Noah Động Vật Chẩn Sở Bệnh Lịch Ký Lục Bộ - Quyển 3

Noah Động Vật Chẩn Sở Bệnh Lịch Ký Lục Bộ
(Hồ sơ bệnh án của phòng khám thú y Noah)

| Quyển 2 |

059 - 1 | Hồ sơ bệnh án trang thứ năm mươi chín: Mẹ của lũ Quái Vật (hạ)

Đầu sư tử thân dê đuôi rắn độc, quái vật Chimera tập hợp từ ảo tưởng của nhân loại phát ra tiếng sư tử rống, há miệng phun ra ngọn lửa hừng hực đốt cháy tất cả... Sphinx trên bầu trời tựa như hùng sư mở đôi cánh lông đen đủ để che khuất vũ trụ, mấy cái vuốt độc sắc bén như chim ưng mạnh mẽ lao xuống... Con rắn khổng lồ với chín cái đầu thè ra cái lưỡi đỏ tươi, khói độc đen sậm phun ra từ yết hầu, mọi loài sinh vật hít phải lớp sương dày đặc này đều sẽ lập tức uể oải mà chết... Con rồng khổng lồ có trăm cái đầu nặng nề giẫm xuống đất, nhà cửa sụp đổ, một trăm cái cổ duỗi dài mở ra một trăm cái miệng phát ra một trăm cái giọng khác nhau, tiếng rống giận dữ đinh tai nhức óc...

Căn cứ ghi chép của truyền thuyết cổ Hy Lạp, đây chính là lũ quái vật đáng sợ khiến phàm nhân kinh hãi!!

Nhưng... thực tế là vậy sao?

Hiển nhiên, không hề.

Cửa phòng khám đến nay vẫn rất bình tĩnh, thậm chí có thể nghe được tiếng đồng hồ "Tích tách tích tách" chạy.

Một phút trôi qua.

Hai phút trôi qua.

Năm phút trôi qua.

Mười phút cũng trôi qua!? ...

Lạc Tái thậm chí đã làm xong chuẩn bị chạy trốn.

Nghênh chiến? Anh hùng?!

Giỡn hả, người xưa có dạy hiểu rõ thời thế mới là người tài giỏi, núi xanh còn đó lo gì không có củi đốt! Phải biết đối với một người chơi gân gà toàn dựa vào chạy trốn để làm giàu khi chơi Tiên Kiếm tập hợp cả đống đồ cộng thân pháp cộng may mắn như tiêu diêu kim đồng kiếm, tiêu diêu mị ảnh thần ngoa, dạ hành y, phượng hoàng vũ mao vân vân mà dẫn đến mỗi khi gặp địch tỷ lệ chạy trốn thành công đạt đến 100% mà nói, chạy trốn gì đó quả thật là cường hạng!

Nhưng lúc này trọng điểm vấn đề lại không ở chỗ người chơi──

A! Cái con đầu nhiều tới một trăm cái bên kia? Phỏng chừng mấy tấn rồi, cổ đỡ nổi không? Có thể giữ cân bằng được không?! Vừa rống xong đã lộn nhào rồi kìa...

Hể! Vị đứng trên nóc nhà bày ra tư thế bay đã đứng hình lâu lắm đó, chờ ai thế! Ôi chu choa? Xoay người lại? Sợ độ cao?! Shit, còn leo cầu thang xuống nữa chứ!

Chậc? Heo? ! Từng ăn thịt heo cũng từng thấy heo chạy, nhưng làm ơn đừng chạy nửa đường đã quẹo đi đào góc tường được không?! Bên này, ở bên này nè, lạc đường không hề nhẹ đâu!

...

Lũ quái vật này, thật không đáng tin mà!

Nữ quái thân rắn đáng sợ nhẹ nhàng nổi giữa không trung nửa ngày, móng vuốt sắc bén cũng đơ nửa ngày, tiếc là lũ con quái vật tới trợ trận cho bà không hề vào đúng vị trí như bà dự đoán.

Quả nhiên là không sợ đối thủ như thần chỉ sợ đội hữu như heo!

"Anh em cậu?" Lạc Tái nhịn không được nhìn Or và Thrus. Ra vẻ như xác thực là một mẹ sinh thì phải, Or và Thrus nhà cậu hiển nhiên thông minh hơn nhiều.

"..."

"..."


Mụ già của gia tộc quái vật này sinh nhiều lắm, nhưng hình như đều là lũ đầu đất như vậy...

"Xem ra ưu sinh ưu dục quả nhiên rất quan trọng!"

"..."

"..."

Cọ cọ sát sát, cọ cọ sát sát, cuối cùng cũng vây quanh cái sân ngoài của phòng khám thú y.

"Ngao ngao ngao!"

"Tê tê tê!"

"Chít chít chít!"

Mắt thấy ngôi nhà vốn đã cũ nát sắp bị san thành bình địa.

"Uông uông!!"

Lúc này vang lên tiếng cún sủa thanh thúy.

Lũ quái vật nhịn không được quay đầu nhìn về phía tiếng sủa phát ra.

Chỉ thấy ba cái đầu mũm mĩm thật vất vả chen ra từ khe cửa sổ, thân thể bé xíu kế sau đó lại dễ dàng hơn nhiều, rầm một cái rơi xuống ngã chổng mông, lại vì trọng tâm không vững mà lăn thêm mấy vòng mới bò dậy được. Cún Labrador ba đầu rất kiên cường, nó bò dậy, lắc lắc thân thể và đầu cố gắng hất rớt mấy vụn cỏ dính trên người, rồi dưới tầm mắt gộp lại vượt hơn hai trăm con mắt của lũ quái vật, lảo đảo chạy tới, đứng cùng một trận tuyến với Orthrus.

"Uông uông uông!"

Puppy giá đáo!

Nhìn vẻ ngoài ngây thơ ấy... Sức chiến đấu không biết nhưng lực uy hiếp tuyệt đối bằng 0.

"Con trai của Cerberus?! Cháu làm gì ở đây?" Echidna càng giật mình, thật không ngờ cả cún ba đầu cũng xuất hiện ở đây, lẽ nào con trai của Cerberus cũng bị nhân loại này thuần dưỡng thành chó nhà? Ánh mắt bà ta nhìn Lạc Tái càng cay nghiệt.

Có lẽ ban đầu bà quá coi thường nhân loại này, dù sao nhân loại này thoạt nhìn không khác gì mấy tên nhân loại bà thường ngày ăn, không, thậm chí còn yếu đuối hơn bọn họ, nhân loại này không hề có bắp thịt rắn chắc đủ để vung được bảo kiếm và giơ tấm chắn, thân hình đơn bạc của người phương Đông khiến nhân loại này hoàn toàn không có bất cứ giá trị uy hiếp gì.

Nhưng một nhân loại như vậy, lại dễ dàng thuần phục Orthrus và con trai của Cerberus.

Nhân loại này, rất nguy hiểm.

Ngón tay màu lam bén nhọn chậm rãi nhọn hơn, hầu như đã sắc bén như lưỡi dao, cảm nhận được ác ý Echidna lộ ra, chó hai đầu cản trước mặt Lạc Tái kéo căng tứ chi, bắp thịt toàn thân đã ở vào trạng thái chiến đấu.

"Rống──" Chimera dẫn đầu phát ra một tiếng rống to.

"Ai sợ ai!! Tới thì tới đi!!" Thrus nóng nảy trước tiên không kiềm được, há miệng, "Phù phù──" Ngọn lửa màu đen quét ngang qua như súng phun lửa, vòng ngoài sân dấy lên ngọn lửa Địa Ngục đủ để đốt cháy linh hồn.

Cho dù là quái vật đáng sợ trong truyền thuyết, cũng sẽ sợ cái cảm giác nóng cháy đau rát khi linh hồn bị bỏng mà bộ vảy tường đồng vách sắt cũng không thể ngăn cản, Echidna kinh hãi, vặn vẹo thân rắn nhảy lên cao mấy mét, phẫn nộ gào thét.

Trận chiến của đội Orthrus và cún Puppy VS đội của Mẹ của lũ Quái Vật đang cực kỳ căng thẳng.

...


Noah Động Vật Chẩn Sở Bệnh Lịch Ký Lục Bộ
(Hồ sơ bệnh án của phòng khám thú y Noah)

| Quyển 2 |

059 - 2 | Hồ sơ bệnh án trang thứ năm mươi chín: Mẹ của lũ Quái Vật (hạ)

"Bác sĩ tôi tới tái khám đây mu!!"

Tiếng rống quen thuộc vang lên bên ngoài, "Ôi chao? Mấy người là ai mu, bu quanh cửa của bác sĩ làm gì? Tránh ra! Cản đường người ta siêu không lễ phép đó mu!"

Lũ quái vật dưới tiếng rống chiến đấu và đòn xung phong của quái đầu bò đều là cọp giấy... Đặc biệt khi đây là Boss Minotaur thuộc cấp thần thoại trong quái đầu bò!

Hai con quái vật cố gắng cản lại kẻ xâm nhập nháy mắt bị đánh bay, vương tử quái đầu bò không hề áp lực nhẹ nhõm tông ra "đường máu", ở khi thấy bác sĩ cùng Orthrus và cún Puppy đều đứng ngoài sân, Minotaur lộ ra vẻ xấu hổ nháy cặp mắt có hàng lông mi dày rậm: "Bác sĩ khách khí quá rồi, không cần đặc biệt ra hoan nghênh người ta đâu mu!"

Không hề...

Đây là chuẩn bị gói ghém hành lý chạy trốn thì có!

Minotaur nhìn quanh: "Bác sĩ có nhiều khách thế à... Nhưng người ta hẹn trước rồi đấy! Khám trước cho người ta được không mu?"

Con mắt bò nào của anh nhìn thấy lũ này là khách của tôi?! Không thấy bọn họ hung ác chẳng khác gì đội phá dỡ sao?

"Cái kia... người hẹn trước buổi chiều nay là anh à?"

Cái đầu bò trắng to đùng gật liền mấy cái: "Người ta bận thân mật với Theseus không có thời gian rảnh, là thị vệ của Theseus gọi điện hẹn trước giúp đó mu!"

Cái gọi là thân mật hẳn sẽ không là mấy trận xáp lá cà đánh đến máu thịt tung toé kịch liệt vô cùng ấy đi?

"Meo──"

Con mèo mướp mềm mại nhảy xuống bờ tường, kế trên nóc nhà, và những bờ tường gần đấy, vô số con mèo đủ giống đủ hình không biết bao thuở xuất hiện, như sứ giả lặng im chạy giữa cõi âm và dương gian, từng đôi mắt chẳng khác gì kính phản quang nhìn chằm chằm nơi đây.

Khi con mèo mướp ngẩng đầu lên phát một tiếng gọi vang dội, tựa như đang nói "Hoàng thượng giá đáo!" lũ mèo phân ra hai bên, một con mèo lông ngắn Anh màu đen đã ú như cục thịt nhưng vẫn lấy tư thái ung dung cao ngạo giẫm nhịp bước ưu nhã đi giữa ánh nắng ngày ấm.

Con mèo ú màu đen mở miệng, dùng là làn điệu England vô cùng tiêu chuẩn: "Vào quốc thổ của trẫm dĩ nhiên không trước tới chào hỏi và cống nạp, thô lỗ! Vô lễ! Không thể tưởng tượng được! Quả thật là Man Tộc chưa khai hoá! Kemis! Quăng lũ vô lễ này ra ngoài cho trẫm!"

"Meo!──" Con mèo mướp lập tức như kỵ sĩ đứng ở hàng đầu tiên, khom lưng xù lông đuôi, bày ra tư thái sắp tấn công, mà những con mèo khác cũng đều rục rịch cả lên, kiến nhiều cắn chết voi, càng huống hồ là mấy trăm con mèo răng bén miệng nhọn lực công kích cao hơn kiến gấp trăm lần? Dù là rồng khổng lồ có trăm cái đầu cũng phải khiếp đảm.

"Bác sĩ Lạc, chào, ngại quá quấy rầy rồi."

Người đàn ông Trung Đông nhã nhặn mặc quần hedging màu kaki và áo len dài màu trắng như kiểu đàn ông gia đình hoàn toàn không nhìn tình huống hỗn loạn như chiến trường xung quanh, thong dong lướt qua Hydra, Chimera đáng sợ, trên thực tế sự hỗn loạn này đối với một vị tướng quân từng dẫn dắt chiến xa và kỵ binh lấy những đòn tấn công quả đoán chớp nhoáng đánh đâu thắng đó mà nổi tiếng của đế quốc Assyria, chẳng khác gì trò đánh lộn mày quào tao một cái tao tát mày một cái của một lũ động vật cả.

Nhưng vị theo sau người đàn ông này lại không bình tĩnh như vậy, vị quốc vương ăn diện như người Ả Rập để một bộ râu rậm trên vai đậu một con cắt Saker rất khó chịu quan sát lũ to xác chặn đường trước mặt mình, khoát tay búng cái chóc, lập tức nghe được một chuỗi âm thanh lên đạn "Lạch cạch" "Két két" "Kèn kẹt", mười mấy tùy tùng dũng mãnh theo sau quốc vương cũng mặc trường bào tuyết trắng đã vung trường bào giơ lên đủ kiểu súng Carbine, súng máy hạng nhẹ ngắm vào lũ quái vật dám cả gan ngăn cản đường đi của quốc vương.

Tướng quân Menones biết tính tình thô bạo của quốc vương nhà mình, thở dài: "Bệ hạ, giờ đã không phải là thời đại quân đội Assyria chúng ta hoành hành thiên hạ..."

"Hừ, bất kể là thời đại nào, quốc gia nào, chỉ cần có sự tồn tại của ta, vinh quang của đế quốc Assyria tất nhiên sẽ kéo dài."


Bác sĩ cảm thấy mấy nòng súng bóng màu ngăm đen của kim loại dưới ánh mặt trời này thật là khiến người rất muốn khóc chạy! Đây là tập kích khủng bố à?! Thế nên lịch sử ghi chép là chính xác, nơi quân đội Assyria đi qua xác người chồng chất máu chảy thành sông, tuyệt đối là chủ nghĩa khủng bố...

"Hú hú──" Tiếng còi xe cảnh sát rất nhanh từ xa kéo lại, thậm chí khiến người cảm thấy nói không chừng nó sẽ từ trên trời giáng xuống mà không phải từ mặt đất băng qua...

"Két──" Tiếng ma sát chói tai phát ra khi lốp xe thắng gắp, chiếc xe cảnh sát Ford Focus trắng đen đan xen dùng một cú Drift quăng đuôi siêu ngầu dừng lại, đuôi xe cách cái đầu to đùng của con lợn rừng chỉ có 1mm.

Từ chỗ ghế lái mở cửa bước xuống là cảnh sát Thần Mùa Đông cảnh phục chỉnh tề tóc trắng như tuyết, mà cảnh sát Thần Mùa Hè từ chỗ ghế phó lăn xuống lại như vừa trải qua thời khắc sinh tử hồn vía lạc mất thậm chí đầu cũng theo không kịp thân thể: "Tôi, tôi nói này Went... Lần sau tuần tra để tôi lái xe đi..."

Cảnh sát Went chẳng nói gì cả, ánh mắt lạnh như mùa đông quét nhìn lũ quái vật nhe nanh múa vuốt và những nhân loại vác súng lên vai, đạn đã lên nòng ở đây, lãnh tĩnh khom người mở loa phát thanh, để máy nói tới bên mép: "Hành vi tụ tập đánh nhau nơi công cộng này đã vi phạm nghiêm trọng bộ luật hành chính đặc biệt của Olympic, xin khuyên các vị mau chóng giải tán, bằng không sẽ bị bắt với tội nhiễu loạn trật tự nơi công cộng, tụ tập đánh nhau."

"Ngao, ngao──" "Rống!!──" "Gào──"

Lũ quái vật vốn đã quen đối nghịch với thần linh trên núi Olympus, sao sẽ chịu nghe lời chứ, lập tức ầm ĩ không ngớt.

Cảnh sát Went nhíu mày, đối phương hiển nhiên là có thái độ không hợp tác, anh quay đầu nhìn Shamir: "Trao quyền sử dụng vũ khí để thực hiện việc áp chế."

"Ô la la!" Thần Mùa Hè vừa rồi còn bày ra cái vẻ hồn chưa về xác lập tức nhảy tót lên như chích máu gà, ném bộ cảnh phục đang mặc mà ngay cái cúc cũng không gài đàng hoàng trên người đi, lao tới chỗ đuôi xe mở cốp lôi ra một cái hộp dài màu đen, "Cạch" mở, bên trong là một cây súng bắn tỉa chưa lắp ráp, chỉ thấy anh lần lần mò mò mấy cái đã ghép cây súng bắn tỉa liên phát lại, kế một tay gánh lên vai, một chân giẫm vào mui xe, bật khí tràng lên: "Tới nào, bảo bối! Bật nhạc Rock lên nào!"

"..."

Rock cái búa ấy!

Còn ngại ở đây chưa đủ loạn phải không?!

Trước không phải đã thương lượng xong là bắn tỉa à? Hiện tại quả thật như là muốn làm một bữa bắn quét lãng phí tí đạn cho đã nghiện tay được không!!

"Uông uông!" Khó được nhìn thấy nhiều quái vật và nhân loại như vậy, Puppy ngày thường luôn chơi một mình cực kỳ hưng phấn, không ngừng lắc đầu lắc đuôi, chạy vòng vòng xung quanh, mong chờ lũ quái vật có thể chơi trốn tìm với nó.

Nhưng trong mắt lũ quái vật này, hoàn toàn không ai xem Puppy là cháu trai như Orthrus cả.

Chúng là quái vật đáng sợ khát máu dữ tợn, còn ăn thịt người, sao có thể có thứ tình cảm nhàm chán ấy chứ?

Ở cái gia tộc Phorcydes có vô số quái vật này, chỉ có huyết thống, không có thân tình.

Quái sư tử Nemean xấu tính lập tức bão nổi mở to cái miệng như bồn máu giận dữ gầm lên với Puppy, hơi thở phun ra thổi cho Puppy lăn mấy cái té ngã ra sau.

"Uông ô..."

Đôi ngươi màu đen kịt của nó ngập nước.

Đại khái làm một con cún luôn được cha và chú che chở xưa nay chưa từng bị ủy khuất, tâm linh thơ ấu của cún Puppy chịu đả kích. Mà đối phương hiển nhiên không dự định tha cho nó, còn mở to cái miệng đầy răng sắc bén như chủy thủ tính cắn Puppy.

"Thằng khốn mày muốn chết hả!!" "Cút ngay đừng chạm vào em ấy!!"

Tiếng rống giận kèm theo tiếng sói tru đinh tai nhức óc, hai cái bóng tuyết trắng lao tới như tia chớp, một con trực tiếp vồ ngã con sư tử khổng lồ một con chặn Puppy ở sau lưng, phối hợp với nhau cực kỳ ăn ý, quái sư tử chưa kịp hồi hồn, đã bị móng vuốt của một con sói tuyết trắng giẫm xuống, đầu bị đè vào đất lõm ra một cái hố.

Hai con sói Bắc Cực vạm vỡ ngẩng mặt lên trời huýt dài, bộ lông tuyết trắng phất phơ theo gió, những đòn tấn công quần thể nhạy bén thông minh mà hợp tác chặt chẽ của loài sói luôn có thể giúp chúng đánh bại con mồi to khỏe hơn mình.

"Dám chạm vào Sweetheart của tao, cắn chết mày!" Con sói Bắc Cực lỗ tai có vòng màu vàng tàn bạo nhe hàm răng sắc bén ra, ngạo nghễ đứng trên người quái sư tử bị đánh bại.

Mà con sói Bắc Cực lỗ tai có vòng màu bạc phụ trách bảo vệ Puppy như một tên côn đồ khát máu hưng phấn gọi ngao ngao: "Để tao để tao!"

"Xéo! Miếng đầu tiên tươi ngon nhất, đương nhiên phải để cho Sweetheart rồi!"

"A, đúng đấy đúng đấy! Tới đây, Honey, cắn ở đây, đây nè, đúng rồi, cắn chỗ này có mùi ngon nhất!"

"Hai thằng ôn bọn mày cút cho tao!!!" Đầu tiên nhịn không được bão nổi không phải đồng bọn của quái sư tử, trái lại là chó hai đầu Địa Ngục... Thrus phun một ngọn lửa Địa Ngục qua, hai con sói Bắc Cực nhất thời ôm cái đuôi bị đốt trọi gọi ngao ngao.

Lạc Tái nhanh chóng ôm Puppy vào lòng.


Lá gan của bé con này lớn thật, độ to của con quái sư tử ấy có thể ăn nó như điểm tâm, nhưng nó lại không hề sợ hãi, một cái đầu có chút tức tối với thái độ kỳ cục của đối phương mà uông uông sủa vào mặt con sư tử xui xẻo, một cái đầu nhìn mấy con quái vật khác, đương nhiên lũ quái vật này thấy được kết cục của quái sư tử đều không dám có bất kỳ động tĩnh nào nữa, một cái đầu hình như rất hiếu kỳ với lời đề nghị vừa rồi của hai con sói Bắc Cực, ngẩng lên dùng ánh mắt tròn xoe nhìn Lạc Tái, như là đang hỏi: 'Bọn con có thể ăn không?'

Bác sĩ đương nhiên không cho rồi: "Ừm, kỳ thực bản thân chú cũng đồng ý với BARF (phương pháp cho ăn thịt tươi), dù sao so với mớ thức ăn nhân công tăng thêm chất bảo quản và đủ mọi thành phần dễ dẫn đến dị ứng ấy, thịt tươi còn dính xương cộng thêm rau rưa trái cây hoặc một ít thức ăn thiên nhiên chưa gia công, phù hợp với dạ dày của cún hơn... Nhưng, tiền đề là thịt tươi khỏe mạnh. Động vật hoang dại, đặc biệt là động vật ăn thịt rất có thể là kẻ mang theo virus trường kỳ ẩn nấp, nhìn sự nóng nảy của con sư tử này đi, nói không chừng là kí chủ của bệnh dại đấy. Cho nên nghìn vạn đừng tùy tiện thử nhé!"

"Uông uông! Uông!"

Puppy rất nghe lời, ngoan ngoãn không ngó con sư tử ấy nữa,

Mà nghe được lời Lạc Tái, hai con sói Bắc Cực đang định cắn động mạch của quái sư tử ăn một bữa no nê lập tức khựng lại bộ răng nanh sắc bén, nhanh nhẹn lui về sau, vừa lui vừa thì thầm: "May là không ăn, bệnh dại kìa!" "Phải đó phải đó! Thật đáng sợ mà!"

Bị hai con sói Bắc Cực khổng lồ bu quanh bác sĩ rất muốn sửa đúng lời của hai gã này, các cậu rõ ràng đáng sợ hơn được không!

"Skoll? Hati?" Hiển nhiên Mẹ của lũ Quái Vật cũng có ánh mắt, bà ta nhận ra lai lịch của hai con sói Bắc Cực. Hai đứa con trai của ma thú hình sói Fenrir có tính cách hung tàn nhất cả chúng thần cũng phải bó tay trong truyền thuyết, dễ dàng đánh bại một trong những đứa con quái vật của bà như vậy...

Echidna không phải người ngu, bà rất rõ ràng bà và lũ con của bà đã hoàn toàn lép vế, đối phương không riêng là một nhân loại bình thường và một con chó hai đầu, mà là một tổ tổng hợp sức chiến đấu của quái vật, ma thú, thần linh, và nhân loại, hoàn toàn khác xa kế hoạch có thể dễ dàng bắt Orthrus về mà bà đã dự tính.

Âm trầm quan sát vị bác sĩ thú y nhân loại đứng ôm con cún ba đầu rõ ràng không hề có tí lực lượng nào, lại có thể có được nhiều sức chiến đấu mạnh như thế bảo vệ trong sân.

Cuối cùng, bà chậm rãi đáp xuống, thu hồi cái đuôi rắn khổng lồ.

"Bác sĩ, giúp đỡ của cậu nhiều thật đấy!"

Lạc Tái thật không biết nên trả lời thế nào, hoặc là tới tái khám, hoặc là là tới kiếm chuyện, hoặc là trùng hợp tới chỗ này tuần tra, hoặc là cả ngày bị giam khó được ra ngoài một chuyến tới tìm bạn bè tán gẫu uống ly trà, hoặc là trực tiếp tới tìm bảo bối Sweetheart chơi... Kỳ thực cho dù quân đoàn quái vật này không tới quấy rầy, mấy vị khách này chạm mặt nhau, phòng khám thú y cũng trốn không thoát kết cục nhẹ thì gà bay chó sủa nặng thì san thành bình địa!

"Chúng ta còn sẽ gặp lại."

Mẹ của lũ Quái Vật đáng sợ xoay người, dẫn cả đống quái vật nghênh ngang bỏ đi.

"A? Cứ thế mà đi à! Đánh đi đánh đi mà! Tôi còn chưa có cơ hội nổ súng!"

"Meo ── trẫm ngự giá thân chinh đã dễ dàng thu phục kẻ địch! Truyền lệnh khải hoàn về triều meo! Cá chiên thơm ngon của trẫm sắp lạnh rồi!"

"Bác sĩ, xem ra hôm nay cậu khá bận, lần sau tôi lại tới quấy rầy!"

"Mu mu! Khi người ta chen vào bất cẩn cọ xước miếng da bò rồi mu! Người ta phải về trước tìm Theseus 'chu chu' cho! Mấy ngày nữa sẽ trở lại tái khám mu!"

"Sweetheart, chúng ta ra ngoài chơi đi, được không?"

"Honey, em có chỗ nào muốn đi không? Quyết định thế nhé!"

Lạc Tái thở ra một hơi, trời ạ, may mắn phòng khám của cậu đủ hẻo lánh, hàng xóm bên cạnh cũng toàn là mấy cụ ông cụ bà lãng tai, nếu không động tĩnh lớn như vậy không chọc mắt cảnh sát mới là lạ! Cậu cũng không muốn mặt mình xuất hiện trên trang nhất với hàng tít, "Một vị bác sĩ thú y người Hoa bất hạnh bị cuốn vào một vụ án đánh nhau ác tính" gì ấy, mất mặt lắm?

Cậu thấy Or và Thrus vẫn đứng đó không nhúc nhích.

"Or? Thrus?" Lạc Tái có chút lo lắng sờ hai cái đầu, "Sao vậy?"

"Không, không có gì." Or quay đầu, gõ Thrus một cái, Thrus khó được hiểu ý Or, cúi đầu liếm lòng bàn tay Lạc Tái.

Phòng khám bệnh như lại trở về với sự an tĩnh không ai ghé thăm thường ngày.

Nhưng trong không khí, lại cất giấu những âm hưởng nhỏ bé phàm nhân không thể nghe thấy, lời thì thầm khàn khàn như tiếng loài bò sát máu lạnh trườn qua của ác ma...

【... Con là quái vật của gia tộc Phorcydes, chỉ có Địa Ngục, mới là chốn về của con...】【... Ở lại đây, nhân loại này sẽ vì sự tồn tại của con mà trở thành mục tiêu tập kích của quái vật...】【... Có lẽ là một bàn tay, có lẽ là một cái chân, có lẽ là một con mắt...】【... Con có thể cam đoan cậu ta vĩnh viễn sẽ được bảo vệ sao? ...】

【... Rồi con cũng sẽ về tới bên ta thôi...】

【... Orthrus...】

...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận