Noah Động Vật Chẩn Sở Bệnh Lịch Ký Lục Bộ - Quyển 3

Noah Động Vật Chẩn Sở Bệnh Lịch Ký Lục Bộ
(Hồ sơ bệnh án của phòng khám thú y Noah)

| Quyển 2 |

034 | Hồ sơ bệnh án trang thứ ba mươi bốn: Brownie bé nhỏ

"Cọt kẹt cọt kẹt──" Tấm bảng hiệu "Noah Animal Clinic" ── "Phòng khám thú y Noah" bằng sợi đồng đen bị gió thổi cọt kẹt vang, những dãy kiến trúc cũ kỹ đã không thể đoán được tuổi trầm mặc giữa bóng đêm, không có ánh đèn, như một lần nữa lạc mình trong dòng sông dài của lịch sử.

Sân ngoài vì không có người quét dọn mà có vẻ hỗn loạn, lá rụng xuống giữa gió như bị một cái chổi vô hình tung lên khắp nơi, hết lăn về phía Đông lại lăn về phía Tây.

Đột nhiên, giữa bóng tối có gì đó cắt đứt ngọn gió, không, không chỉ là không khí, hình như còn có không gian! Đột nhiên ngọn gió điên cuồng dấy lên từ mặt đất cuốn lớp lá rụng dạt sang hai bên.

Một cái móng vuốt ngăm đen mạnh mẽ cong lại đạp xuống từ giữa hư không, trong nháy mắt chạm vào bùn đất, mặt đất như bị lửa đốt phát ra tiếng xì khói "Xì xì".

Thuận theo cổ chân xuất hiện dần dần là chi trước kéo thẳng, phần khuỷu kề sát ngực rắn chắc vạm vỡ, chi sau chậm rãi hiện ra, từ dưới lên trên, cơ đùi giàu sức bật, trên nữa là phần mông tròn hơi vểnh, cái đuôi nhỏ đáng yêu ngắn củn lại cố giơ cao mọc ra ở chỗ thịt mông... Khụ khụ, thân thể hình giọt nước săn chắc, cơ bụng hóp lại mạnh mẽ, bộ lông rậm dày trơn nhẵn kề sát thân mình, rồi là hai cái cổ giơ cao, cuối cùng là hai cái đầu chó Dobermann.

Phía sau nơi chúng xuất hiện như có một vòng xoáy vô hình, bên trong mơ hồ truyền ra tiếng gào thét thê lương của vong linh, thậm chí có một chút sương đen mờ đục hình dạng như xúc tua bạch tuộc cố gắng bám theo bước chân của chúng xông ra khỏi vòng xoáy.

Một cái đầu chó Dobermann mất kiên nhẫn xoay lại, hé miệng "Hô──" ra một ngọn lửa Địa Ngục hừng hực, như một cây súng phun cao áp quét bay sương đen, xúc tua của sương đen trong nháy mắt bị đốt thành tro tàn! Phát ra tiếng thét bén nhọn lui về vòng xoáy, vòng xoáy hư không cũng dần thu nhỏ lại, cuối cùng biến mất.

Thrus từ lỗ mũi hừ ra một hơi khói đen, để lộ bộ răng trắng có thế cắn hình kéo, hừ, một lũ đui mù!


Bọn vong linh ấy hoàn toàn không đáng để mắt, hiện tại vấn đề quan trọng là... Nó nâng cái cổ thon dài lên "Hít hà hít hà" ngửi mùi không khí xung quanh, xác định xem có con chó đui mù nào dám cả gan thừa dịp nó đi vắng tới chỗ của chó hai đầu Địa Ngục chiếm địa bàn không đã.

Rất tốt, quanh nhà không có mùi của con chó nào hết!

Bác sĩ không ở nhà, cún con khó được không ai quản đương nhiên hy vọng có thể tự do tự tại quậy phá, Thrus định đào một cái lỗ ở chỗ đất xốp bên góc hàng rào, chôn bảo bối thuộc về cậu vào, ví dụ như bộ đĩa hệ liệt 《Resident Evil》 cực kỳ hay! Phim này khó được quay cả chó tang thi, rất oách! Ví dụ như một miếng cắn dùng để vệ sinh răng đã bị cậu cắn nát và để lại vô số dấu răng, nó là lần đầu tiên bác sĩ mua riêng cho cậu, Or cũng không cho dùng!

Thế nhưng Or không cho phép Thrus nhàn rỗi như vậy, tuy rằng máy bay của bác sĩ phỏng chừng vừa cất cánh không lâu, muốn về tới nhà còn lâu lắm, nhưng việc ở phòng khám không ít, sân sau hỗn loạn, ngôi nhà phủ đầy bụi...

"Đừng chơi nữa." Giọng nói lạnh lùng của Or mang theo uy nghiêm không cho ngỗ nghịch.

Thrus còn nhớ thương việc đào lỗ ở góc hàng rào, không yên lòng "Hừ hừ" hai tiếng. Nhưng hình như chỉ cần đối mặt không phải là bác sĩ, kiên trì của Or sẽ không có quá nhiều, thậm chí có thể nói, thiếu rất nghiêm trọng, đặc biệt là với Thrus xài chung thân thể với mình lại luôn không nghe chỉ huy.

"Ngao──"

Đột nhiên bị cắn mạnh vào gáy Thrus phát ra một tiếng gào.

"Hiện tại, Thrus." Cực kỳ chuẩn xác cắn vào chỗ hiểm, làm đối phương triệt để mất khả năng phản kháng chỉ có thể phát ra tiếng nức nở, mặc dù răng của Or không đâm thủng da Thrus, nhưng vẫn có thể làm đau đối phương, chó Địa Ngục đáng sợ lộ ra khuôn mặt thật của nó, "Anh nói là hiện tại, em nghe hiểu ý anh chứ?"

"Em biết rồi!" Thrus hổn hển giật giật cổ.


"Có rất nhiều việc cần phải làm." Or thả Thrus ra, quay đầu nhìn ngôi nhà u tối rét lạnh. Khi bác sĩ về, chào đón bác sĩ nên là một căn phòng cực kỳ thoải mái có lò sưởi đốt lửa ấm áp, một bộ đồ mặc ở nhà dễ chịu và một đôi dép lông nóng ấm, bữa tối nóng hổi ngon lành... Thế nên hiện tại ── Or quay đầu nói: "Chúng ta trước lấy sữa và bánh cookie ra đã."

"Hả!!"

Tính ăn chút gì đó lại làm việc à? Quá tốt rồi!

Không có chủ nhân ở nhà, chỗ sữa làm nóng được rót vào mấy cái ly, rồi để trên cái bàn thấp ở phòng khách, bánh cookie trong bình bị lấy ra, bỏ vào mỗi đĩa mấy cái xong lại để cạnh ly sữa, thoạt nhìn như là tính chiêu đãi ai đó, nhưng ra vẻ không có khách tới gõ cửa.

Chó hai đầu Dobermann nằm sấp trên cái thảm lông cạnh sô pha, một cái đầu nhàn nhã nằm trên chi trước ngủ gà ngủ gật, một cái đầu khác đưa lưng về phía bàn nghiêng đầu nằm trên cái đệm mềm mại, nhưng lỗ tai khẩn trương thỉnh thoảng chuyển động thám thính tiếng động đã bán đứng nó.

Đáng tiếc ngoại trừ tiếng gió thổi bên ngoài, trong nhà không còn có âm thanh nào khác.

Đột nhiên, một âm thanh tinh tế nhỏ bé vang lên ở chỗ góc nhà, tuy rằng rất nhỏ, hầu như là nhỏ đến mức nhân loại hoàn toàn không nghe được, nhưng đối với chó Dobermann có được thính giác nhạy cảm mà nói, tuyệt đối là không thể bỏ qua!

Cổ của Thrus trong nháy mắt dựng thẳng lên, ánh mắt hung hãn lại sắc bén nhìn về phía âm thanh phát ra.

Góc nhà không thể tưởng tượng nổi xuất hiện mấy tiểu tinh linh, rất bé, chiều cao hầu như chỉ bằng chừng cái ghế đẩu dành cho trẻ con, mái tóc dài ngoẵng như cây lau nhà hoàn toàn che kín thân thể của chúng, chỉ có thể thấy ở chỗ đại khái là mặt lộ ra một cái mũi nho nhỏ, trên người chúng mặc một bộ đồ ra vẻ có màu nâu cũ nát.

Mấy bé con cũng bị sự hung mãnh của chó Dobermann giật thót tim, nhưng chúng dường như cảm thấy đối phương chỉ là một con thú cưng trong nhà, không phải là nhân loại, vì thế tụ lại với nhau "líu ríu" một hồi, kế quyết định không nhìn con chó cưng ấy.


Sữa và bánh cookie để trên bàn hiển nhiên hấp dẫn chúng, các tiểu tinh linh tuy rằng thấp lè tè, mắt miệng cũng bị giấu dưới tóc, nhưng tốc độ chạy của chúng rất nhanh, mà còn động tác đặc biệt linh hoạt, dễ dàng nhảy lên bàn, không hề khách khí cầm lấy bánh nhét vào miệng, chúng hình như rất thích sữa, hầu như là trực tiếp chôn đầu mình cái ly to đùng "Ừng ục" uống hết.

Sữa và bánh cookie trên bàn đảo mắt đã bị quét sạch, mặc dù không nhìn thấy vẻ mặt của các tiểu tinh linh sau bữa ăn ngon, nhưng lại có thể thấy chúng nằm trên bàn sờ cái bụng, hiển nhiên là rất thỏa mãn.

Một lần nữa chúng tụ lại với nhau, líu ríu nói bắng thứ tiếng tinh linh không ai nghe hiểu. Chờ chúng thảo luận xong rồi, đã lập tức tản ra, bắt đầu việc quét dọn ngôi nhà!

Các tiểu tinh linh cầm khăn lau, khiêng bàn chải gỗ quét dọn mỗi một góc nhà, bàn, ghế, khung cửa, bệ cửa sổ, sàn nhà... Chúng kéo theo mái tóc dài đến chân, tuy rằng thân hình thoạt nhìn vừa thấp bé vừa vụng về, nhưng ngoài ý muốn lại làm rất nhanh, mà còn rất cẩn thận, không buông tha dù chỉ là bụi bặm trong khe, nơi chúng đi qua không còn có lấy nửa hạt bụi trần.

Thậm chí có hai tiểu tinh linh còn dùng cưa, búa, ván gỗ và một thùng keo dính thần kỳ sửa lại mấy chỗ trước từng bị nướt bọt mang tính ăn mòn và lửa Địa Ngục làm hư, tay nghề của chúng rất tinh xảo, chỉ đảo mắt thôi đã nạy ra phần sàn nhà bị hư, dọn sạch phần máng bên dưới, rồi lại đắp miếng ván gỗ mới lên bôi keo dính thần kỳ vào, gõ gõ thêm một hồi, trong nháy mắt đã sửa xong cái sàn nhà gồ ghề bị chó hai đầu Địa Ngục làm hư.

Qua chừng hai giờ, ngôi nhà trước còn đầy bụi đã rực rỡ hẳn lên! Phỏng chừng nếu không phải con chó cưng bên kia thoạt nhìn rất hung bạo, chúng đại khái còn định chạy tới chải lông cho nó...

Các tiểu tinh linh thậm chí tìm được mấy đồng tiền xu bị lọt trong góc nhà, dưới chân giường, khe sàn nhà, có chút là đồng 1 xu cũ kỹ đã ngưng phát hành, chúng cũng không tham, cẩn thận gom nó vào một cái hộp nhỏ, để trên bàn.

Sau khi làm xong tất cả, các tiểu tinh linh tụ lại với nhau, vui mừng líu ríu nói một hồi, kế lần lượt chạy tới góc nhà nơi chúng xuất hiện, lại lần lượt nhảy lên sau nối trước biến mất, tiểu tinh linh đi ở cuối cùng rất có lễ phép tháo cái mũ quả dưa trên đầu xuống, làm một lễ ngả mũ với ngôi nhà không có chủ nhân, bày tỏ lòng cảm ơn sự chiêu đãi nồng hậu với chủ ngôi nhà, rồi nhảy vào góc biến mất.

Vẫn trợn to mắt nhìn Thrus cuối cùng hồi hồn, nó cúi đầu đẩy đẩy Or: "Chúng đi rồi kìa."

"Ừ..." Or giật giật lỗ tai, mở mắt ra, nâng cổ lên, sau khi quan sát xong mức độ sạch sẽ của ngôi nhà, cậu rất thoả mãn, "Làm không tồi!"

"Chúng là gì vậy? Thật là lập dị!" Thrus nhếch miệng, sữa và bánh cookie ngon lành, cậu chẳng xơ múi được tí nào cả!

Or liếc mắt nhìn cậu, cứ việc đều là mặt chó Dobermann, nhưng rõ ràng lại có ý như 'Em là một thằng ngốc! Đã dặn em thường ngày rảnh rỗi nên đọc 《Bách khoa toàn thư về Thế Giới Quái Vật》rồi mà!'. Nhưng xét thấy đừng để lộ việc người nào đó dùng chung thân thể với mình quá ngốc, Or vẫn cố rút ra tí xíu kiên trì giải thích cho Thrus: "Chúng là Brownie."


"Hobgoblin à?"

Or quăng một ánh mắt 'Em không tính ngốc lắm!' qua: "Nếu về sau còn muốn nhờ chúng tới giúp, vậy nhớ phải tôn trọng chúng, chúng tuy nhỏ, tính cách lại thay đổi thất thường hơn đại quái vật nhiều. Đối xử tốt với chúng có thể mang tới vận may, cho chúng thù lao chúng sẽ vĩnh viễn biến mất, nhưng nếu tổn thương chúng, vậy chúng sẽ cố ý chế tạo phiền phức, quả thật còn ghê tởm hơn con rận trên người nữa."

Bị răn dạy như vậy, Thrus theo tiềm thức cảm thấy phần gáy hơi ngứa, nhịn không được nhướng cổ lên, nâng cao móng vuốt chân sau gãi mấy cái.

'Nếu em dám chui vào mấy cái chỗ dơ bẩn làm ra một thân rận anh sẽ băm đầu em đấy!!' ── Ánh mắt lạnh lẽo của Or nói thế.

"Đốt lò sưởi lên đi! Gió bên ngoài lớn lắm, bác sĩ về tới nhà nhất định sẽ bị đông lạnh."

"Rồi!"

Nghĩ tới cái thân thể bé xíu môi tím ngắt chảy nước mũi trong gió lạnh của bác sĩ, Thrus nhất thời nhiệt tình ngẩng cao đầu, đảo mắt đã biến thành thanh niên, cũng không quan tâm mình nên đi mặc quần áo trước đã, trần truồng chạy đi dọn củi, bận rộn mãi một hồi, lại thành thạo đốt lửa lò sưởi lên...

Giữa cơn gió rét lạnh từ xa nhìn lại, ngôi nhà cổ treo tấm bảng "Phòng khám thú y Noah" vẫn nặng nề vương đầy mùi mốc cũ, lớp tường gạch tro đen cũ nát, rêu xanh dính vào kẽ hở, dây leo bám dọc lên cao, nhưng ánh lửa lò sưởi sáng sủa lộ ra từ khe cửa sổ, có thể khiến lữ nhân từ phương xa trở về ấm áp tận đáy lòng.

...

Chú thích tham khảo

Brownie: tiểu tinh linh trong truyền thuyết Scotland, mặc quần áo màu nâu, không thích bị trêu đùa, là một tộc tinh linh thiện lương rất thân mật với nhân loại, đối xử tốt với chúng sẽ được chúng giúp làm việc nhà.

o:pV


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận