Noah Động Vật Chẩn Sở Bệnh Lịch Ký Lục Bộ
(Hồ sơ bệnh án của phòng khám thú y Noah)
| Quyển 2 |
058 - 1 | Hồ sơ bệnh án trang thứ năm mươi tám: Mẹ của lũ Quái Vật (thượng)
"Chỉ cần uống ít thuốc thế thôi à? Tôi nghe thấy nó ho!"
"Là có ho nhưng..."
"Chẳng lẽ là bệnh ho cũi chó? Mùa xuân hằng năm nó đều mắc căn bệnh truyền nhiễm này!"
"Không phải..."
"Cũng không cần làm xét nghiệm máu để xem mẫu máu của nó à?"
"..."
Xem ra chủ nhân của con thú cưng này cũng thuộc loại bệnh lâu nên biết... Lạc Tái tuy rằng rất bất đắc dĩ, vị khách này phỏng chừng là ngày thường mỗi khi tới bệnh viện thú y chưa từng khám ra được bệnh nhẹ, cho dù là triệu chứng bệnh bình thường cũng phải làm rất nhiều xét nghiệm phức tạp mới có thể có kết quả, thế nên lần này nghe vị bác sĩ thú y thoạt nhìn rất tuổi trẻ này chỉ khám ra bệnh nhẹ như vậy, trái lại không dám tin.
Bị gặng hỏi bác sĩ Lạc vẫn rất nhẫn nại, cậu có thể hiểu được sự lo lắng dành cho thú cưng nhà mình của vị tiểu thư này, mùa xuân là mùa bộc phát đủ loại bệnh mang tính truyền nhiễm tính cao, đặc biệt là chó, sự chênh lệch nhiệt độ trong ngày ở mùa xuân khá lớn, sự bất ổn của nhiệt độ không khí làm cho vi khuẩn sinh sôi nảy nở, cộng thêm lại là mùa chó động dục, giao phối và thay lông, chúng dễ bị nhiễm các loại vi khuẩn gây ra những căn bệnh truyền nhiễm có tính lây lan cao như bệnh Parvo ở chó, bệnh sài sốt ở chó, bệnh viêm phế quản truyền nhiễm hoặc bệnh phó thương hàn ở chó. Cả phòng khám thú y nhỏ hẻo lánh như Noah động vật tới khám cũng nhiều hơn không ít, càng không cần phải nói bệnh viện thú y đã sắp mở một buổi party cho các vị chủ nhân sốt sắng xếp hàng ôm chó mèo hoặc các con thú cưng bị bệnh của nhà mình ở đầu phố.
Trên thực tế không phải giống thú cưng nào cũng dễ mắc bệnh nặng, bình thường chỉ cần đúng hạn tiêm vắc-xin phòng bệnh truyền nhiễm và chú ý che chở, vào mùa xuân tăng cao khả năng tự miễn dịch của bản thân là được.
"Trước đừng căng thẳng, sẽ ho là vì do không khí lạnh kích thích đến niêm màng mũi, không phải do virus ho. Nhiệt độ không khí của mùa xuân thay đổi khá nhanh, đặc biệt vào buổi tối, chó không dễ thích ứng, về nhà rồi chú ý giữ ấm, để ý tình huống của nó nhiều hơn." Cho dù phòng khám thú y kinh doanh lỗ lã thế nào, Lạc Tái cũng tuyệt đối không mở mắt nói dối mà bẻ nặng bệnh tình, biết rõ không phải vấn đề gì lớn còn cố ý nói không rõ ràng khiến chủ nhân vốn đã lo lắng cho thú cưng càng khẩn trương hơn.
Mắt kính phản quang, áo blouse trắng sạch sẽ, khiến Lạc Tái thoạt nhìn rất có sức thuyết phục.
Vị khách lo lắng cuối cùng bị thuyết phục, sau khi thoả mãn vẫn nhịn không được tỏ vẻ lo lắng với buổi khám bệnh này của bác sĩ: "Bác sĩ, anh khám như vậy... Ừ, không... không lỗ vốn à?"
"..."
Cả khách hàng đều thay cậu lo lắng, thật là sai lắm mà...
Vị khách này đại khái cảm thấy mình không cần tiêu phí tiền thuốc men có chút ái ngại, vì thế để tỏ lòng cảm ơn, cô ấy lấy ra một lá thư mời trong túi: "Nếu không ngại, bác sĩ có muốn tới tham dự buổi party này không?"
...
"Party?" Thanh niên nhìn lá thư mời in ấn tinh xảo trên tay, không hiểu lắm nhìn Lạc Tái, "Pi Day?"
"Ừ." Lạc Tái cúi đầu thu dọn hồ sơ bệnh án trên bàn, "Là ngày kỷ niệm số Pi được xác định với độ chính xác là bảy chữ số sau dấy phẩy 3.1415926 - 3.1415927! Vì thế mỗi năm vào tháng 3 ngày 14 trưa 1 giờ 59 giây được xưng là 'Pi Minute'."
Có lẽ vì hôm nay khách tới khá nhiều, mấy cây bút nắp hình đầu động vật như heo hồng, sư tử, sơn dương bình thường dùng gì ấy nằm tán loạn trên bàn chưa kịp gom lại.
"Bác sĩ muốn tới tham dự à?"
"Đương nhiên rồi!"
Lạc Tái lập tức ngẩng lên, đỡ cặp mắt kính đã trượt xuống không ít trên mũi, thái độ cực kỳ kiên định: "Pi Day, Pie Eating! Cũng tức là nói ngày kỷ niệm này sẽ cung cấp vô hạn lượng đủ loại pizza và đồ uống miễn phí! Tha hồ no nê nhé!"
Thanh niên anh tuấn nhịn không được bĩu môi, như là rất bất mãn với việc bác sĩ thích tay nghề của người khác.
Cậu ấy chỉ vào lá thư mời: "Nếu bác sĩ thích, tôi cũng có thể làm loại pizza này!"
Lạc Tái thuận theo ngón tay cậu ấy chỉ nhìn một cái pizza in trên thư mời, nhất thời 囧. Một chiếc pizza ngàn lớp xinh đẹp màu vàng óng, hẳn là rất ngon, nhưng viền quanh mặt pizza lại kỳ quái ló ra mấy cái đầu cá.
Phải, nhìn như một lũ cá mòi muốn nhoi ra khỏi lớp bánh ngàn để hít thở, vấn đề là chúng đã bị nướng chín! Mà bên dưới chiếc pizza này có một hàng tên giới thiệu: Stargazy Pie (ngắm sao).
Ngắm cái búa ấy!
Là chết không nhắm mắt thì có!!
Cái tên mỹ miều lại chút nghệ thuật này, hoàn toàn không thể che giấu cảm giác kinh khủng khi thấy phần viền của chiếc bánh pizza ló ra mấy cái đầu cá trợn tròn đôi ngươi đã mãi mãi không thể nhắm lại...
"Uông uông uông uông uông!"
Vẫn ngoan ngoãn ngồi xổm bên cạnh Puppy nhướng một cái đầu đột nhiên cắn ống quần Or, một cái đầu khác không ngừng sủa, cái đầu còn lại có chút khẩn trương nhìn quanh.
Or cũng không cúi xuống ôm Puppy đang ầm ĩ như bình thường, ánh mắt cậu cô đọng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lạc Tái còn đang do dự có nên đi hay không, dù sao chỉ có một lá thư mời tức là không thể dẫn Or hoặc Thrus theo, đương nhiên cũng không thể dẫn bọn họ ở hình chó theo, chỗ ấy bình thường là không cho thú cưng vào.
"Tôi thấy hôm nay bác sĩ nên ăn trước chút bánh pie bình thường thì tốt hơn, ví dụ như lạp xưởng, thịt hun khói hoặc trái cây gì ấy." Or vừa nói vừa nhanh nhẹn lấy cái áo khoác trên giá áo bên cạnh xuống, lại rất nhanh nhẹn giúp Lạc Tái cởi áo blouse màu trắng ra, khoác áo khoác vào.
Lạc Tái chưa kịp hồi hồn đã như một người mẫu được ăn diện chỉnh chu rồi được tiễn ra ngoài, Or thậm chí còn cẩn thận sửa lại phần cổ áo sơ-mi có chút lệch cho cậu, không nhanh không chậm cười nói: "Đi chơi vui vẻ nhé, bác sĩ, không cần về vội, phải ăn no nê đấy! Bữa trưa của Puppy giao cho tôi là được."
Lạc Tái quả thật là chẳng thể làm gì hơn, cũng chỉ có thể "Ừ. Ừ." gật đầu, kế cầm là thư mời có chút mơ hồ ra sân, nhịn không được thoáng quay đầu, nhìn thanh niên đứng ở chỗ cửa mỉm cười vẫy tay với cậu, cũng vẫy tay đáp lại, rồi cất bước đi.
Bước chân của cậu giẫm lên lớp đá lót đường cổ xưa, rõ ràng là giữa trưa, nhưng cái bóng dưới chân cậu lại chậm rãi kéo dài, kéo dài, tiếp tục kéo dài, thậm chí biến thành hình thú rất kỳ quái, nó có một cái đầu khổng lồ của sư tử, lại mọc một cái sừng dài nhọn của sơn dương, còn có một cái đuôi rắn...
...
Noah Động Vật Chẩn Sở Bệnh Lịch Ký Lục Bộ
(Hồ sơ bệnh án của phòng khám thú y Noah)
| Quyển 2 |
058 - 2 | Hồ sơ bệnh án trang thứ năm mươi tám: Mẹ của lũ Quái Vật (thượng)
Ngay khi cái bóng con sư tử khổng lồ há miệng tính cắn Lạc Tái, đột nhiên cái bóng màu đen của một con chó hai đầu lao ra, cắn vào đuôi rắn, cái bóng sư tử phát ra tiếng rít câm lặng, không dám đuổi theo nữa, chậm rãi tách ra khỏi bóng hình người của bác sĩ.
Cái bóng con chó kéo dài trên đất chậm rãi thu về dưới chân thanh niên vẫn đứng ngoài cửa nhìn bác sĩ đi xa.
"Chimera, nếu như anh ấy thiếu một sợi tóc, mày sẽ thiếu một cái đuôi rắn hoặc mất một cái đầu dê đấy."
Cái bóng sư tử đáng sợ phát ra tiếng gầm, lại không thể che giấu sự sợ hãi giấu tận đáy lòng.
"Đây chính là thái độ con dùng để nói chuyện với anh em mình à?"
Phần bắp thịt khỏe mạnh bị xương sườn quặp cong tác động vào lớp vảy dẹp rộng chồng lên nhau như mái ngói ở bụng, lớp vảy ấy không ngừng ma sát, cái âm thanh ngọ nguậy như hàng loạt cái chân cùng nhau vận chuyện phần thân nặng nề của một con rắn khổng lồ trườn qua mặt đất, gọi người nghe còn thấy sợ hơn cả khi gặp được con rắn ấy.
Hàng rào mọc đầy lá xanh che lấp nửa thân dưới của vị khách, chỉ có thể nhìn thấy một người phụ nữ trung niên ăn diện kỳ quái đứng ngoài sân, tuy rằng khóe miệng và khóe mắt đã giấu không được những nếp nhăn bé xíu, nhưng ngoài ý muốn là làn da tuyết trắng được chăm sóc rất tốt, mái tóc xoăn lọn to dài màu xanh sẫm, đôi môi màu tím quỷ dị, ngón tay nhẹ nhàng đặt lên bờ rào có bộ móng màu xanh đậm lạ lùng, màu xanh lá đồng đầy sự sống trên bờ rào trong nháy mắt bị bà ta chạm vào đã héo rũ như bị cướp đi sinh mệnh.
Lông mày thanh niên nhíu lại: "Lấy tay của bà ra. Tôi không muốn khi bác sĩ trở về nhìn thấy một cái sân chỉ toàn cành khô lá úa."
Người phụ nữ như rất khó chịu với giọng điệu này của cậu: "Con là Orthrus, mấy thứ râu ria này không phải thứ con nên để ý."
"Hửm, phải không? Tôi nên để ý cái gì, cũng là do tôi quyết định, mà không phải bà."
Thái độ ương gàn này của Or, dường như chọc giận đối phương: "Ta là mẹ của con!"
"Nếu ý của bà là chỉ sinh lý, tôi nghĩ tôi không thể phủ nhận điểm này." Lời nói của Or như đã tẩm qua nọc độc đáng sợ, "Nhưng ở đây," Cậu chỉ vào đầu mình, kế lại chỉ trái tim, "Và ở đây, không cho rằng thế."
"Ngỗ nghịch mẹ của mình, đây chính là điều con học được sau khi tới thế giới nhân loại đấy à?"
"Xì──" Or khó được rỉ ra tiếng cười dè bỉu, "Nó không phải điều mới mẻ gì, bắt đầu từ giây phút nghe được bà cuối cùng tính toán tới bọn tôi, bọn tôi đã học được. Chẳng lẽ bà cho rằng bọn tôi sẽ như Cerberus thành thật ở trong một căn phòng tối đen nhìn không thấy mặt mình, mỗi đêm giao phối với lũ quái vật cái quái lạ tới tận khi sinh ra một nhóc con càng quái lạ sao?"
"Nếu Cerberus có thể làm được, vậy con cũng có thể." Ánh mắt của người phụ nữ rơi xuống người thanh niên, mặc dù bà tự xưng là mẹ của Or và Thrus, nhưng ánh mắt rét lạnh thâm trầm ấy hoàn toàn không có nửa phần ôn nhu, quả thật không giống như nhìn con trai của mình, mà càng giống như nhìn một vật phẩm có giá trị.
Or siết chặt nắm tay: "Thật đáng tiếc, bọn tôi không phải Cerberus." Mặc dù mặt ngoài cậu thoạt nhìn vẫn trấn tĩnh tự nhiên, nhưng ở chỗ khuất mắt, gáy, thậm chí lưng của cậu từ lâu đã ướt đẫm một lớp mồ hôi lạnh.
"Theo ta về."
Hiển nhiên mỹ đức kiên trì không hề có trên người người phụ nữ quái dị này, mà lần này bà tới cũng không phải chỉ là để khuyên bảo.
"Ngao──" Sau lưng bà, con quái vật đáng sợ vừa rồi ngấp nghé Lạc Tái bước ra, có đầu sư tử khổng lồ, lại mọc trên thân dê, đuôi lại là rắn độc đang thè lưỡi, một tổ hợp sinh vật thể siêu việt sức tưởng tượng của nhân loại hoàn toàn không thể cùng tồn tại ── Chimera.
"Hiện tại ta muốn nghe câu trả lời của con, Orthrus."
Người phụ nữ sờ cái bờm cứng như kiếm nhọn của đầu sư tử, quái vật Chimera đầu sư tử thân dê ở trước mặt bà ngoan như một con mèo, nó dường như không thể nói tiếng người như Orthrus hoặc Cerberus, từ đôi mắt vẩn đục ấy nhìn ra được nó không có trí tuệ cao đẳng, nhiều nhất là một con dã thú.
Ở khúc rẽ phía Tây Bắc cách phòng khám không xa, hình như có cái gì xuất hiện, vì khuất bóng thế nên không thấy rõ, chỉ là cái bóng trên mặt đất kéo ra từng cái cổ, từng cái đầu rồng há to cái miệng như bồn máu, không ngừng múa may duỗi dài như là chực chờ săn bắn sinh mệnh, một con rồng khổng lồ với chừng một trăm cái đầu ── Ladon.
Trên nóc ngôi nhà phía Đông Nam luôn giấu phòng khám bệnh dưới bóng ma của mình đột nhiên xuất hiện một người bí ẩn, cho dù đứng ở chỗ ánh nắng đầy đủ nhất khuôn mặt của người nọ vẫn rất mơ hồ, như muốn gọi người không thể nhận rõ dung mạo của mình, mà cái bóng đổ xuống mái nhà tầng thượng lại kỳ dị lạ thường, thân sư tử mặt người lưng còn mọc ra một đôi cánh của diều hâu ── Sphinx.
Or lặng lẽ đếm, còn có Hydra ở cửa sau, heo Crommyon thở ồm ồm giậm chân trong góc, sư tử Nemean canh giữ lối đi duy nhất... Liếc nhìn lũ quái vật bu quanh phòng khám tựa như ra hết khỏi tổ, cậu âm thầm may mắn bác sĩ không có ở đây.
Cái bóng dưới chân Or dần bành ra từ sau lưng, không còn là hình người mà là hình chó hai đầu.
"Chào, xin hỏi là tới khám bệnh à?"
Một giọng nói hoàn toàn chả hiểu được tình huống gì xen vào, Or kinh ngạc nhìn bác sĩ vốn đã đi xa thậm chí ở buổi party ăn uống thả cửa đứng đó, vừa mang theo bảy phần hiếu kỳ ba phần nghiên cứu quan sát mấy con quái vật như kết quả của trò xếp hình và môn khoa học sinh vật vừa mở cửa sân.
"Bác, bác sĩ, sao anh lại trở về?!"
Lạc Tái kỳ quái nhìn vẻ mặt kinh sợ của Or, nháy mắt mấy cái: "Vừa rồi đi vội quá nên quên mất mình còn có một buổi hẹn trước, may mắn tôi nhớ kịp, nếu không chờ ăn xong rồi mới về sẽ bị lỡ đấy."
Tuy rằng đối với một bác sĩ thú y, không vì một bữa cơm ăn bên ngoài mà để thú cưng bị bệnh chờ là biểu hiện cực kỳ có trách nhiệm, nhưng bác sĩ thú y cũng không nên xuất hiện ở trong cái khung phim các quái vật cấp sử thi ác chiến với nhau còn đáng sợ hơn cả mafia đấu súng mà một người bình thường tuyệt đối không ai dám ló đầu ra này!
Lạc Tái quay đầu nhìn quý bà ra vẻ căn bản không để cậu vào mắt.
Mặc dù bề ngoài của bà ta rất đẹp, nhưng đôi mắt lại rét lạnh vô cơ y hệt động vật bò sát máu lạnh, một nhân loại bình thường đối với bà ta mà nói như chỉ là một con kiến hôi không hề có giá trị, căn bản không cần để ý.
Cho dù lơ tơ mơ thế nào, Lạc Tái cũng đã cảm giác được bầu không khí kéo căng như dây thừng siết chặt trong không khí: "Sao vậy?" Cậu nhíu mày.
Or kéo cậu ra sau lưng: "Bác sĩ, anh trước vào nhà đi, lát nữa tôi sẽ giải thích với anh."
"Chuyện này ra vẻ không phải lát nữa là có thể giải thích?" Cho dù cậu vâng chịu tác phong quân tử của người Trung Quốc thế nào đi chăng nữa, cũng không có nghĩa là người ta đã đứng ở cửa còn làm như không thấy, "Bà à, nếu bà không phải dẫn thú cưng tới khám bệnh, xin đừng chặn cửa phòng khám."
Người phụ nữ khinh miệt nhìn cậu: "Nhân loại, lẽ nào cậu không biết ta là ai?"
"Không biết."
Lạc Tái trái lại thẳng thắn.
Bà là ai hả? Ngại quá, dù sao cậu là loại người vô năng dốt nát thích đọc sách đọc báo đọc mấy tin lá cải nhưng hoàn toàn mù tịt với khuôn mặt vừa lên TV đã như cả đống bí đỏ khoai tây của người lãnh đạo.
"Nếu bà vẫn kiên quyết chặn cửa của tôi, tôi sẽ suy xét đến việc báo cảnh sát."
Lúc này con quái vật Chimera bên cạnh phát ra tiếng rít uy hiếp đối với nhân loại dám cả gan cản trở.
Thân là bác sĩ thú y Lạc Tái khá mẫn cảm với động vật, đặc biệt nó có biểu hiện ra tính công kích hay không, cũng rất có sức phán đoán.
Nhưng cậu không mấy sợ con thú có tính tổ hợp đang cố gắng biểu hiện ra sức công kích mạnh mẽ này, đầu tiên cái đầu sư tử nhe năng múa vuốt, nhưng hiển nhiên đã quên thân thể mình là dê, chỉ có móng không có vuốt, mà phần thân dê lại cố gắng lấy góc độ dê dùng sừng húc để công kích, nhưng vấn đề trọng điểm là cái đầu sư tử căn bản không có cặp sừng sắc bén, về phần đuôi rắn càng miễn bàn, đuôi dính trên mông trườn không ra, chỉ có thể hất tới hất lui, muốn công kích căn bản là với không tới...
"Cậu chính là nhân loại thu lưu Orthrus?"
Người phụ nữ híp mắt, bỗng nhiên duỗi tay ra, như là muốn chạm vào khuôn mặt của Lạc Tái.
Ê! Bà dì này, làm ơn đừng dùng mấy cái móng tay vừa nhìn chỉ biết là bôi quá lượng hoá chất benzen ẩn chứa độc tố trí mạng để nhéo người? Mà còn cái màu sắc này phỏng chừng cũng là màu mà lũ yêu quái lập dị như nhện tinh bọ cạp tinh hồ ly tinh vì triệt để tỏ rõ thân phận mình tuyệt đối không phải nhân loại mà dùng trong phim truyền hình thì phải?
Lạc Tái theo tiềm thức tính duỗi tay cản lại, trước khi bị bộ móng tay màu lam bén nhọn ấy chạm vào, cậu nghe được một tiếng sủa giận dữ, thanh niên cúi người biến thành chó hai đầu lao tới, cản giữa hai người họ.
Một cái đầu hé miệng lộ ra hàm răng nanh sắc bén, kẽ răng "A xì a xì" phun ra khói lửa màu đen, một cái đầu khác cúi thấp, "Tí tách tí tách" nhỏ từng giọt nướt bọt kịch độc xuống mặt đất phát ra tiếng ăn mòn xèo xèo. Không cần bất cứ ngôn ngữ nhân loại nào, đã đủ để diễn đạt lời cảnh cáo nghiêm trọng nhất bọn họ dành cho kẻ cả gan dám lại gần bác sĩ.
Người phụ nữ dường như kinh ngạc với phản ứng của Orthrus, đại khái là chưa từng thấy nó để ý và lo lắng, thậm chí làm ra hành vi như bảo vệ của chó nhà với bất kỳ ai, bất kỳ chuyện gì.
"Lẽ nào... con bị nhân loại thuần dưỡng?"
Giọng bà ta càng u ám.
Con chó hai đầu đứng đó không hề thoái nhượng. Thân hình với khung xương hoàn mỹ như tuấn mã của chó Dobermann, bên dưới bộ lông đen ngắn trơn nhẵn như tơ lụa bao phủ bắp thịt mạnh mẽ giàu sức bật, lúc này bọn họ lấp đầy tính công kích, chỉ cần xuất hiện hành vi cấu thành uy hiếp với sự an toàn của bác sĩ, sẽ lập tức phát ra những đòn tấn công dữ dội nhất.
Mà thái độ của Orthrus hiển nhiên chọc giận người phụ nữ: "Echidna ta tuyệt đối không chấp nhận hành vi làm gia tộc Phorcydes hổ thẹn này!!"
"Mẹ cậu à?" Đối với cái tên này Lạc Tái vẫn có ấn tượng.
"..."
"..."
"Có phải tới thời kỳ mãn kinh không?"
Cảm xúc của bà dì trước mặt rất bất ổn, dễ bị kích động, nổi giận, còn hay căng thẳng lo âu, hiển nhiên là đã tới thời kì mẫn cảm quá độ do công năng của buồng trừng bị suy yếu đến hoàn toàn biến mất rồi!
"..."
"..."
Tiếng rít bén nhọn xé rách không khí, mái tóc màu xanh sẫm không cần gió đã tự bay, một cái đuôi rắn to đùng lòi ra ở phần thân dưới của bà, chống nửa thân trên bay lên trời.
Ôi shit!
Bà dì này, không cần bùng nổ đột nhiên vậy chứ!!
Lạc Tái có một cảm giác cứ như quên save game lại đột nhiên giẫm trúng điểm phát nhiệm vụ chưa kịp uống thuốc đỏ thuốc xanh đã phải PK với Boss cuối. Ở khi nhìn thấy lũ quái vật với đủ loại tư thái hình thù kỳ quái bò ra từ các góc, bầy lạc đà cừu ở sâu trong nội tâm cậu càng là nhiệt tình phóng đãng tung tăng khắp nơi.
Ghét nhất là kiểu Boss cuối dẫn theo một đống Boss nhỏ, quấy rầy không dứt không thể tập trung!!
Mà còn trọng điểm trong trọng điểm là... Cậu chỉ là một bác sĩ thú y bình thường được không?!
Là nhân loại siêu cấp chính tông đấy!
Cha mẹ chỉ là hai nhân loại, trung trinh tuyệt đối không có ngoại tình, thân thế hoàn toàn không có điểm khả nghi, thế nên trên người không có một xíu xiu khả năng nào lẫn vào huyết thống giống lạ, đương nhiên càng không có khả năng xuất hiện tình tiết đột nhiên phát hiện mình là Cứu Thế Chủ, có siêu năng lực, xuất hiện thuộc tính ẩn giấu hoặc đột nhiên bạo Power thăng cấp thành Siêu Saiyan hố cha a a a!!
...