Noah Động Vật Chẩn Sở Bệnh Lịch Ký Lục Bộ - Quyển 3

Noah Động Vật Chẩn Sở Bệnh Lịch Ký Lục Bộ
(Hồ sơ bệnh án của phòng khám thú y Noah)

| Quyển 2 |

037 - 1 | Hồ sơ bệnh án trang thứ ba mươi bảy: Giáng Sinh của chó xấu bụng

Màn đêm sắp buông xuống, đèn màu xinh đẹp trang trí tủ kính phố buôn bán được bật lên, một cây thông Nô-en khổng lồ bày giữa đường, lớp tuyết trắng phủ bên trên, dải lụa màu xinh đẹp cùng vật trang trí đủ mọi màu sắc và những cây nến đốt bên dưới, khiến mọi người không khỏi dừng chân ngắm nhìn.

Người đứng ở đấy đa phần là người yêu một nam một nữ, tay trong tay dưới cây thông Nô-en vào ngày lễ Giáng Sinh, tuyệt đối là lãng mạn khó được.

Một người trẻ tuổi đeo kính mặc một cái áo khoác màu xám loại dài hai bên vạt lật ra, áo khoác không gài hết núi mà là mở ra để lộ cái áo may ô phong cách England, quần cộng thêm một đôi giày Dr. Martens mũi tròn, tùy ý mà nhàn nhã, thoạt nhìn như một sinh viên đang được nghỉ Giáng Sinh dài hạn. Cây thông Nô-en rất to, cậu cố sức ngẩng lên, hầu như ngã cả người ra sau mới có thể thấy rõ cây thông này.

Thanh niên bên cạnh thì mặc một cái áo khoác lông nhung nút còi, vì vóc dáng tương đối cao, cho dù cậu mặc là kiểu áo khoác vạt dài cũng không thấy luộm thuộm, trên cổ quấn một cái khăn quàng màu đỏ sẫm, đôi chân thon dài bao chặt bên dưới lớp quần jean bó, cuối cùng là một đôi giày đi tuyết màu đồng nhạt không quá hợp với phong cách thời thượng.

Nhìn thấy động tác ngốc nghếch của đồng bạn, thanh niên không những không pha trò trái lại còn mỉm cười tới phía sau bác sĩ, dùng bộ ngực rắn chắc đỡ lấy thân thể như tùy thời sẽ ngã ấy, ôn hòa cười nói: "Bác sĩ, cẩn thận đừng trượt ngã."

"Ơ? Or?" Lạc Tái quay đầu, tuy rằng khuôn mặt không hề thay đổi, nhưng ánh mắt kiệt ngạo đã nhu hòa hơn rất nhiều, sự ôn nhu ấm áp như nắng ấm ngày đông này khiến người nhịn không được tin cậy và thân cận.

"Thrus bị sao vậy?"

Thanh niên chó dữ tuy rằng vẻ mặt mất hứng nhưng vẫn giúp cậu xách hết mấy cái túi trong tay, thậm chí khi đi ngang qua tủ kính còn luôn nhịn không được trộm liếc cái bóng cực ngầu mặc áo khoác mới của mình, sao lại đột nhiên chạy mất rồi?

"Thằng bé hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một lát."

Or vừa nói vừa tháo cái khăn quàng trên cổ xuống, vòng qua cổ Lạc Tái, khéo léo kết lại: "Bác sĩ, cũng đừng bị cảm lạnh đấy. Còn có, cảm ơn món quà của anh, tôi rất thích."

"Không có gì, bản thân tôi cũng mua không ít..."

Phải, bao lớn bao nhỏ trong tay hai người đều không ít...

Đại giảm giá thật tệ mà!! Tuy ngoài mặt không lộ nhưng nội tâm bác sĩ đã kêu rên.

Biết đắt nè mua không nổi nè nên bình thường mớ thời trang xa xỉ thương hiệu này cậu tuyệt đối sẽ chẳng nhìn lấy một con mắt... Ví của cậu đã ngày càng khô quắt trong cái lễ Giáng Sinh tuyệt vời này rồi!

Tuy rằng vẫn luôn ở trấn nhỏ, nhưng cậu chưa bao giờ đi chơi đêm Giáng sinh cả.

Thời đại học không có quan hệ xã giao phức tạp, đồng học nữ không có hứng thú với một du học sinh Châu Á mỗi ngày chỉ biết gặm sách chuyên nghiệp trong thư viện, đến khi thực tập ở bệnh viện thú y, nữ hộ sĩ cũng không có hứng thú với một bác sĩ mỗi ngày chỉ biết cầm nhiệt kế đúng giờ đi đo nhiệt độ cho thú cưng bị bệnh.

Càng huống hồ trời đông giá rét cùng với rảnh rỗi chạy ra ngoài ngắm cây, còn không bằng trốn trong ngôi nhà có nhiệt độ ổn định pha một ly trà sữa xem TV. Hiển nhiên bác sĩ Lạc không hề suy xét lại chính cái quan niệm trạch nam vô cùng tiêu cực này dẫn đến ba mươi năm qua cậu đã đạt được thành tựu đại ma pháp sư.

Khi cậu đang ai điếu cho những tờ tiền mặt mọc cánh bay đi như thiên sứ, Or đã kết xong khăn quàng, kế lại cẩn thận nhét phần khăn thừa vào trong áo khoác, xác định không có tí gió lạnh nào sẽ lọt vào xong, hoàn toàn không nhìn những cô gái đứng cạnh bạn trai nhưng lại dùng ánh mắt ước ao như sắp nổi bọt nhìn chằm chằm khuôn mặt ôn nhu của mình, Or nhẹ giọng đánh gãy bác sĩ đờ đẫn: "Được rồi, vậy sẽ không thấy lạnh."

Khăn quàng mang theo hơi ấm còn sót lại nóng như vừa được lấy ra từ lò lửa, cảm giác lạnh buốt hoàn toàn biến mất, Lạc Tái có chút xấu hổ xoa cái mũi bị lạnh đến đỏ rực: "Cảm ơn! Cậu không lạnh à?"

Or mỉm cười lắc đầu: "Không có nơi nào rét lạnh bằng Địa Ngục cả ánh nắng cũng không thể chiếu tới, bọn tôi đã quen rồi." Phải, Địa Ngục chỉ có âm hồn và ác quỷ sao có thế có ánh nắng chứ? Chỗ đó thậm chí không có đông tới xuân đi, càng không có vụ hè vụ thu, duy nhất không đổi chỉ có ngọn gió rét mang theo nguyền rủa oán hận gào thét, và dòng sông băng giá có thể đông lại linh hồn.

Cún nhà mình trước đây từng sống thế nào?

Nhất thời bác sĩ Lạc dâng lên sự thương tiếc khôn cùng với chó cưng của mình: "Or, tôi không biết thì ra..."

"Không hề gì." Or mím môi cười, cố gắng giấu đi sự tối tăm trong lòng.

"Không đâu, còn tệ nữa là đằng khác!" Lạc Tái kiên định quyết tâm của mình, "Phải biết, phơi nắng là rất quan trọng! Đặc biệt là vào mùa đông lạnh lẽo, không những có thể sưởi ấm, tia tử ngoại trong ánh nắng càng có thể diệt vi khuẩn ẩn nấp dưới lông, đồng thời trợ giúp hấp thu chất vôi, về sau tôi nhất định sẽ dẫn các cậu ra ngoài vận động nhiều hơn."

"..."

"Cậu và Thrus thích chạy chậm hay leo núi? Hoặc là ném đĩa! Tôi thích trò này nhất, vừa có thể tăng cường thể chất, đề cao sức đề kháng, còn có thể khống chế thể trọng tránh cho béo phì!"

"..."

Là đang nói... dắt chó phải không?

Không khí lãng mạn dưới cây thông Nô-en nhất thời như hơi ấm phà ra từ miệng ── đảo mắt đã tan tành.

May mắn là năng lực nhận đả kích của chó hai đầu Địa Ngục cấp bậc Boss vẫn đủ, Or miễn cưỡng nhếch miệng cười, xách bao lớn bao nhỏ lên tay: "Bác sĩ, chúng ta về nhà thôi! Trước đốt lò lên, ăn một bữa tối phong phú, kế tôi muốn cùng bác sĩ ngồi bên lò sưởi ấm áp qua buổi tối Giáng sinh này, được chứ?"

...

Noah Động Vật Chẩn Sở Bệnh Lịch Ký Lục Bộ
(Hồ sơ bệnh án của phòng khám thú y Noah)

| Quyển 2 |

037 - 1 | Hồ sơ bệnh án trang thứ ba mươi bảy: Giáng Sinh của chó xấu bụng

Ngỗng quay Giáng Sinh, khoai tây và salad rau củ trộn, desserts là pudding nho khô.

Sau bữa tối phong phú, Or lưu loát thu dọn mọi thứ sạch sẽ, tháo chiếc tạp dề in hình chó cartoon có chút buồn cười ra, rửa tay rồi rời khỏi nhà bếp.

Ngọn nến hình xoắn ốc dài màu đỏ dùng để xây dựng không khí ấm áp trên bàn ăn vẫn đang cháy, cậu nhìn lò sưởi được đốt lên, bác sĩ nửa dựa trên sô pha đặt trước đó ngáp ngủ, cậu mỉm cười tới bên bàn, cúi người xuống âm thầm thổi tắt hai ngọn nến ấy, ánh sáng của cả ngôi nhà chỉ còn lại khoảng không trước tủ âm tường.

Or lại ôm cái chăn ấm trong phòng ngủ ra, cẩn thận đắp cho Lạc Tái.

Tuy rằng động tác rất nhẹ, nhưng vẫn giật tỉnh bác sĩ, Lạc Tái mơ hồ nhấc mí mắt lên, nhìn thấy cái bóng cao lớn che khuất ánh lửa lò sưởi của thanh niên: "Ồ, Or, Merry Christmas..."

"Bác sĩ, hiện tại còn là đêm trước Giáng Sinh!" Or nhẹ giọng cười.

Trước gặp được một bầy nữ quái thăng cấp cuồng hóa dưới hào quang đại giảm giá của Giáng Sinh, lấy giá trị thể lực thường dân như Lạc Tái sớm đã hao tới đáy, nếu không phải có pet MT như Thrus đỡ đầu, phỏng chừng toàn thân lui lại là tuyệt đối không thể nào.

Lạc Tái bày ra cái vẻ thanh HP đang thong thả khôi phục, hừ hừ rên.

Or đứng dậy đi một hồi, khi về đã đặt một cái khay có một chai rượu nho và một cái ly chân dài xuống cái thảm bên cạnh Lạc Tái: "Muốn uống tí rượu nho không?"

Lạc Tái xoa mắt, cậu không nhớ mình có mua loại xa xỉ phẩm này! Mà còn nhìn chuỗi nho tươi rói đính lá vàng thắt trên chai! Tuyệt không thể là hàng loại 1 thuận lợi mua được từ trận liều mạng đại giảm giá ấy?!

Or vừa mở nút bần, vừa nói: "Đây là quà Minotaur vương tử tặng cho bác sĩ, mấy ngày trước chuyển phát nhanh tới, tôi quên nói."

A?

Lạc Tái hiếu kỳ: "Đây là rượu gì? Chẳng lẽ là rượu Baileys à?"

"Không phải, bác sĩ không biết ư? Chai rượu này được gọi là 'Ban ân của Dionysus', là rượu em rể Minotaur vương tử ủ."

"Phốc!" Động tác của Or rất lưu loát, tiếng mở nút bần thanh thúy vang lên, mùi rượu nho ngào ngạt đến khiến say người trong nháy mắt phủ đầy ngôi nhà, quả thật như đặt mình vào hầm rượu lâu năm vậy.

Lạc Tái nhìn chất rượu trong suốt óng ánh lấp đầy sự sống như máu được rót từ trong chai vào ly thủy tinh tặng kèm khi mua nồi cơm điện, nuốt một ngụm nước bọt: "Chai... Chai rượu này không đắt quá chứ?"

"Dionysus tuy là Thần Rượu Nho, nhưng rượu nho do chính tay cậu ấy ủ lại không nhiều, ừm... Nếu phải dùng rượu do phàm nhân ủ để so sánh, vậy đại khái là rượu nho Moudon-Rothschild năm 1945 do lâu dài Moudon-Rothschild khu Bordeaux Pháp ủ đấy."

Có thể rót chỗ rượu nho trong ly này vào chai rồi đóng lại mang đi bán không?!!!

Lạc Tái cảm thấy đựng trong ly thủy tinh không phải rượu, mà là bột vàng?!

Or hoàn toàn không để ý tới chai rượu nho gọi giá đến hơn hai vạn đồng Euro này, rót một hơi hơn nửa ly, rồi cầm ly xoay tròn lắc nhẹ, chất rượu đỏ tươi trong suốt lay động bên trong, mùi trái cây mê người và mùi rượu nồng nặc lan tỏa, tư thế thành thạo và ưu nhã phảng phất như cậu là một người thử rượu cao cấp vậy, nhưng cậu lại đưa ly cho Lạc Tái: "Bác sĩ, nếm thử đi! Rượu này cũng không tệ."

Khui thì cũng đã khui rồi, không uống lãng phí!

Rượu nho có chứa chất phenolic phong phú, rất dễ dẫn đến ô-xy hoá, khui ra rồi nếu không nhanh chóng uống hết cho dù chỉ là để thêm một vài ngày, mùi vị cũng sẽ thay đổi, tức là nói, trước khi khui giá trị của nó có thể là hai vạn đồng Euro, nhưng khui ra rồi, phỏng chừng sẽ lấy tốc độ chóng mặt như trọng lực tác dụng với vật thể rơi mà giảm giá.

Tay chân Lạc Tái run rẩy cầm lấy ly, uống một hớp này, phỏng chừng chí ít cũng là một hai nghìn đồng Euro?

Nín thở, cuối cùng xem như bung lụa, hào khí ngất trời ngẩng đầu, uống.

Là rượu ngon! Cũng... đắt quá...

Tửu lượng của Lạc Tái không kém, một chai rượu nho bình thường không hề gì, nhưng cậu chỉ lo nghĩ một hớp này uống xuống là uống bao nhiêu tiền mà hoàn toàn quên chai rượu ấy là rượu do Thần Rượu Nho ủ, tuyệt đối không thể dùng độ bình thường để so sánh...

Cảm giác ngà say cộng thêm ngọn lửa trong lò sưởi, khiến sắc mặt cậu đỏ lên, cho dù là ánh lửa mắt kính phản chiếu ra cũng không thể che khuất mơ hồ trong mắt.

Or cầm lấy chai rượu lắc vài cái, kế dốc ngược, giọt rượu cuối cùng dính ở miệng bình như giọt máu, thanh niên vươn lưỡi nhẹ nhàng liếm, mím môi, khóe miệng lóe lên ý cười, cậu đặt chai rượu và ly sang bên, hai cánh tay đè xuống sô pha bác sĩ nửa dựa dưới chân, cúi người.

"Tối nay có thể ngủ chung chứ, bác sĩ?" Giọng nói trầm thấp mang theo ý nhị từ tính cực kỳ giống lời thì thầm của ác ma, lấp đầy sự mê hoặc khiến người nguyện ý bán đứng cả linh hồn.

Khó được đêm Giáng sinh, bác sĩ mơ hồ tự nhiên không cự tuyệt yêu cầu của cún cưng yêu dấu: "Ừ, được..."

Ý cười khóe miệng Or sâu lại, ánh lửa nhảy lên trong đôi ngươi màu nâu, nhiễm lấy màu sắc đen kịt thâm thúy.

Nhưng động tác kế tiếp của Lạc Tái lại là xốc góc chăn ấm bên cạnh lên, vỗ vỗ vào chỗ ấy.

Chỗ này... Chỗ này không hẳn có thể chứa nổi một người cao to như cậu nằm xuống đi!

"Bác sĩ?"

"Tới... tới đây, Or, Thrus... các cậu không thể ngủ giường... Nhưng chúng ta... có thể cùng ngủ dưới sàn..."

Or sững sờ một lát, nửa ngày, cuối cùng đã hiểu.

"Bác sĩ...

Ngọn lửa đen trong mắt dập tắt, Or có chút vui sướng lại có chút bất đắc dĩ cười cười, cậu bỗng nhiên run mình, biến thành chó hai đầu, chui vào chăn, xoay người nằm sấp xuống, thân thể dựa chặt với Lạc Tái, mà hai cái đầu để lộ bên ngoài thì nghiêng sang bên dựa vào tấm thảm dày trải trên sàn.

"Tích tắc tích tắc──"

Kim giây nhẹ nhàng lướt qua, ngoại trừ tiếng đôm đốp trong lò lửa, ngôi nhà rất an tĩnh.

Chủ nhân và chó cưng cỡ lớn ôm lấy nhau ngủ say dưới chăn, ngôi nhà phảng phất đã ngăn cách với tất cả bên ngoài, không quản là nhân gian, Địa Ngục hay Thiên Đường, đều đã không còn liên quan tới bọn họ, duy nhất ở đây, là bọn họ bên nhau.

...

Chú thích tham khảo

Dionysus: Thần Rượu Nho trong thần thoại Hy Lạp cổ, cùng công chúa Ariadne ở đảo Crete yêu nhau.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui