lông mềm mại của nó dính ướt sương, điểm này không tốt, chỗ sương bẩn ấy có ảnh hưởng xấu đối với lớp lông của cún, chơi đùa thời gian dài trên bãi cỏ hoặc dưới lùm cây đầy sương rất dễ nhiễm trùng vi khuẩn, nấm hoặc vảy gàu, bác sĩ ghé mũi tới, ngửi một lát trên người Puppy: "Con không tắm bao lâu rồi? Bé con, con hôi lắm đấy!"
"Uông uông!"
"Lát nữa tắm thật sạch cho con trước, rồi làm một bữa tiệc thịt bằm hầm với nước cà rốt thật ngon nhé?"
Thrus vừa nghe đã nhe răng, kỳ thực cậu siêu ghét cái mùi quái đản của cà rốt, nhưng Lạc Tái cách mấy ngày sẽ cẩn thận xắt vụn rồi hầm nát cà rốt trộn vào trong thịt, còn thích cằn nhằn cà rốt có rất nhiều dinh dưỡng đặc biệt còn duy trì độ bóng cho lông gì ấy... Hại cậu căn bản không nói nên lời cự tuyệt, còn phải thành thật ăn sạch chỗ thịt trộn cà rốt...
"Dinh dưỡng phong phú lại giàu vitamins, có tác dụng tăng cao sức đề kháng. Ăn vào mùa này là thích hợp nhất, cũng là khẩu vị Thrus bình thường thích nhất!"
Cái búa ấy!!
Ai thích ăn mớ cà rốt có khẩu vị kỳ quái ấy chứ!! Cũng không phải thỏ!
Thịt! Ông đây chỉ thích ăn thịt!
...
Noah Động Vật Chẩn Sở Bệnh Lịch Ký Lục Bộ
(Hồ sơ bệnh án của phòng khám thú y Noah)
| Quyển 2 |
057 - 2 | Hồ sơ bệnh án trang thứ năm mươi bảy: Puppy lại ra sân
Puppy không giống chú mình, hiển nhiên là một bé ngoan không kiêng ăn, ngoan ngoãn không hề phản kháng tùy ý bác sĩ tắm rửa, bộ lông sạch sẽ lại thoải mái, còn có mùi cỏ như Thrus, liếm sạch đồ ăn trong chậu, bao gồm cả chỗ cà rốt xắt vụn, ba cái đầu như còn thòm thèm mà liếm môi.
Đôi mắt to tròn đen kịt lóng lánh nhìn Lạc Tái phụ trách cho ăn, ra vẻ ăn chưa no, phát ra tiếng gọi xin thêm.
Nhưng cái chậu trước mặt nó sớm đã bị liếm sạch chẳng còn tí thịt vụn nào.
Vẻ tội nghiệp ấy thật khiến lòng người nát, hận không thể cho nó ăn no nê.
Đáng tiếc Lạc Tái lại mỉm cười lấy đi cái bồn trước mặt Puppy: "Không thể ăn nhiều hơn!"
Cậu gặp qua không ít cún Labrador tới bệnh viện khám, đều là vì ăn no căng. Trong cái bụng nhỏ của Labrador như giấu một cái động không đáy, lúc nào cũng ăn không no mà xin thêm với tự chủ, bình thường dựa theo tuổi và thể trọng của cún để định lượng khẩu phần ăn, đồng thời áp dụng nguyên tắc bữa nhiều lượng ít là thích hợp nhất. Nhưng rất nhiều chủ nhân vì mềm lòng lại sợ bảo bối đói mà cho chúng ăn quá nhiều, dẫn đến ăn no căng, trên thực tế điểm này là rất nguy hiểm, nhẹ thì phải đi bệnh viện trị liệu, nặng thì gây ra tử vong.
Mà như Puppy, tuy rằng có ba cái đầu, bụng lại chỉ có một, mà còn lượng cơm vừa rồi đã đủ, cái bụng tròn trịa của nó chứng minh điểm này, nếu để ba cái đầu đều thỏa mãn, sức ăn gấp ba tuyệt đối không chỉ là no căng.
"Uông ô..."
Không xin được Puppy có chút đáng thương, thế nhưng vì sức khỏe của nó, bác sĩ hoàn toàn không có tí xíu dao động.
Khi cần đứng ở góc độ sức khỏe của thú cưng mà suy xét, lập trường của Lạc Tái kiên định đến bất ngờ, dường như không có bất cứ ai hoặc bất luận động vật nào có thể ảnh hưởng ý chí của cậu.
Biết mình thật sự sẽ không được thêm chút đồ ăn gì Puppy không đòi nữa, ngoan ngoãn nằm xuống cái đệm chú nó ngày thường thích chiếm lấy nhất.
Rửa xong chậu bác sĩ đi ra không hề phân biệt lần lượt vỗ ba cái đầu nhỏ tỏ vẻ khen ngợi, rồi hỏi: "Đúng rồi, đã quên hỏi con sao con lại tới đây? Cha con có biết không?"
Puppy còn là cún, chưa biết nói ngôn ngữ của nhân loại, cho nên chỉ là gọi mấy tiếng như đáp lại lời Lạc Tái.
Thrus phảng phất là có cảm ứng đặc thù gì với Puppy, nhất thời sững sờ: "Con tự chạy ra ngoài? Cerberus không biết à?!"
"Uông uông!" Dây thanh khẽ kêu một tí đắc ý.
"Con rốt cuộc chạy ra làm gì?"
Thrus nhíu mày, Puppy hoạt bát từ trước đã thích chạy lăng xăng khắp nơi, phạm vi hoạt động còn rất kỳ quái, ví dụ như có lúc sẽ đột nhiên chạy tới biển cát Sahara bò lên đầu Sphinx tiểu, có lúc sẽ chạy tới khu mộ hoàng lăng ở Mang Sơn Trung Quốc tìm một chỗ để chôn món đồ chơi mình thích, thậm chí có một lần còn chạy tới khu vườn suy tàn của tộc Thần Aesir đang nằm trong vòng tay Fimbulwinter...
Bị hỏi tới Puppy nghiêng đầu, đại khái là nghĩ không ra nên trả lời thế nào, đột nhiên nhìn TV nó hớn hở "Uông uông!" gọi, Lạc Tái và Thrus quay sang, đã thấy màn hình đang chiếu một số phát sóng đặc biệt liên quan tới sói Bắc Cực của Bắc Greenland, đối diện màn ảnh là hai con sói Bắc Cực, chúng hung ác tàn nhẫn, lại cũng ương ngạnh, lớp lông tuyết trắng hòa làm một với hoàn cảnh băng thiên tuyết địa, ở vùng giá lạnh cực địa này lấy một sức mạnh phi thường để đứng trên đỉnh chuỗi thức ăn.
Thrus lập tức nhớ tới hai con ác lang Bắc Âu khi ở hình người thì khuôn mặt tái nhợt như hai kẻ nghiện thuốc khi biến thành hình sói lại như hai con chó dính người, da mặt dày như lớp lông của mình, nhất thời lộ ra vẻ méo xệ buồn nôn: "Chẳng lẽ con định ra ngoài chơi với hai thằng ngốc ấy?"
"Uông!"
"Không cho!"
"Uông ô?"
"Chú nói không cho là không cho! Không cho dính líu tới hai con sói quái đản ấy!!"
"Uông uông!" "Uông ô..." "Ô ô ô..."
Hình như cả ba cái đầu đều không chịu nghe lời, khó được ưỡn thân hình mũm mĩm của mình lên sủa với Thrus, rất rõ ràng, cho dù là "chó" vị thành niên cũng biết kiên trì lập trường bày tỏ nguyện vọng của mình!
Nhưng hành vi vùng lên phản kháng này, không những không để Thrus hiểu, trái lại còn khiến cậu giận hơn cho rằng cún ngoan nhà mình đã bị dạy hư!
"Dĩ nhiên dám dụ dỗ Puppy!! Hai con sói khốn kiếp đáng chết ấy không muốn sống nữa à!! Dám tới trước mặt ông, ông sẽ đốt chết bọn mày!!"
Phỏng chừng bất kể vị gia trưởng nào, chỉ cần vừa nghe tin nhóc con vốn ngoan ngoãn đáng yêu lại nhiều mặt ưu tú nhà mình đột nhiên không biết vì sao dính líu tới hai thiếu niên siêu cấp hư đốn, mắt thấy sắp gần mực thì đen gần đèn thì sáng biến thành trẻ hư hỏng, tuyệt đối sẽ tức đến nhảy tưng tưng lên.
Mà Thrus hiển nhiên cũng nằm trong số đó, mà còn rất có khả năng là sếp sòng, đáng tiếc người chú hận không thể hành hung hai con sói dạy hư Puppy một trận này hoàn toàn quên bản thân mình không phải loại dịu ngoan nhu thuận gì... Mà cậu cháu đáng yêu ấy cũng tuyệt đối không phải một con cún xuất thân bình thường.
Thấy cả hai bắt đầu ầm ĩ, Lạc Tái có chút nghẹn lời, nhịn không được duỗi tay ôm lấy Puppy, để nó ngồi lên đùi mình, vừa chải lông cho nó vừa cười nói: "Thrus là đang lo lắng cho con! Cún Labrador như con, là loài chó duy nhất có tính công kích bằng 0 trong hơn năm trăm loài chó, trong những bài huấn luyện ngày thường vì không thể hoàn thành huấn luyện vồ cắn của nhân loại mà mắc phải một số bệnh áp lực tinh thần, thậm chí cũng rất khó 'ra tay' phản kích đồng loại, có lúc còn bị giống chó nhỏ như Chihuahua bắt nạt nữa!"
"Uông ô..." Cũng không biết có phải vì bị bác sĩ nói thành nhát gan hay không, ba cái đầu nhỏ cụp tai lại, đuôi cũng vô lực xìu xuống.
"Nhưng đây cũng không phải là toàn bộ, mọi người đều biết Labrador là loài chó ôn nhu, nhưng rất ít người biết chúng kỳ thực là 'cao thủ vật lộn' che giấu. Trên thực tế ở những trường hợp phi công kích, ví dụ như một số cuộc thi giao lưu, Labrador còn sẽ chủ động tấn công, hơn nữa động tác khi ấy linh hoạt tuyệt vời, cộng thêm sức chịu đựng rất mạnh, nếu thật liều lên cho dù là Rottweiler hoặc Collie lông ngắn cũng không phải đối thủ của chúng."
"Uông!"
"Trước đây chú từng thấy một con chó Labrador thành niên dễ dàng nhai nát một cây xương đùi cứng chắc của heo, cho dù có được khả năng cắn đáng sợ ấy, ở khi nó hưng phấn đến mức cắn chủ nhân, chủ nhân của nó cũng không hề bị trầy da tí nào. Cho nên, chú tin tưởng Puppy sau khi lớn nhất định sẽ trở thành một người đàn ông cực kỳ ôn nhu và giàu lòng tha thứ!"
"Uông uông uông!!"
Lại được lấp đầy tự tin cún ba đầu Labrador ưỡn bộ ngực nhỏ của mình lên.
Lạc Tái quay đầu nhìn Thrus: "Cho nên Thrus kỳ thực không cần quá lo lắng Puppy, giáo dục song song cũng phải dành cho tín nhiệm."
Thrus hừ một tiếng, không phản bác, nhưng cũng không có cơn giận xung thiên như vừa nãy: "Hừ, hai thằng đó tuyệt đối là có ý xấu..." Cậu bỗng nhiên lóe lên linh quang bật dậy, "Chú phải nhanh chóng để thằng cháu ngốc này biết lũ sói ấy không có một ai là tốt cả!"
Lạc Tái kỳ quái nhìn Thrus lao ra ngoài, kế cầm về một gói hàng như vừa nhận được, từ trong rút ra năm quyển truyện cổ tích rực rỡ, chìa từng quyển tới trước mặt Puppy... 《Đông Quách tiên sinh và sói》, 《Chó sói biết vẫy đuôi》... Đây là gì vậy? ! Truyện ngụ ngôn Trung Quốc, còn là bằng tiếng Trung!
Vì thế bác sĩ kinh ngạc nhìn địa chỉ gửi hàng, quả nhiên là nét chữ rồng bay phượng múa cực kỳ quen thuộc.
Cha?!
Lạc Tái triệt để bị người cha già nhà mình 囧.
Lần trước khi gọi điện cậu xác thực có nhắc khéo ông ấy trước nên gửi cho người bạn nước ngoài của mình một số sách để học tập cái đã đừng vừa lên đã lên tới cấp thâm ảo như 《Lễ ký》《Chu Dịch》, mọi chuyện phải tiến hành theo chất lượng, quăng 《Hồng Lâu Mộng》 cho một đứa con nít năm tuổi đó là bảo nó cầm lấy lót ngồi thì đúng hơn? Xem ra hắn người cha già của cậu đã triệt để hiểu được tinh túy trong lời cậu... Nhưng cũng không cần lập tức tuột xuống cấp truyện cổ tích ngụ ngôn đi!
Thrus cũng mặc kệ bác sĩ ở bên kia đỡ trán, tuy rằng đối với tiếng Trung cậu một chữ bẻ đôi cũng chẳng biết, nhưng truyện tranh cổ tích vốn chính là để... con nít không biết chữ đọc.
Cậu bắt đầu dấy lên hứng thú kể cho Puppy nghe con sói trong truyện đáng ghét cỡ nào, thích lừa lọc người ta cỡ nào, ti tiện cỡ nào, cùng đủ mọi hành vi tội ác tìm cách ăn thịt người, đương nhiên, trong đó rất lớn bộ phận là cậu thêm vào sức tưởng tượng của mình, cứ thế tội ác tày trời cũng không đủ để hình dung con sói này.
Puppy lấp lánh ánh mắt nghiêm túc nghe kể, thỉnh thoảng phẫn nộ dùng móng vuốt dánh con sói đen hư đốn trên trang truyện xinh đẹp rồi "Uông uông uông!" gọi.
Thrus rất thỏa mãn với ngộ tính của Puppy, nhưng cậu không biết, trong suy nghĩ của Puppy, hai con sói nó biết có bộ lông xinh đẹp như tuyết, mà không phải đen thui rối xù như trên tranh vẽ!
Mà còn bọn họ cũng không thích ăn thịt người, con sói thích nuốt mặt trời từng nói bất kể là mùi vị hay lượng thịt cũng ăn không đủ đã!
Ba cái đầu nhỏ còn nhất trí cho rằng, lũ sói hư đốn toàn thân đen thui, kỳ thực giống chú Thrus thường ngày rất dữ còn dùng mắt trừng mình hơn!
...
Noah Động Vật Chẩn Sở Bệnh Lịch Ký Lục Bộ
(Hồ sơ bệnh án của phòng khám thú y Noah)
| Quyển 2 |
057 - 3 | Hồ sơ bệnh án trang thứ năm mươi bảy: Puppy lại ra sân
"Ngày xưa có một con chó thông minh dũng cảm, nó có một bộ lông năm màu rất đẹp."
Đương nhiên không thể để Thrus giải thích lung tung chỉ bậy con nít!
Lạc Tái ngồi trên sô pha, mở quyển truyện tranh in đủ mọi màu 《Sưu Thần Ký – hệ liệt phiên bản nhi đồng》 ra, mà cún ba đầu Labrador đang ngoan ngoãn ngồi trên đùi cậu, nghiêm túc lại hiếu kỳ trợn to sáu con mắt đen bóng, khi nó nhìn thấy con chó bự với bộ lông năm màu rực rỡ xuất hiện trên tranh, nó lập tức vui vẻ kêu uông uông, như là muốn nhận được đáp lại của đối phương.
Bác sĩ mỉm cười sờ đầu nó: "Đây chỉ là một quyển truyện, không thể nhúc nhích cũng không thể kêu. Động vật trong truyện không phải đều là xấu! Con chó năm màu trong truyện này chính là một con chó rất ngoan. Chủ nhân của nó là một vị vua, có một cô con gái xinh đẹp. Bọn họ vốn sống một cuộc sống rất vui vẻ hạnh phúc, nhưng có một ngày, hòa bình bị đánh vỡ, chiến tranh đáng sợ kéo đến."
Bức tranh chiến hỏa vang trời và những tướng quân binh sĩ mặt mày dữ tợn không dọa được Puppy, một cái đầu của nó tức giận phát ra tiếng gừ uy hiếp, một cái đầu khác nhe nanh múa vuốt quơ móng vào hư không cố gắng quào lấy đối phương, cái đầu thứ ba há to miệng không biết tính làm gì, đương nhiên, vốn cũng không làm được gì cả.
"Vị vua rất buồn vì không thể đánh bại tướng quân đối địch, để tránh cho trăm họ lầm than, ngài quyết định treo hoàng bảng, chỉ cần có người có thể mang được đầu của vị tướng quân ấy về, ngài sẽ gả con gái mình cho người anh hùng đó."
Tứ chi ngắn cũn của Puppy lập tức dùng sức bật dậy, quay đầu nhìn Lạc Tái hưng phấn kêu to, bày ra vẻ oai hùng ưỡn ngực lên: "Uông uông!!" "Uông uông uông!!" "Uông!!" Tựa như một tiểu dũng sĩ không e ngại hiểm trở có can đảm đấu tranh với kẻ ác.
"Ha ha, Puppy giỏi quá!"
Lạc Tái bị cái vẻ dũng cảm của Puppy chọc cười, phải biết khi một con cún Labrador cố gắng biểu hiện sự anh dũng của mình, lại vì vẻ mặt quá hàm hậu, khiến cho anh dũng đâu không thấy, chỉ thấy một sự ngây ngô liều mạng đụng vào tường mới chịu quay đầu.
"Con chó năm màu này cũng dũng cảm như Puppy vậy! Vào một sáng ngày nọ khi vị vua tỉnh dậy, thấy trong miệng nó ngậm một cái đầu, ngài nhìn kỹ, quả nhiên là đầu của tướng quân đối địch. Ngài rất giật mình, ngài không ngờ con chó ấy dĩ nhiên lợi hại như vậy, có thể lấy được đầu của kẻ địch giữa vạn quân."
"Uông uông!!"
"Nhưng vị vua không nỡ gả con gái mình cho một con chó. Con chó năm màu bèn nói, nó nói vị vua hãy dùng một cái chuông vàng đậy nó lại, sau bảy ngày nó sẽ biến thành người. Vị vua làm theo, nhưng tới ngày thứ sáu, nàng công chúa lo lắng con chó sẽ chết đói, vì thế nhịn không được mở chuông ra. Con chó bên trong đã biến thành người, nhưng vì chưa tới ngày thứ bảy, đầu của nó còn là đầu chó. Vị vua cuối cùng thực hiện lời hứa gả con gái mình cho nó, con chó cõng vợ mình vào núi ở, sinh ra rất nhiều đứa bé đáng yêu, từ đây bọn họ sống hạnh phúc vui vẻ bên nhau."
"Uông ô!"
Những câu chuyện có kẻ xấu xuất hiện, đánh bại kẻ xấu, cuối cùng có được hạnh phúc như vậy dường như luôn không ngừng lặp lại, nhưng chính cái kết cục đơn giản mà vui vẻ này, khiến cho vô số tâm linh thuần khiết tìm được sự vui sướng tuyệt vời nhất.
Không cần bày vẽ những âm mưu phức tạp rắc rối đùa giỡn trêu chọc độc giả, không cần những tình cảm khóc gió than mưa quấn quýt quái đản hiểu lầm chồng chất, không cần vì dấy lên cao trào mà tận lực chế tạo đủ kiểu kết cục nghịch chuyển thần kỳ. Sự cảm động trong linh hồn, kỳ thực cũng có thể rất đơn giản.
Puppy vui vẻ gắng sức lắc đuôi, vừa kêu vừa nhảy vì cái kết đơn giản mà hạnh phúc ấy, chỉ là ba cái đầu của nó quá nặng, thoáng cái chao đảo, cái chân ú nu giẫm trật, thân hình mũm mĩm đã ngã xuống sàn.
"Puppy!!"
Cánh tay rắn chắc nhanh chóng lướt qua tai Lạc Tái, bàn tay rộng lớn vững vàng đỡ lấy con cún ngốc, thanh niên nằm nửa sấp trên lưng sô pha ôm Puppy lên, dùng mũi cọ nhẹ vào cái mũi của cái đầu ở giữa: "Nếu ngã gãy cái chân bé xíu của con, hoá đơn tiền thuốc sẽ được gửi cho cha con đấy!"
"Uông ô..." Tuy bị sợ, nhưng ba cái đầu cũng không kinh hoảng, cái đầu bị cọ còn dán mặt mình lên vươn lưỡi liếm môi thanh niên, khô mát lại mềm mại, khiến nó rất thích: "Uông uông!"
Nhìn thấy cảnh này bác sĩ nhịn không được cười: "Puppy rất thích cậu đấy, Or!"
"Ừ." Không biết từ lúc nào đã đá Thrus đi Or mỉm cười nhận lấy lời khen, còn tỏ vẻ xin lỗi nói, "Đáng tiếc chú không phải Thrus, không thể liếm lại con được, xin lỗi nhé, Puppy!" Con cún bị ôm vào bộ ngực ấm áp, "Có muốn ăn xương gặm ngon lành không?" Kế như ảo thuật, quơ quơ tay rồi nắm chặt, ba khúc xương gặm khẩu vị khác nhau xuất hiện giữa mấy ngón tay.
"Uông uông!!"
Puppy dễ lừa lập tức mở từng cái miệng ra cắn lấy xương gặm khẩu vị mình thích, "Cọt kẹt cọt kẹt" vui vẻ nhai.
Thanh niên gập eo lại, duỗi tay lật quyển truyện thiếu nhi còn có một trang cầm trên tay Lạc Tái, nhìn bức tranh cuối cùng vẽ một con chó nằm gối lên đùi vợ mình thoải mái phơi nắng, mà bên cạnh là bầy con quây quần, hình ảnh về một cuộc sống điền viên hạnh phúc và ấm áp, khóe miệng cong lên lộ ra ý cười ao ước: "Thật là một câu chuyện hay, là câu chuyện miêu tả về tình yêu siêu việt chủng tộc phải không! Trước đây khi đọc sách, tôi còn tưởng lầm cổ nhân Trung Quốc đều tương đối hàm súc nội liễm chứ, hiện tại xem ra quốc gia của bác sĩ từ thời cổ đại tư tưởng đã rất mở, cả thú giao cũng được cho phép."
"..."
Không hề!!
Cổ nhân của tổ quốc chúng tôi tuyệt đối xác thực là "khiêm khiêm quân tử, ôn nhuận như ngọc"!
Chưa chờ Lạc Tái giải thích rõ, Or đã leo xuống chỗ lưng sô pha, ôm Puppy ngồi vào cạnh cậu, như một con cún khổng lồ lơ đãng dán mặt mình tới gần bên tai Lạc Tái, khẽ lẩm bẩm: "Tôi cũng muốn quá..." Kế chậm rãi dời đi, trước dùng chóp mũi cọ nhẹ làn da bên má bác sĩ, mang theo hơi thở ve vãn, như có như không, "... như con chó năm màu ấy..."
"Uông uông!!" "Uông!" "Uông ô!!"
Puppy không biết từ lúc nào đã gặm sạch chỗ xương gặm như bánh quy giòn mà loài chó bình thường cần gặm mấy ngày mới hết, thừa dịp Or không ôm chặt mình, nó cướp trước một bước lao tới chiếm lấy Lạc Tái còn đẩy Or ra, nhiệt tình và vui vẻ liếm bác sĩ.
Đầu lưỡi của cún không có cảm giác dính ướt như chó, những cái liếm lít nhít lại nhanh nhẹn chọc người ngứa, Lạc Tái nhịn không được ha hả bật cười: "Ơ này, mấy bé con!"
Nhưng chưa đợi Puppy liếm thêm mấy cái, nó đã bị ôm đi, rơi vào một cái ôm ấp vững vàng khác, đương nhiên, cũng không cho phép giãy dụa.
"Không được!" Or cười, quan sát bé con trong lòng, nhưng ôn nhu trong mắt hiển nhiên còn chứa một phần đố kị, "Lần trước có một con cún cỡ như Puppy tới khám, bác sĩ không phải đã nói sao? Phải từ giai đoạn còn là cún bắt đầu dạy dỗ, nếu không sau khi lớn lên sẽ biến thành một con chó hư đốn không có tiết chế thấy người là liếm!"
"Uông ô..."
Puppy hối lỗi.
Về phần Lạc Tái thì vô cùng tự hào nhìn con cún thông minh nhà mình.
Nhìn nè! Cún nhà bác sĩ thú y quả nhiên là khác! Hiền lành, hiểu biết, có tự giác giúp đỡ đồng loại, dù là con chó năm màu biết giúp chủ nhân giết địch trong truyện cũng so kém Or và Thrus nhà cậu!
...
"Không cần báo cho cha Puppy à?"
Lạc Tái sờ đầu Puppy, có chút nghi ngờ hỏi.
Or lắc đầu: "Không cần, trước đây nó cũng thường mất tích, chạy ra ngoài chơi mệt rồi sẽ tự động về. Vả lại Puppy còn nhỏ, đừng mãi ru rú ở cái nơi quỷ quái ấy..." Cậu thoáng trầm mặc một hồi, ánh mắt có chút sâu thẳm, như là nhớ tới gì, kế tận lực quay sang một góc độ bác sĩ không thấy, giấu đi vẻ âm trầm không nên xuất hiện, "Nếu sau khi lớn biến thành kiểu như Cerberus vậy rất đáng ghét."
"..." Người đàn ông mặt lạnh đơ như người phát ngôn phía chính phủ ấy à?
Lạc Tái cúi đầu nhìn cún Puppy hoạt bát hiếu động, ba cái đầu sáu con mắt như có vẻ không đủ dùng, lấp đầy lòng hiếu kỳ với bất cứ sự vật gì... Gien di truyền gì ấy đích xác rất thần kỳ, nếu không phải Puppy có ba cái đầu, không cần xét nghiệm DNA thật không dám chắc liệu nó có phải là oắt con của quý ngài Boss chó ba đầu Địa Ngục ấy không.
Nếu ngày nào đó Cerberus về hưu, để Puppy thay ca trông coi cửa chính Địa Ngục...
Ở góc biển Tenas trong truyền thuyết, cánh cửa Địa Ngục nối liền âm phủ và dương gian, cánh cửa khổng lồ cao vút, ngăn cách hư ảo và chân thật.
Những bức tượng đá (Gargoyle) mặt mày dữ tợn xấu xí miệng nhỏ nước dãi, có cánh và đuôi dơi ngồi xổm hai bên cửa, hốc mắt trống rỗng nhìn chằm chằm phảng phất tùy thời sẽ lao xuống săn người ăn thịt. Vô số cái bóng hư ảo bồi hồi giữa không trung, tiếng rít của ác linh quanh quẩn trên bầu trời vùng biển này.
Kế màn ảnh kéo lại gần... Trước cánh cửa Địa Ngục người bình thường nhìn thấy đều sẽ nhũn chân, ngồi xổm một con cún Labrador ba đầu có lớp lông nhung ngắn màu vàng, ưỡn ngực vểnh cái đuôi rái cá giả vờ hung mãnh kỳ thực không hề... "Uông!"
Ý muốn diễn đạt là: 'Đừng tới đây! Tôi dữ lắm nha!'
Bác sĩ nhịn không được đỡ trán.
Vậy được không đó, sếp Hades?!
...
Chú thích tham khảo
Hades: người thống trị Minh Giới trong thần thoại Hy Lạp, chủ nhân của chó ba đầu Địa Ngục Cerberus.