Noah Động Vật Chẩn Sở Bệnh Lịch Ký Lục Bộ
(Hồ sơ bệnh án của phòng khám thú y Noah)
| Quyển 2 |
060 | Hồ sơ bệnh án trang thứ sáu mươi: Ước hẹn cùng ngắm sao
Tuy rằng cuộc chiến quái vật bùng nổ vào buổi sáng đã lặng im kết thúc, nhưng cuộc sống sẽ không vâng theo ý chí của con người mà thay đổi, tạm nghỉ gì ấy căn bản là nằm mơ!
Dùng đầu bút gõ vào con số định mức kinh doanh thấp lè tè trên sổ sách, Lạc Tái nhịn không được liếc nhìn hai vị khách mới tới rúc mình trong phòng khách.
Biết sói Bắc Cực không? Chính là loài động vật hoang dại thuộc họ chó lớn nhất thế giới, có sức vóc khỏe như trâu, do phải sống ở vùng băng thiên tuyết mà có được bộ lông dày cộm màu trắng, hiện tại nhà cậu có hai con đang cuộn mình làm một tấm thảm trải sàn đấy!!
Cún Labrador ba đầu an tĩnh tựa vào bụng con sói Bắc Cực đeo vòng tai màu vàng, cả thân mình như lọt thõm trong biển lông tuyết trắng ấy, một cái đầu cọ sát tựa vào phần lông mềm, một cái đầu há miệng để lộ yết hầu ngáp một cái rõ to, còn có một cái gật gù thoải mái như sắp ngủ.
Hòa bình cỡ nào...
Nhưng tiền đề là nếu hiện tại có vị khách nào tới, không bị hai con sói khổng lồ này dọa chạy mới là lạ! Lẽ nào bảo cậu nói với khách hai cái con đang nằm trong phòng khách ấy không phải sói Bắc Cực mà là Husky sao?!
Trên nguyên tắc kém xa lắm được không!
Tuy nói loài chó có huyết thống gần với sói Bắc Cực nhất là chó Husky Sibir, nhưng cho dù là mở mắt nói dối, cũng rất khó khiến người tin tưởng hai con sói Bắc Cực bề ngoài lấp đầy thú tính thô bạo, tuyệt đối là sói đực có ưu thế đẳng cấp cao nhất trong bầy sói này là giống chó nhà bất cứ lúc nào bất cứ ở đâu giơ tay nhấc chân cũng tỏa ra hơi thở ngu ngốc ấy?
Nhưng nhìn hai tên đang ha ha thè lưỡi này... Ra vẻ độ ngốc xác thực cũng xấp xỉ với Husky.
"Bác sĩ, vất vả rồi, muốn uống tí chocolate nóng không?"
Đã tới giờ đóng cửa, định mức kinh doanh gì ấy tự nhiên là mây bay.
"À, được, cảm ơn cậu!" Lạc Tái cầm lấy chocolate Or tri kỷ làm nóng, trong lòng lại dâng lên chút xíu cảm giác kỳ quái.
Kỳ thực cũng không kỳ quái cỡ nào, thậm chí không thể nói là kỳ quái.
Tất cả như thường ngày.
Vì đã lật bảng đóng cửa lại, thế nên bình thường sẽ không có khách nào vào nữa, chỉ thấy thanh niên cao kều hơi khom eo, biến thành hình chó hai đầu Dobermann, ghé lại gần Lạc Tái.
Lạc Tái rất thói quen duỗi tay xoa vùng gáy của cún nhà mình, gãi ngứa cho bọn họ.
Or vẫn bình tĩnh như thường ngày, nhưng ly chocolate nóng này, quá ngọt, phải, ngọt hơn bình thường nhiều, thậm chí có cảm giác làm người thấy ngán.
Mà Thrus vẫn làm cái mặt thối thí không để ý ai, nhưng sự trầm mặc an tĩnh này không giống phong cách thích lăng xăng của cậu ấy, nếu là bình thường, cậu ấy nên ưỡn ngực ngẩng đầu đứng trong sân đắc sắt đủ kiểu mới đúng.
"Or, Thrus, cái kia..."
"Ừ? Gì vậy bác sĩ?" Nụ cười của Or vẫn nhu hòa bình tĩnh.
"... Không có gì. Đại khái là tôi có chút khẩn trương." Nhưng... gặp được như thế một đống quái vật nhe nanh múa vuốt như vậy ai cũng phải khẩn trương được không!
Or cũng không gặng hỏi câu trả lời cổ quái của Lạc Tái: "Sẽ không sao đâu, bác sĩ..." Cúi đầu thân mật dùng mũi cọ mu bàn tay bác sĩ, "Anh sẽ ổn thôi."
Thrus ngày thường nhất định sẽ ầm ĩ mất hứng chít chít méo mó lại trầm mặc đến bất ngờ, ánh mắt trong suốt như hạt châu lặng lẽ nhìn bác sĩ, phản chiếu rõ cái bóng của Lạc Tái.
"Ở lại phòng khám vẫn không giúp được gì, nếu là Thrus còn có thể giúp bác sĩ trông cửa, mà tôi, chí ít một bữa tối ngon miệng, luôn hy vọng có thể làm cho bác sĩ."
"Cho dù các cậu không làm gì cả, chỉ cần làm bạn với tôi, cũng đã đủ rồi." Lạc Tái thoáng dùng sức như mang tính cổ vũ vỗ đầu Or và Thrus, lại dùng sức hôn mỗi cái đầu một cái, có lẽ rất nhiều chủ nhân nuôi chó cỡ lớn đều có tật xấu này, có lúc đột nhiên thấy quá yêu cún nhà mình, sẽ ôm chặt nó thậm chí muốn dùng sức cắn một cái vào bản mặt hàm hậu của nó.
Bàn tay vuốt ve cậu và Thrus không quá lớn, cũng không quá mạnh mẽ, lại đủ ôn nhu.
Tòa thành xa hoa, lại là lồng giam của lũ quái vật. Mụ già ấy tùy ý nuôi thả lũ con quái vật mụ sinh, tùy ý bọn họ cắn xé lẫn nhau cũng không can thiệp, ở trong mắt mụ, chỉ có những con quái vật mạnh nhất mới có tư cách trở thành thành viên của gia tộc Phorcydes, nhưng không có bất kỳ ai dám ngỗ nghịch ý mụ, vì làm vậy sẽ phải nhận lấy sự trừng phạt cực kỳ đáng sợ...
Bọn họ sớm đã ghét cái cuộc sống bị khống chế ấy.
Thích cuộc sống hiện tại, ở chỗ mình thấy thoải mái, thỉnh thoảng bị sai bảo, nhưng làm xong rồi sẽ nhận được một câu khen tặng đơn giản hoặc một cái ôm ôn nhu, có lẽ ở trong mắt người ngoài chúng quả thật không có gì quan trọng, nhưng cậu lại nguyện ý làm thế.
"Tối nay ăn bánh gà cuộn và súp rau được không?"
"Được!" Lạc Tái vui vẻ gật đầu, bỗng nhiên chuông điện thoại vang, xem ra lại có vị khách không nhìn thời gian làm việc.
Đương nhiên, Lạc Tái sẽ không vì hết giờ làm mà cự tuyệt thú cưng bị bệnh, tính mạng của thú cưng tuy rằng rất nhiều lúc ngắn ngủi hơn nhân loại, nhưng chính vì vậy mới càng đáng quý, mặc dù cậu chỉ là một bác sĩ thú y kinh doanh một phòng khám nhỏ lụi bại, cậu vẫn nghiêm túc tuân thủ nghĩa vụ bảo vệ sinh mạng. Mà ở trong mắt cậu, đối với bác sĩ thú y, kỳ thực nó cũng chỉ là quy tắc cơ bản nhất thôi.
Chó hai đầu biến thành hình chó không thể nhận điện thoại, vì thế bác sĩ đi bắt máy, ghi lại tư liệu, rồi vội vàng cầm lấy thùng thuốc: "Tôi ra ngoài một lát, con mèo nghịch ngợm nhà Jenny bất cẩn ăn trúng gì đó bị nghẹn, tôi phải chạy nhanh qua đó xem."
Nhà cô bé Jenny nuôi con mèo Ba Tư không tính quá xa, chó hai đầu ngoan ngoãn theo sau bác sĩ tiễn Lạc Tái ra ngoài: "Khi bác sĩ về vừa vặn có thể ăn cơm tối. Buổi trưa cũng tại bọn tôi mà hại bác sĩ không ăn được bánh Stargazy, thật đáng tiếc, nhưng không sao, chúng ta ước định nhé? Tôi nhất định sẽ làm cho bác sĩ ăn."
Đối mặt với ánh mắt cực kỳ thành khẩn của cún ngoan nhà mình, Lạc Tái thật không tiện nói mình chẳng có tí hứng thú gì với cái món bánh đầu cá chết không nhắm mắt ấy...
"Được là được... Nhưng tối nay, trước làm chút gì đó bình thường đi? Bánh gà cuộn và súp rau là được rồi!"
"Ừ."
Or nhẹ nhàng hừ một tiếng.
Mà Thrus vươn đầu, đẩy vào chân Lạc Tái, không tỏ vẻ gì hơn.
"Lạch cạch──" Cửa nhẹ nhàng khép lại.
Chó hai đầu Dobermann vẫn đứng thẳng thân mình như vệ binh canh giữ nơi đó.
Ánh mắt của bọn họ không hẹn mà cùng, nhìn chăm chăm vào cánh cửa đã đóng. Như chờ một khắc sau, bác sĩ đẩy cửa vào, nhìn thấy Or ngoan ngoãn và Thrus làm ra vẻ khinh thường lại thành thật không nhúc nhích đứng ở cửa đợi chủ nhân, sẽ vui vẻ sờ đầu bọn họ: "Or, Thrus, tôi về rồi!"
Ở nhà chờ người mình muốn chờ, về nhờ có người chờ mình, sự vui sướng của đôi bên, có lẽ là giống nhau?
Nhưng Or và Thrus lại biết, bọn họ sẽ không chờ được nữa.
Vì thế khi Lạc Tái cứu xong con mèo nghịch ngợm suýt nữa nghẹn chết mình chạy về, trên bàn ăn đã bày một phần bánh cuộn thịt bên ngoài là lớp bánh vàng óng giòn mềm bên trong nhồi thịt gà và rau chân vịt băm nhuyễn và một phần soup rau sánh đầy cà chua cà rốt hành tây ngon lành, chỉ là...
Thanh niên luôn mỉm cười một tay cầm chén một tay cầm thìa hỏi "Bác sĩ hôm nay muốn ăn chén lớn không?" hoặc ra vẻ khó chịu cầm mâm đi ra trực tiếp ném lên bàn làm cái kiểu "Ăn hay không thì tùy" đã không còn.
── kít ── (bộ phim đột nhiên đứng hình.)
Đợi đã!
Chó hai đầu vì không để bác sĩ Lạc bị tổn thương mà cố nén thống khổ rời đi?
Lạc Tái vì tìm về con cún mình yêu không tiếc lên trời xuống đất xông vào Địa Ngục?
Đây là sự thật à?
Thật?
Bạn xác định?
Được, chúng ta quay ngược lại xem nhé.
Ngược nữa, tốt, thêm tí nào, đúng, chính là ở đây──
Or cũng không gặng hỏi câu trả lời cổ quái của Lạc Tái: "Sẽ không sao đâu, bác sĩ..." Cúi đầu thân mật dùng mũi cọ mu bàn tay bác sĩ, "Anh sẽ ổn thôi."
Thrus ngày thường nhất định sẽ ầm ĩ mất hứng chít chít méo mó lại trầm mặc đến bất ngờ, ánh mắt trong suốt như hạt châu lặng lẽ nhìn bác sĩ, phản chiếu rõ cái bóng của Lạc Tái.
"Ở lại phòng khám vẫn không giúp được gì, nếu là Thrus còn có thể giúp bác sĩ trông cửa, mà tôi, chí ít một bữa tối ngon miệng, luôn hy vọng có thể làm cho bác sĩ."
"Chậm đã!" Lạc Tái đột nhiên nâng tay cản lại bài thổ lộ của cún nhà mình, "Mấy lời này quen lắm!"
"A?"
Tuy nói đối với bác sĩ không ra bài theo lý đã có thói quen nhất định, nhưng bất kể là bình tĩnh Or hay nóng nảy Thrus vẫn bị câu nói này làm đơ người.
"Dựa theo tình tiết thường có trong phim truyền hình, kế tiếp hoặc là làm một đoạn sinh ly tử biệt, hoặc là chơi mất trí nhớ hoặc phân liệt tinh thần." Lạc Tái rất có học thuật đỡ kính, thấu kính lóe lên ánh sáng, "Or, Thrus, các cậu tuy là chó, nhưng sẽ không làm ba cái chuyện cẩu huyết thế đi?"
"..."
"..."
Cậu xổm xuống, có chút thở dài vỗ vai Or và Thrus, dùng khẩu khí của người từng trải: "Có gì đâu cơ chứ? So với mẹ của các cậu, thân thích chỗ mẹ tôi mới gọi là đáng sợ."
Or có chút nhụt chí: "Không phải..."
Thrus chớp đôi mắt lấp lánh hiếu kỳ: "Thật à?"
Lạc Tái nghiêm túc gật đầu: "Đương nhiên! Đặc biệt vào ngày lễ ngày tết, đủ loại thân thích cả một năm không gặp nhau được một lần tụ tập xuất hiện! Không có lúc nào là không cằn nhằn một chủ đề, 'Có đối tượng chưa? Chưa à? Tuổi không nhỏ thì phải? Còn chưa có là tính khi nào mới cưới? Sớm cưới cũng sớm sinh một thằng cu mập mạp!' mỗi ngày không ngừng tuần hoàn, mà còn tư tưởng trung tâm y chang nhau nhưng câu chữ tuyệt đối không trùng lặp! Cậu còn không thể bực bội, không nghe dạy bảo là không kính trọng trưởng bối, kết quả rất có thể biến thành một buổi răn dạy đề cao tính giác ngộ chính trị của đại gia đình!"
Or cảm thấy cả người mình đã suy yếu: "Cho dù là vậy..." Dưới sự so sánh này tình huống bị mụ già quái vật nhà mình ép buộc, là giả vờ giả vịt cỡ nào chứ!
Thrus ưỡn cổ lên, nhiệt huyết bảo vệ chủ nhân của chó Dobermann cấp tốc bùng cháy: "Quốc gia của bác sĩ quả nhiên rất nguy hiểm!" Nó quay đầu lại trịnh trọng nhìn người anh em đã cúi đầu bày ra cái mặt vô lực nhà mình, "Chúng ta tuyệt đối không thể bỏ lại bác sĩ. Người thân của bác sĩ đáng sợ như vậy, nếu không có chúng ta bên cạnh, bác sĩ hoàn toàn không có năng lực phản kháng, bị bắt về kết cục nhất định thảm lắm!"
"..." Hiểu rõ IQ của người anh em, Or phỏng chừng Thrus đã căn cứ tự thân trải qua cộng thêm não bổ, tưởng tượng ra cái cảnh bác sĩ bị bắt về bị giam trong lồng cùng đủ kiểu phụ nữ nhân loại hình thù kỳ quái giao phối.
"Thrus!" Lạc Tái rất cảm động, nắm lấy móng của cún nhà mình.
"Uông!!" Thrus cũng rất cảm động, thậm chí quên mất ngôn ngữ nhân loại.
Mặc dù muốn giải thích, nhưng bây giờ đối với cặp đôi chó ngốc và bác sĩ đang nhìn chằm chằm nhau bên kia, bọn họ đã ở một không gian dị thứ nguyên hoàn toàn khác với cậu rồi...
Chuông điện thoại vang, xem ra lại có vị khách không nhìn thời gian làm việc.
Đương nhiên, Lạc Tái sẽ không vì hết giờ làm mà cự tuyệt thú cưng bị bệnh, tính mạng của thú cưng tuy rằng rất nhiều lúc ngắn ngủi hơn nhân loại, nhưng chính vì vậy mới càng đáng quý, mặc dù cậu chỉ là một bác sĩ thú y kinh doanh một phòng khám nhỏ lụi bại, cậu vẫn nghiêm túc tuân thủ nghĩa vụ bảo vệ sinh mạng. Mà ở trong mắt cậu, đối với bác sĩ thú y, kỳ thực nó cũng chỉ là quy tắc cơ bản nhất thôi.
Chó hai đầu biến thành hình chó không thể nhận điện thoại, vì thế bác sĩ đi bắt máy.
Nhìn bóng lưng gầy yếu của bác sĩ, Thrus lần thứ hai quay đầu nhìn người anh em nhà mình: "Chúng ta không đi. Chúng ta phải bảo vệ bác sĩ."
Đối với Thrus mà nói, suy nghĩ của cậu cực kỳ đơn giản.
Bảo vệ!
Đây chính là tính trung thành của chó Dobermann, mị lực lớn nhất của giống chó hộ vệ và cộng sự ưu tú luôn lấy việc bảo vệ chủ nhân làm nhiệm vụ của mình.
Or không biết mình còn có thể nói gì, cậu và Thrus xác thực có suy nghĩ rời đi, nhưng hiện tại thoạt nhìn, ra vẻ là bọn họ nghĩ mọi chuyện quá phức tạp, như ông cậu nam tóc rắn Stheno của bọn họ từng nói vậy, năng lực của nhân loại có đôi lúc mạnh mẽ hơn quái vật nhiều...
Nếu là bác sĩ...
Đôi ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm Lạc Tái có chút lúng túng sửa soạn thùng thuốc, thong dong ứng phó với đủ kiểu khách hàng quái vật quỷ dị, rồi lại vì có một con thú cưng bị bệnh cần khám gấp mà đổ mồ hôi lo lắng không thôi.
Phải, nếu là bác sĩ, vậy sẽ không có vấn đề.
Nhịn không được nâng lên cái đầu ưu nhã của chó Dobermann.
"Vậy, bữa tối nay làm 'bánh Stargazy' đi!"
Quyển 2 – End